Ngươi, ta chung quy đều chỉ là phàm phu tục tử, đoán rằng cho dù là ai cũng không chống lại được thứ nổi danh đã lâu trong chốn giang hồ chính là – "Ngũ hoa tiêu. Hồn tán"
Ngươi xem trong phòng đây xuân ý tràn đầy, lúc này hương khí phi vũ phiêu dương* nhè nhẹ, đó là nguồn tội ác phiền não....
Nét mặt Giang Ngọc thống khổ co giật nhìn phía công chúa Vĩnh Ninh trước mắt vạn chủng vũ mị, thần sắc trong mắt kia đã càng ngày càng vẩn đục mơ hồ, lý trí còn lại của nàng đã ở bên bờ lưỡng lự.
Nàng thực không muốn cùng tiểu công chúa của hoàng thất này có bất cứ quan hệ gì, đây là hành động thập phần hiểm nguy.
Nhưng hiện nay, dục hỏa như thế thiêu đốt hai người, nhưng ai có thể dập tắt hỏa diễm đang bùng cháy điên cuồng cơ chứ?
Vĩnh Ninh công chúa hôn nhẹ lên hồng thần mê người trước mặt, nàng dùng dung nhan vũ mị phấn hồng sắc khẽ cọ cọ lên Giang Ngọc lúc này đã hoàn toàn tẫn ý loạn tình mê, ôn nhu dịu dàng nói:
-Ôm ta một cái, cầu ngươi ôm Nhụy nhi một cái ~!
Một tia lý trí sau cùng của Giang Ngọc, cuối cùng vì thanh âm nhu mì này đã không tìm được nửa tung tích.
Hai tay nàng trong nháy mắt nâng khuôn mặt khẩn cầu ấy lên, điên cuồng hôn lại lên dung nhan vũ mị mềm mại kia, trước mặt dần dần hiện ra nữ tử hồn khiên mộng di* từ lâu, nàng thở gấp rêи ɾỉ nói:
- Diễm nhi, Diễm nhi của ta, Ngọc nhi rất nhớ ngươi, thực sự rất nhớ ngươi.....
Nàng nhu mị vuốt nhẹ nhàng lên cơ thể yêu kiều mềm mại trắng nõn kia, chậm rãi đem tiểu nữ tử đỡ nằm xuống ngọc sàng, lại yêu mị cúi xuống trên người thiếu nữ đã say mê ấy, từng nụ hôn chạm vào giống như đó là bữa ăn ngon hợp khẩu vị tuyệt mỹ.
Kia mái tóc đen thật dài đen nhánh, nhè nhẹ từng sợi theo nàng rơi ra buộng xuống, rối loạn nhẹ bám trên mỹ thể của công chúa Vĩnh Ninh, yêu khí trong mị nhãn càng lộ ra vẻ ám muội xinh đẹp.
Nàng chầm chậm dừng lại đòi hỏi vô tận, từ từ trong hơi thở gấp gáp nhấc cơ thể ngồi dậy, yêu tà nhẹ nhàng đem y sam trên người sớm bị cời ra mất trật tự toàn bộ vội vàng trút bỏ, nghiêng đầu nhìn lại nữ tử đang si mê u oán nhìn mình, cười mê hoặc xinh đẹp, lại chầm chậm đem thân thể nóng của bản thân dán sát lên cơ thể yêu kiều lúc này hỏa nhiệt khó chịu, làm cho cảm giác kích động trong cơ thể các nàng được hoàn toàn giải thoát ra.
Vĩnh Ninh công chúa từ từ vươn cánh tay nhỏ dài, kiều mị ôm lấy ngọc cảnh tuyệt mỹ trước mặt, đôi chân trắng ngần mỹ diễm kia lại không tự chủ được quấn lấy trên cơ thể hoạt nhuyễn mát lạnh ấy.
Nàng khẽ thở dốc thật dài, xúc cảm hoàn mỹ toàn thân trong nháy mắt truyền đến nơi sâu trong đại não của nàng, tựa hồ là nơi đây trong nội tâm của nàng muốn cho đi hết thảy mọi thứ của chính mình.
