Trong tử trúc lâm thỉnh thoảng có tiếng hót vang thanh thúy của điểu nhi truyền đến, mấy nữ tử vẻ mặt xuất thần thưởng thức phong cảnh thiên nhiên tươi đẹp này....

Tâm Lan đột nhiên quay đầu kéo Vĩnh Ninh công chúa ở bên cạnh, hướng một bên chỉ vừa nói:

- Công chúa ngươi mau nhìn xem, phía trước hình như là một phiến trúc ốc, đình trúc!

Vĩnh Ninh công chúa ngờ vực nhìn theo hướng ngón tay thấy mục tiêu ở rất xa, quả thật có một trúc ốc tiểu đình sắc thanh hoàng dạt dào ý thơ.

Sắp xếp trong lành xinh đẹp thuần khiết trong rừng trúc phối xứng với trúc ốc trang nhã khác thường.

Công chúa Vĩnh Ninh trong mắt hiện ra sự phấn khởi vỗ tay cười nói:

- Quả nhiên là một nơi tốt, Giang Ngọc này thực là biết hưởng thụ, phóng túng ở chỗ tốt như vậy cũng chẳng nói cho chúng ta biết! Chúng ta đến đó nghỉ chân một lát đi ~! Rồi lại hảo hảo thưởng thức một phen cảnh sắc rừng trúc này ~!

Nói rồi, mấy người nữ tử này, liền hào hứng bừng bừng hướng trúc ốc tao nhã thanh mỹ đi tới...

Bên cạnh tử trúc lâm sau thanh sa trong trúc đình, một đôi nam nữ tuyệt sắc đang triền miên yêu thương nồng đậm...

Giang Ngọc quấn quanh cấm lấy ngọc thủ đang cầm bút bắt đầu viết, cười quỷ quái nhìn phấn đại giai nhân thanh lệ thoát tục, tay trái lại ở ôm từ phía sau ra trước thắt lưng mềm mại kia, từ từ đem cơ thể hai người dựa vào càng lúc càng chặt hơn.

Sắc mặt nữ tử hồng nhuận gắt giọng:

- Ngọc ca ca không được náo loạn, Diễm nhi vẫn chưa vẽ xong bức thanh trúc đồ này chứ ~! Chúng một lát nữa lại nháo ~!

Nam tử hoàn toàn hoàn toàn chẳng để ý đến lời hờn dỗi của nữ tử trong ngực, mị hoặc nói:

- Bức họa chưa xong, không vẽ xong thì để Ngọc nhi và Diễm nhi cùng đem nó vẽ hoàn thành.

Dứt lời Giang Ngọc đem khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm kề vào má nàng kia, hương thần hồng diễm khiêu khích tham lam hôn liếm lên lỗ tai nữ tử trắng nõn trong người....

Nữ tử ngượng ngùng khẽ nghiêng đầu muốn tránh, nhưng lại bị nam tử yêu tà nọ bắt lấy, nam tử khẩn cầu nói nhỏ nhẹ:

- Diễm nhi không được lẩn tránh Ngọc nhi, để Ngọc nhi gần gũi là được rồi....

Nữ tử khe khẽ thở dài, nàng có thể nào cự tuyệt nam tử như thế này.

Nàng như thỏa hiệp lão lão thật thật (ngoan ngoãn) dừng lại, mặc cho nam tử phía sau một lần lại một lần hôn mình, một lần lại một lần kíƈɦ ŧɦíƈɦ hỏa nhiệt trong lòng nàng, hai mắt nàng cũng dần dần say đắm nhắm lại.

Hỏa diễm trong tâm Giang Ngọc đang từ từ bùng cháy, nhanh chóng truyền khắp toàn thân từ trên xuống dưới, nàng chầm chậm trượt trên phu chất thơm mát mềm mại ngọt ngào kia, hôn lên ngọc cảnh ưu mỹ, kia mỗi một tấc da thịt đều là khiến cho cho ý nghĩa của nàng rơi vào trong đó...

Nàng có chút say sưa nháy mắt hô hấp sớm đã rối loạn bất kham, ngọc thủ nhỏ dài không thể khống chế được di động đến chỗ vạt áo của nữ tử, yêu nhiêu chầm chậm thăm dò tiến vào kia lúc này sớm đã khuất phục bất định trong ý chí, dịu dàng vuốt ve trên quả thực mềm mại vô cốt ( không xương).

