Thì ra là Chu đại nhân....
Nam Cung Diễm nhẹ nhàng đứng dậy, buông bút lông trong tay, đơn giản cúi đầu chỉnh lý làn váy và tâm tư một phen, liền đứng dậy theo Xuân Nhi đi ra cửa phòng.
Trong lòng Nam Cung Diễm nhàn nhạt hiện lên một tia thất vọng, chậm rãi biến mất vào nơi sâu thẳm trong lòng....
Chu Hạo Thiên thấy quận chúa chậm rãi tiến đến, hắn tươi cười rạng rỡ bước lên, thần thái phi dương cúi người hành lễ với cúi người: " Chu Hạo Thiên tham kiến quận chúa, quận chúa gần đây vẫn khỏe?"
Nam Cung Diễm thấy trong tay Chu Hạo Thiên cầm theo hộp gấm, liền cười nói: "Không cần đa lễ, đa tạ Chu đại nhân quan tâm, Diễm Nhi tất cả mạnh khỏe! Diễm Nhi biết đại nhân gần đây vẫn bận rộn vất vả, không cần cố ý đến thăm Diễm Nhi!"
Chu Hạo Thiên thâm ý nhìn lên giai nhân thanh lệ phấn mỹ, trên gương mặt tuấn mỹ cương nghị lộ ra vẻ say đắm, đôi mắt nhìn Nam Cung Diễm, mỉm cười nói: "Đa tạ quận chúa độ lượng, Hạo Nhiên vẫn luôn muốn đến ôn chuyện cùng quận chúa! Chỉ tiếc thời gian trước công vụ quấn thân, không cách nào dành thời gian đến thăm quận chúa, cũng may hôm nay nhàn hạ, cho nên Hạo Nhiên liền mang theo Hồng Hoa Tô mà quận chúa thích ăn nhất, đến biểu đạt một chút tâm ý của Hạo Nhiên!"
Nam Cung Diễm cười khẽ, nói: "Diễm Nhi trong lòng biết đại nhân công vụ làm trọng, hà tất khách khí như vậy, Diễm Nhi sao lại là người nhỏ mọn như vậy? Đây chính là có chút khách khí rồi!"
Chu Hạo Thiên mỉm cười giương mắt, vội vàng trả lời: "Hạo Nhiên biết phẩm tính của quận chúa, nhưng tiểu vương gia cùng phò mã gia cũng từng nhắc nhở Hạo Nhiên có thời gian nhất định phải thường đến trò chuyện cùng quận chúa, Hạo Nhiên lại có thể nào trái lệnh của vương gia cùng phò mã! Huống hồ ta cũng thực sự đã lâu chưa từng đánh cờ trò chuyện cùng quận chúa!"
Nam Cung Diễm nhíu mày, biểu tình khác thường, nói: "Phò mã, là phò mã bảo ngươi có thời gian thì đến bồi ta?"
Chu Hạo Thiên gật đầu, đỏ mặt nói: "Đúng vậy, phò mã gia và tiểu vương gia đều rất quan tâm quận chúa, sợ quận chúa rời khỏi thân nhân, trong lòng không vui, nhớ nhà..."
Nam Cung Diễm cười khổ một tiếng, âm thầm bi thương, chỉ sợ người kia nhẫn tâm, hiện tại lại muốn ném nàng cho người khác đi! Thì ra, trong cảm nhận của nàng ấy, Nam Cung Diễm nàng chỉ là một kẻ gọi thì đến đuổi thì đi....
...
Xuân Nhi ở một bên nhu thuận nhận lấy cao điểm trong tay Chu Hạo Thiên, âm thầm đỏ mặt, lại nhìn nam tử anh tuấn soái khí kia một cái.
Chu Hạo Thiên lúc này cũng cúi đầu nhìn về phía Xuân Nhi lanh lợi khả ái, nháy mắt thiện ý mỉm cười nói với Xuân Nhi: "Xuân Nhi ở đây mọi việc vẫn tốt chứ?"
Trái tim Xuân Nhi càng đập càng nhanh, nàng cuống quít cúi người đáp lễ: "Nô tỳ đa tạ Chu đại nhân quan tâm, Xuân Nhi tốt! Tất cả đều tốt!"
Nụ cười của nam tử kia quả thật là của có thể mê hoặc nhân tâm! Đó là nam tử Xuân Nhi thích, từ lúc nhỏ cùng quận chúa lần đầu tiên nhìn thấy hắn, phương tâm của nàng đã ký thác cho nam tử tuấn tú này....
Chu Hạo Thiên lại quay đầu nói với quận chúa đang xuất thần ở một bên: "Quận chúa, hôm nay thời tiết rất tốt, không bằng ra ngoài đi dạo, mỹ cảnh của hầu phủ, Hạo Nhiên vẫn chưa thưởng thức hết!"
Nam Cung Diễm lấy lại tinh thần, có chút xấu hổ nói: "Diễm Nhi hôm nay thân thể không quá thoải mái, có chút..."