Hai người kíƈɦ ŧìиɦ hôn nhau nồng nhiệt, thân thể các nàng tương hỗ điên cuồng giao triền quấn lấy đối phương...
Giang Ngọc tham lam khẽ vuốt ve lên cơ thể mềm mại trắng nõn kia, từng lần từng lần thân mật chạm vào toàn bộ mỹ nhân....
Làn da giữa xúc cảm tuyệt mỹ, sớm đã khuấy đảo hai người như say như dại, công chúa Vĩnh Ninh giọng dịu dàng lẩm bẩm, nàng không tự chủ được cảm giác ái ngữ lời ân ái khiến người khác đỏ mặt tim đập.
Giang Ngọc nhè nhẹ hôn ăn nụ hoa màu phấn hồng của thiếu nữ, kíƈɦ ŧìиɦ nghe tiếng gọi nhợt nhạt, phu chất kia trơn mềm như trẻ con, cũng khiến nàng thỏa sức say mê trong đó....
Chân ngọc của thiếu nữ cọ sát lên trên mỹ thể đang ở trên người, cũng dịu dàng đáp lại xoa xoa lấy mỹ nhân lúc này đang điên cuồng cắn ăn mình.
Dầu thắp trên bàn từ từ lụi tàn, mà trên phù dung sàng kia kíƈɦ ŧìиɦ còn đang tiếp tục vương vấn.
Giang Ngọc từ phía trên cơ thể di chuyển dần dần trượt về hướng chỗ sâu giữa đôi chân tuyệt diễm ấy, ôn nhu lần này đến lần khác hôn lấy chỗ mỹ lệ điềm mỹ kia.
Mà lúc này dưới thân của thiếu nữ đã dần dần không chịu được cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá mức mãnh liệt này, bất lực nũng nịu kêu lên, cầu xin....
Nhưng, kia gắt gao quấn lấy hai chân không tha, lại đã chứng tỏ nàng kỳ thực cũng chẳng phải thực sự đang xin tha...
Thuận theo cảm giác run rẩy tê dại khắp thân của thiếu nữ trong nháy mắt cuốn đi từ trên xuống dưới toàn thân, cuối cùng các nàng đều được một tia giải thoát cùng thả lỏng.
Giang Ngọc dường như cảm giác được mỹ nhân dưới thân đã buông lỏng tê liệt, vẻ mặt nàng yêu mị nhẹ nhàng bò đến trước mặt thiếu nữ đang thở dốc kia, kiều diễm hôn lên hồng thần nhỏ bé hoàn mỹ nói:
- Có được không?
Thiếu nữ đỏ bừng nhẹ nâng hàm, hai mắt không dám mở nửa phần.
Nữ tử thoả mãn nhìn biểu tình của thiếu nữ, bá đạo đối với nàng ra mệnh lệnh:
- Vậy cũng đến đây thân thiết Ngọc nhi đi ~!
Thiếu nữ nghe tình ngữ kia làm như là mệnh lệnh, thuận theo đến gần nữ tử trên mị nhãn nhìn phía mình, nỗ lực học theo cách hôn ban nãy của người nọ, non nớt hôn lên làn da ngọc tươi mát hương điềm kia.
Công chúa Vĩnh Ninh chậm rãi hôn lên bộ ngực mềm mại ngọt ngào ấy, kíƈɦ ŧìиɦ kia từng lần một kíƈɦ ŧɦíƈɦ liên tục bản thân cùng nữ tử tuấn tú tuyệt mỹ dưới thân.
Trải qua mấy lần dục vũ qua đi, hai tuyệt sắc mỹ nhân khắp người đều đã đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng các nàng vẫn khó có thể buông bỏ tương hỗ dây dưa không rõ đi.
Khi đó tuy là tình mê, nhưng cũng là như si như túy.
Chúng ta trước tạm thời bỏ mặc đó là tình hữu độc chung*, hay là phóng đãng dâʍ ɭσạи trong phút chốc, thầm nghĩ chỉ cần tình ý giao hòa lúc này, kíƈɦ ŧìиɦ nhộn nhạo, cùng là đã đủ khiến người túy sinh mộng tử* rồi...