Nữ tử khẽ rêи ɾỉ, bút mặc vốn đang cầm, đã chẳng biết phải như thế nào để hạ nét bút!

Mặc trấp (mực nước) đậm đặc, từ từ từng giọt một từ ngòi bút rơi xuống mỹ họa trên bàn, cuối cùng lại là như vậy hoàn chỉnh tự nhiên trở thành một vùng mỹ tích ( ý nói giọt mực tự nhiên rơi xuống thành một hình ảnh xinh đẹp)....

Nữ tử nhẹ nhàng bị nam tử xoay chuyển người lại, bá đạo đem bút mặc trong tay lấy đi, vứt sang một bên, yêu nhiêu đối với nữ tử nói:

- Ngọc nhi muốn ngươi ~!

Sắc mặt Nam Cung Diễm đỏ ửng cúi đầu, dịu dàng đáp:

- Ngọc nhi khi nào muốn, Diễm nhi lúc nào cũng đều nguyện ý cho Ngọc nhi, Ngọc nhi vẫn còn cần hỏi Diễm nhi sao?

Nam tử kích động nghe được tình ngữ kia đoán rằng chính là lời nói êm tai nhất thế gian này, nàng hoan hỉ cúi đầu hôn lên giai nhân tuyệt mỹ dụ nhân lúc này, tay nàng nhẹ nhàng đem xiêm y phấn bạch kia kéo mở ra một góc, một nụ hôn yêu thương chạm đến mỹ xan ( bữa ăn ngon) khao khát đã lâu!

Nữ tử hơi tê liệt ngả vào nam tử đang âu yếm trước mặt, nàng trước đây đã quyết định muốn đem toàn bộ bản thân mình toàn bộ giao cho nàng ấy, nàng cũng mong muốn bản thân có thể hoàn toàn thuộc về nam tử phiêu dật như vân vụ này, suốt cả một một đời đều có thể cùng nàng tương tri tương thủ....

- Ngươi, các ngươi đang làm cái gì?

Đột nhiên trong lúc đó từ phía trước truyền đến thanh âm, kinh sợ trong nháy mắt, hai mỹ nhân đang ở trong ngây ngất...

Giang Ngọc nhíu mày nhìn về phía phát ra thanh âm, nhưng lại kinh hãi khi thấy vẻ mặt đang kinh ngạc, phẫn nộ của Vĩnh Ninh công chúa.

Giang Ngọc có chút hoảng hốt đem mỹ trong ngực cón chưa lấy lại thần sắc kéo y sam lên, xoay người đem đem nữ tử yêu thương ra sau lưng mình muốn che chở, nàng xấu hổ cười, đối Vĩnh Ning công chúa nói:

- Công chúa, công chúa thế nào lại đến nơi này?

Công chúa Vĩnh Ninh oán khí hiện ra trong mắt phẫn nộ nói:

- Thế nào? Nơi này bổn công chúa không nên tới sao? Ngươi, các ngươi ở chỗ này làm cái gì chứ?

Ánh mắt Giang Ngọc có chút hổn độn đáp:

- Bổn hầu, bổn hầu và quận chúa tại đây, chính là thưởng thức thơ ca vẽ tranh, còn, còn có thể làm cái gì chứ?

Công chúa Vĩnh Ninh giận dữ phẫn nộ nói:

- Thưởng thơ vẽ tranh còn phải, còn phải hôn nữa đúng không?

Nàng cho rằng Vĩnh Ninh công chúa nàng là đứa ngốc hay sao? Vừa rồi nàng rõ ràng thấy bọn họ đang hôn nhau kíƈɦ ŧìиɦ, nàng rõ ràng chứng kiến Giang Ngọc giống như buổi tối ngày hôm ấy hôn môi mình cũng đang hôn nữ tử khác! Điều này chắc chắn là khiến cho nàng kinh hoàng, trong chốc lát du nhiên du sinh ( tự nhiên mà sinh ra) ghen tuông tràn đầy! Nàng làm sao có thể hôn nữ tử khác, làm sao có thể được?