Đang nói chuyện, Nam Cung Diễm đột nhiên nhìn thấy phía trước cách đó không xa đứng một thân ảnh bạch y, hận ý trong lòng cũng đột nhiên sinh sôi!
Nàng ấy đến đây là muốn nhìn cái gì?
A, hận ý thê lương lan tràn khắp toàn thân Nam Cung Diễm, nàng ấy nếu như thực sự là muốn đem nàng đẩy ra ngoài, vậy Nam Cung Diễm nàng cũng sẽ theo ý nguyện của nàng ấy!
...
Chu Hạo Thiên nghe quận chúa nói như thế, đang có một chút thất vọng, lại chợt thấy quận chúa tình ý kéo dài mà đến gần hắn, mềm nhẹ nâng bàn tay thon dài, dùng khăn lụa mềm mại lai mồ hôi trên thái dương cho hắn, ôn nhu nói: "Đại nhân, xem ngươi nóng đến đầu đầy mồ hôi, chúng ta hay là đừng ra ngoài đi dạo nữa, không bằng vào phòng cùng Diễm Nhi đánh cờ, trò chuyện cũng tốt! Đại nhân không phải đã lâu không cùng Diễm Nhi đánh cờ rồi sao?"
Chu Hạo Thiên nhất thời thụ sủng nhược kinh nhìn về phía quận chúa nhu tình mật ý, quận chúa cho đến bây giờ chưa từng thân thiết như vậy mà đối diện hắn! Trong lòng hắn vô cùng kinh hỉ, bàn tay không tự giác nắm lấy bàn tay còn chưa kịp lau mồ hôi của Nam Cung Diễm, đầy mặt kinh hỉ nói: "Tốt ~ Chỉ cần quận chúa thích, Hạo Nhiên dĩ nhiên cam tâm tình nguyện phụng bồi!"
...
Một gốc cây đứng bên cạnh cây dương liễu, một nam tử mặc bạch y phẫn hận tràn ngập trong lòng đang ngây ngốc nhìn cục diện tình ý kéo dài lúc này....
Nàng chỉ thấy nữ tử thâm nhập vào nội tâm của nàng đang ẩn ý đưa tình ám muội lau mồ hôi cho một nam tử anh tuấn.
Hai người kia đứng sát bên nhau, hình ảnh yêu thương nồng đậm, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến trong lòng nàng sóng lớn cuồn cuộn, bão tố dâng trào.....
Nàng ấy, nàng ấy làm sao có thể nhanh như vậy, nhanh như vậy đã có thể quên đi nàng, bỏ qua nàng, lập tức ngã vào vòng tay của một nam tử khác!
Chỉ bởi vì, bởi vì nàng là một nữ tử, cho nên nàng ấy sẽ không yêu nàng nữa? Mà người kia lại còn là một nam tử thực sự! Cho nên có thể đương nhiên yêu thương nhung nhớ sao?
Thì ra, yêu thực sự bất quá chỉ là như thế...
Thì ra, ở trong mắt nàng ấy, nam nữ khác biệt, quan trọng hơn bất cứ thứ gì....
Thì ra, nàng ở trong lòng nàng ấy, cũng chỉ có như vậy....
Giang Ngọc thực sự không muốn tiếp tục nhìn nữa!
Nàng làm sao có thể chịu đựng được?
Lẽ nào nàng thật có thể mắt mở trừng trừng nhìn nữ tử nàng đã từng yêu cùng nam nhân khác ở bên nhau tình ý triền miên! Nàng không vĩ đại như vậy!
Nàng hận đến nghiến răng, nét mặt bình tĩnh, kiên quyết xoay người, chuẩn bị rời khỏi nơi làm cho nàng lo lắng, lạnh đến thấu xương này....
" Phò mã gia, thế nào lại đến, nếu đã đến sao lại vội vã muốn đi?" Nam Cung Diễm đột nhiên lạnh lùng hỏi bạch y nhân cách đó không xa.
Giang Ngọc dừng bước, nhưng không xoay người, nàng hoàn toàn có thể nghe ra trong giọng nói kia mang theo hàn lãnh cùng hận ý!
Giang Ngọc đã bất kể trong lòng nàng ấy hận hay không hận, nàng tức giận trầm giọng nói: "Thế nào, không đi chẳng lẽ còn muốn ở đây xem hí kịch? Giang Ngọc còn có việc, sẽ không quấy rối việc tốt của nhị vị!" Nói xong Giang Ngọc phất tay áo phẫn hận rời đi....
Nam Cung Diễm nhìn về phía Giang Ngọc lúc này, trong lòng cũng dâng lên cảm giác bi thương cùng đau khổ...
Nàng ấy giận cái gì? Tất cả không phải là nàng ấy muốn nàng làm sao?
...
Yêu có lúc cũng không phải hai người đều hữu tình, có thể dắt tay đến già, yêu là cần tín nhiệm và bao dung, lẽ nào thực sự phải triệt để tổn thương đối phương, mới có thể được đến vĩnh hằng sao?
...