Nhưng, nếu như người say rượu kia, sau khi hồi tỉnh, lại không biết tình cảnh lại là ra sao...
Vào lúc bình minh, tiểu điểu hót lên tiếng kêu véo von truyền đi khắp toàn bộ trong núi, trong tự.
Oánh quang thải tuyến* nhè nhẹ kia, nhu hòa chiếu rọi vào xuân sắc dụ nhân trong phòng ngủ.
Một trận cảm đau đầu nhợt nhạt đem Giang Ngọc đang ngủ say bỗng nhiên kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nàng chậm rãi mở đôi mắt vụ khí dày đặc, không tiêu điểm nhìn khắp nơi gian phòng xa lạ.
Từng mảnh nhỏ ký ức gián đoạn trong nháy mắt tổ chức lại trong trí não của nàng, mi đầu của nàng từ từ nhíu lại.
Trong ngực kiều động, khiến cho Giang Ngọc chú ý, cúi đầu nàng ngờ vực nhìn xuống.
Lại thấy mỹ nhân trắng nõn đang gắt gao dán trên người của mình thản nhiên ngủ, nàng không thể không chứng thực lại lần nữa tính chân thực trong trí nhớ.
Giang Ngọc cắn chặt hàm răng, tận đáy lòng phẫn hận mắng chửi bản thân.
Loại biến hóa bất ngờ này, làm cho nàng thất thủ ngừng nhắc nhở không kịp phòng bị.
Nàng cúi đầu nhìn người nhỏ kia gối đầu lên cánh tay của mình làm như thoải mái, trăm điều hối hận dược vật chết tiệt kia.
Nàng làm thế nào đối mặt với tiểu công chúa điêu ngoa bốc đồng? Nàng lại phải thế nào giải thích với nàng ấy thân phận của mình.
Còn có, còn có Diễm nhi...., nàng lại phải như thế nào đi đối mặt nàng?
Nàng khẽ thở dài, muốn thử đem cánh tay bị thiếu nữ kia gối đầu lên rút lại.
Một tia dị động, đánh thức công chúa Vĩnh Ninh đang say ngủ, nàng khó hiểu mở mi nhãn có chút đỏ đỏ, quay đầu không giải thích được hướng nhìn lại dị động phía sau.
Trong lúc nhất thời, bốn mắt nhìn nhau, toàn bộ mảnh nhỏ của ký ức kíƈɦ ŧìиɦ hỏa nhiệt chỉ phút chốc đã hiện ra trong lòng hai người.
Vĩnh Ninh công chúa hoảng loạn nhấc cơ thể ngồi dậy, cuộn mình tại một góc trên giường, kia cảm giác đâu đớn khắp toàn thân trong nháy mắt cuốn sạch khỏi toàn bộ cơ thể, khiến nàng đỏ mặt tim đập dồn dập hồi tưởng lại phiến phiến đoạn đoạn kích động điên cuồng kia.
Nghĩ là động tác của Vĩnh Ninh công chúa nhanh quá mức, đem cẩm bị duy nhất nguyên là hảo hảo che phủ trên cơ thể hai người, rơi đáp xuống trên mặt đất.
Lúc này hai thân thể trắng nõn mỹ lệ lại hoàn toàn phơi bày trong ánh nắng ban mai, vẻ mặt Vĩnh Ninh công chúa đỏ ửng ngơ ngác chăm chú nhìn nữ tử bạch khiết mỹ diễm xích lỏa nọ, lúng ta lúng túng run giọng nói:
- Ngươi, ngươi thế nào lại là một nữ tử?, chúng ta, chúng ta.....
Giang Ngọc cúi xuống nhìn bản thân lúc này cơ thể xích lỏa một cái, vẻ mặt lộ ra tiếu ý thản nhiên mị hoặc, từ tốn xinh đẹp tiến sát lại gần tiểu công chúa đang ngơ ngẩn nhìn mình, dư âm quanh quẩn:
- Công chúa nếu đã biết Giang Ngọc thực ra là một nữ tử, Giang Ngọc cũng chẳng giấu diếm thêm nữa.