Tâm của Giang Ngọc vạn phần khẩn trương, nàng không muốn để Vĩnh Ninh công chúa thương tổn đến Diễm nhi! Người ở chỗ này ngoài nàng ra còn có người khác, nàng cũng chẳng muốn để cho công chúa nói ra điều gia mang đến tai họa. Ngay sau đó, nàng liền cất bước đi nhanh đến gần công chúa Vĩnh Ninh, vươn tay giữ lấy tiểu công chúa kia trong mắt đã hiện ra thủy khí, giải thích:

- Công chúa không nên nổi giận, chuyện của chúng ta trước tiên đi về rồi hãy nói, Giang Ngọc sẽ hảo hảo giải thích cùng Vĩnh Ninh công chúa! Nơi này nhân đa chủy tạp (bí mật khó giữ nếu nhiều người biết), công chúa trước theo bổn hầu quay về đi ~!

Dứt lời Giang Ngọc bao quanh lấy công chúa Vĩnh Ninh đã có chút không an phận, quay đầu đối với Đậu nhi cùng Tâm Lan ngây ngốc đứng một bên ra lệnh:

- Giúp bổn hầu đưa quận chúa đại nhân an toàn trở về phòng, chăm sóc tốt! Chuyện ngày hôm nay nếu như có nửa điểm tiết lộ ra ngoài, thì đừng trách bổn hầu lòng dạ độc ác!

Nói rồi Giang Ngọc bất đắc dĩ nhìn một cái, quận chúa Nam Cung Diễm hiện tại đang đưa lưng về phía mình toàn thân run rẩy, nàng biết rõ nàng bây giờ nhất định là bị chuyện đột nhiên xảy ra làm cho sợ hãi, lòng nàng tràn ngập tình cảm thương tiếc! Nàng thực sự không muốn thương tổn nàng ấy, nhưng thời khắc xấu hổ này cuối cùng phải ảnh hưởng đến các nàng ~!

Đậu nhi và Tâm Lan đang cả kinh ở bên cạnh chẳng biết làm sao, nghe được mệnh lệnh của phò mã gia, đều vội vàng khẩn trương dồn dập quỳ xuống, đáp lời vâng.

Giang Ngọc thở dài một tiếng, thu hồi thần sắc vội ôm lấy tiểu nhân nhi không biết an phận trong người, rất nhanh hướng đi về nơi xa.

Một đôi mị nhãn đang hời hợt đưa lên, nàng có hứng thú nhìn phía một đôi nam nữ vội vã rời đi lúc này, nàng rất muốn biết phò mã gia này rốt cuộc phải như thế nào đối đãi tiểu phu nhân vừa mới bắt gian tại giường!

Nam tử tuấn mỹ thông minh này, quả nhiên chẳng phải một nam nhân đơn giản mà có thể dễ dàng đối phó a~!

- Giang Ngọc ta là thực tâm thích nàng, thỉnh công chúa tác thành ~!

Trong tân phòng biệt trí trang nhã, phó mã gia lời nói như trảm đinh tiệt thiết (như đinh đóng cột) nói với công chúa.

- Cái gì? Ngươi nói cái gì? Ngươi thích ai?

Vĩnh Ninh công chúa không sao tin tưởng ngưng mắt nhìn bạch y tuấn mỹ phò mã gia, nghi vấn hỏi.

Giang Ngọc nhẹ thở dài một hơi, xoay người nhìn thẳng vào Vĩnh Ninh công chúa vẻ mặt ưu sầu kia:

- Giang Ngọc nói chính là, ta thích quận chúa Nam Cung Diễm, là thực tâm thực dạ yêu thích, khẩn cầu công chúa điện hạ có thể tác thành cho chúng ta ~!

Công chúa Vĩnh Ninh khẽ lui về phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch nói:

- Ngươi, các ngươi làm sao có thể? Ngươi thế nào có thể thích Diễm tỷ tỷ? Ngươi, ngươi chẳng phải là nữ tử sao?