Trong rừng trúc, Giang Ngọc cuồng bạo đập vỡ tất cả những thứ trong trúc phòng, đó là nơi nàng và Nam Cung Diễm từng thích nhất, ân ái nhất, nhưng hiện tại cũng là nơi có thể khiến cho Giang Ngọc tràn ngập thê lương cùng phẫn nộ!
Nàng đố kỵ đến điên cuồng mà kéo toàn bộ thi họa xuống, xé thành từng mảnh nhỏ....
Thi họa này là nàng cùng nàng ấy hoàn thành, không lâu trước đó chúng cũng đại biểu cho chân tâm vĩnh viễn bất biến của hai người, mà nay rồi lại không đáng một đồng như thế....
Nàng không hiểu, nàng ấy tại sao có thể như thế đối với nàng, tổn thương nàng!
Tình yêu của các nàng, thì ra thật sự chính là không đáng một đồng như thế....
Nàng ấy tại sao lại có thể, hôm qua vừa mới biết Giang Ngọc nàng là một nữ tử, hôm nay Nam Cung Diễm nàng ấy đã có thể không chút cố kỵ hoàn toàn vứt bỏ nàng, tình ý triền miên tìm nơi nương tựa đến trong lòng một nam tử chân chính???
...
Buồn cười a buồn cười, buồn cười Giang Ngọc nàng vẫn dõng dạc muốn cùng người ta chậm rãi làm lành, ân ái trăm năm!
Buồn cười cho Giang Ngọc nàng, vẫn cho rằng Nam Cung Diễm sẽ yêu nàng sâu như biển, mà Giang Ngọc nàng cũng là độc nhất vô nhị...
Buồn cười cho Giang Ngọc nàng hiện tại còn chuẩn bị mang theo một hộp cao điểu muốn đi vào thỉnh tội! Chuẩn bị khẩn cầu nàng ấy tha thứ và trở về!
...
Hình ảnh một mực tình ý sâu đậm, thâm tình chân ái, đột nhiên khiến Giang Ngọc bỗng nhiên tỉnh lại từ giấc mộng đẹp!
Như thế nào là tình? Như thế nào là yêu? Hừ! Hôm nay xem ra, đều là dối trá không chịu nổi!
Thế gian này có thể có tình yêu gì kia chứ?
Tất cả bất quá cũng chỉ là một chút đốm lửa trên da thịt, tất cả bất quá cũng chỉ là mây khói hư ảo...
Yêu thì thế nào! Không yêu thì lại thế nào?
Thề non hẹn biển, có lẽ cũng chỉ có Giang Ngọc nàng mới có thể ngây thơ tin tưởng!
Ngàn vạn thề hẹn, bất quá cũng chỉ là một trò hề!
Trách ai? Nàng không trách ai, muốn trách cũng chỉ có thể trách Giang Ngọc nàng ngu xuẩn!
Nàng thế nào có thể dùng hết chân tâm đối đãi người khác! Nàng thế nào có thể ngốc đến mức đi yêu một nữ tử!
Không nghĩ tới, kết quả là, nàng tự cho là thông minh sắc xảo, lại sẽ phạm vào một sai lầm ngu xuẩn không chịu nổi như thế!
"Cáp..." Nàng ngửa mặt lên trời cuồng tiếu cuồng tiếu, trong lòng một mảnh trống rỗng!
Tỉnh! Cuối cùng đã tỉnh! Tỉnh rồi thì sẽ không bao giờ bị những người những việc bên ngoài ảnh hưởng nữa!
Tình tình ái ái vỗn dĩ không nên thuộc về nàng, hôm nay rốt cuộc đã khiến Giang Ngọc nàng vứt bỏ ý tưởng này, hiểu rõ bản thân ngu xuẩn...
Nàng đột nhiên thấy hộp gấm chứa cao điểm trên bàn đá, mi tâm nhíu chặt, dùng sức đánh một chưởng vào bàn đá.
Trong nháy mắt bàn đá lẫn hộp gấm toàn bộ biến thành hư ảo...Vươn vãi đầy đất, một chiếc rương gỗ màu đen dưới bàn đá cũng theo bàn đá vỡ vụn mà lộ ra một góc đen kịt....
Giang Ngọc liếc nhìn rương gỗ, cuối cùng nhớ đến đó là di vật nhũ nương lưu lại cho nàng trước lúc lâm chung!
Lửa giận trong mắt Giang Ngọc chậm rãi phai nhạt, thầm nghĩ trên đời này người duy nhất chân chính quan tâm nàng cũng đã rời xa nàng, lo lắng của Giang Ngọc nàng ở trên đời này, có lẽ đã ít lại càng ít!
Có lẽ trên đời này cũng chỉ có nhũ nương mới là người hiểu nàng nhất, thương yêu nàng nhất....
Giang Ngọc lảo đảo tiến đến trước rương gỗ, nàng cúi người ngồi xổm xuống, nâng chiếc rương ra khỏi đống hỗn độn của bàn đá, dùng bàn tay chằng chịt vết thương, đau lòng chậm rãi phủ sạch bụi đất trên rương.