Nàng kéo nhẹ Vĩnh Ninh công chúa qua, an ủi ôm lấy tiểu công chúa có chút run rẩy, đem nàng bao bọc trong thân thể trơn nhẵn tuyệt mỹ, yếu ớt nói:
- Giang Ngọc che giấu thân phận cũng là có nỗi khổ, cho nên Giang Ngọc mới không muốn lấy công chúa làm vợ. Nhưng thân phận Giang Ngọc là liên hệ đến toàn bộ vận mệnh cùng họa phúc của Giang gia, Giang Ngọc thực không dám tùy tiện công bố, cho nên mới lại dám chống lại tội khi quân vẫn lừa gạt cho đến tận bây giờ, thỉnh công chúa nhất định phải hiểu cho nỗi khổ của Giang Ngọc a~! Không nên trách tội xuống Giang phủ!
Vĩnh Ninh công chúa co quắp dựa sát vào băng cơ ngọc cốt kia, lệ rơi ra khắp khuôn mặt thút thít nói:
- Ngươi, ta đều là nữ tử, nhưng kia, kia ngày hôm qua chúng ta thế nào lại? thế nào lại....
Sắc mặt Giang Ngọc có chút âm trầm, thấp giọng nói:
- Có lẽ ta và công chúa đều bị gian nhân tính kế, ngươi và ta hẳn là trúng một loại độc dâm tà thôi tình, mới có thể làm ra chuyện hữu vi luân thường*.
Giang Ngọc nhẹ đem mỹ nhan của công chúa Vĩnh Ninh nâng lên, nhìn lên mỹ nhân non nớt chưa lớn kia, dịu dàng nói:
- Công chúa nên quên chuyện đêm qua đi! Ngươi và ta nếu đã cùng là nữ tử, coi như đơn độc ở cùng một chỗ cũng không phải là chuyện lớn gì a! Ngươi, ta xem như là tỷ muội đồng sàng mà ngủ không có nảy sinh ra quan hệ....
Công chúa Vĩnh Ninh mê muội nhìn vào đôi mị nhãn xinh đẹp ấy, đó là nàng cũng chưa từng nghĩ qua sẽ từ trong ánh mắt của bạch y nam tử kia thấy được sự quyến rũ.
Vĩnh Ninh công chúa có chút nghi hoặc nhỏ giọng lẩm bẩm nói:
- Tỷ muội? Tỷ muội có thể như vậy sao?
Giang Ngọc cười lắc đầu nhẹ giọng nói:
- Việc này tất nhiên đã xảy ra, công chúa cũng chỉ nên nghĩ là chơi đùa nhất thời, không cần lúc nào cũng phải nhớ ở trong lòng. Ngươi và ta đều là nữ tử nghĩ đến cũng không phát sinh ra được đại sự gì, cho nên mau một chút quên đi chuyện đêm qua, ngươi, ta sau này vẫn chung sống như trước đây thì được rồi. Chờ tương lai thời cơ chín muồi, là lúc Giang Ngọc hoàn hết toàn bộ lại thanh bạch của công chúa, đến lúc đó công chúa hảo hảo tìm một phu quân anh tuấn vừa ý chính chính thường thường gả cho, chẳng phải là cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn ư.
Vĩnh Ninh công chúa mơ màng nhìn phía nữ tử xinh đẹp mỉm cười nãy giờ, thầm nghĩ trong lòng: Chuyện này thực là đơn giản như vậy sao? Hết thảy chuyện đêm qua sẽ không tính làm cái gì sao?
Nhưng, vì sao lòng của nàng lại là không hết kinh hoàng như vậy chứ?
Chú thích:khí phi vũ phiêu dương: bay lượn tung bay
hồn khiên mộng di: luôn luôn trong mộng
oánh quang thải tuyến: tia sáng rực rỡ
tình hữu độc chung: ý là đem tình cảm cùng sự chú ý chỉ cho 1 người
túy sinh mộng tử: sống mơ mơ màng màng
hữu vi luân thường: trái với đạo đức xã hội