Giang Ngọc trong mắt đầy bi thương, nàng thành khẩn nhìn phía công chúa Vĩnh Ninh đáp:

- Nữ tử thì thế nào? Ai nói nữ tử không thể yêu đồng dạng nữ tử? Lòng Giang Ngọc tuy là đau đớn, nhưng ta cũng quyết không buông bỏ nàng ấy!

Vĩnh Ninh công chúa lắc mạnh đầu, hai mắt lệ ngân nói:

- Không thể, các ngươi không thể, ta không cho phép các ngươi ở cùng nhau!

Giang Ngọc khó hiểu nhìn tiểu công chúa lúc này quá mức kích động, khẩn trương nói:

- Vì sao không thể chứ? Là bởi vì ta là một nữ tử ư? Công chúa đừng tàn nhẫn như vậy, Giang Ngọc ta cả đời không có cầu xin điều gì, chỉ cầu có thể cùng Diễm nhi làm bạn đến già, cũng đã đủ rồi! Công chúa lại không thể thương cảm cho chúng ta, tác thành cho chúng ta ư?

Vĩnh Ninh công chúa thoáng chốc chạy đến trước mặt nữ tử đang cau mày ai oán, hai tay cố sức đánh vào vạt áo trắng như tuyết, khóc nức nở nói:

- Không được là không được, bổn công chúa sẽ không tác thành, sẽ không cho các ngươi cùng một chỗ! Ngươi là phó mã của ta, không thể cùng người khác cùng một chỗ, chỉ là phò mã của một mình Nhụy nhi! Ngươi hiểu chưa?

Dứt lời Vĩnh Ninh công chúa hai tay gắt gao bao quanh trên người nữ tử đang đứng đờ ra, cúi xuống trước ngực của nàng tiếp tục khóc thút thít.

Trong lòng Giang Ngọc nhất thời chẳng biết làm thế nào, nàng chẳng hiểu tiểu công chúa này vì sao lại như vậy....

Nàng nhẹ nhàng đem Vĩnh Ninh công chúa từ trong lòng cùng bản thân kéo ra một chút khoảng cách, cúi đầu ngờ vực nói:

- Công chúa đang làm cái gì? Ngươi, ta cũng chẳng phải là phu thê thật, công chúa cần gì phải nghiêm túc như thế? Chuyện của ta và Diễm nhi, công chúa coi như không biết kết thúc được không?

Vĩnh Ninh công chúa nức nở đáp:

- Đã trông thấy thế nào có thể xem như không biết, chúng ta vì sao không phải là phu thê thực sự? Phò mã chẳng phải cũng hôn qua Nhụy nhi, ôm qua Nhụy nhi sao? Chẳng phải đã cùng Nhụy nhi làm chuyện vợ chồng ư? Thế nào có thể bào Nhụy nhi không tưởng là thật?

Giang Ngọc nhất thời nghẹn lời, nàng không biết đáp lại công chúa này thế nào. Nàng cho rằng tiểu công chúa không hiểu chuyện tìиɦ ɖu͙ƈ ( chúa ơi), mà nay lại muốn nàng như thế nào trả lời chứ?

Toàn thân là khoản nợ không rõ ràng, vậy muốn để nàng làm sao đi trả lại chứ?

Giang Ngọc ngẩn ngơ sửng sốt hồi lâu, cuối cùng khó khăn nói:

- Kia, lần nọ đều là ngoài ý muốn, không thể xem là chuyện gì đó! Công chúa đừng lúc nào cũng canh cánh trong lòng...

Vĩnh Ninh công chúa ai oán nhìn phía phò mã gia kia lúc này giải thích lung tung, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú chậm rãi tiếp cận:

- Chuyện xảy ra rồi nói không tính toán thì có thể quên đi sao? Vậy, vậy nếu như Nhụy nhi trong lòng lại không buông xuống người nọ thì thế nào? Vậy nếu như Nhụy nhi cũng thích người đã từng hôn qua Nhụy nhi thì thế nào? Vậy lại thì bảo Nhụy nhi nên làm thế nào cho phải a?

Dứt lời chỉ thấy Nam Cung Tố Nhụy khẽ nâng khuôn mặt thanh tú mỹ lệ, dần dần tiếp cận đến gần bên môi của nữ tử tuấn mỹ phiêu dật ấy, thâm tình hôn lên cánh môi sắc anh hồng....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play