" Tử Yên, nàng làm sao vậy?" Giang Ngọc sau khi nghe cung nhân bẩm báo liền vội vã chạy đến lãnh cung thăm Vệ Tử Yên, Giang Ngọc vén sa trướng đi vào nội các đã thấy trên giường không có một bóng người, đang không giải thích được lại chợt thấy Vệ Tử Yên thân mặc một bộ xiêm y lụa mỏng từ  phía sau bình phong uyển chuyển bước ra....

Giang Ngọc nhìn về phía Vệ Tử Yên chỉ thấy nàng sắc mặt hồng nhuận, thần thái quyến rũ thực không giống như có bệnh trong người, liền tiến lên kéo tay Vệ Tử Yên vội vàng nghi hoặc  hỏi: "Tử Yên, không phải nói nàng trọng bệnh trong người sao? Nàng, nàng không khỏe chỗ nào?"

Vệ Tử Yên che miệng khẽ cười nói: "Tử Yên nếu không nói như thế, bệ hạ sao có thể đến chỗ này của Tử Yên? Bệ hạ sẽ không trách Vệ Tử Yên tội tội khi quân đi!"


Giang Ngọc nhíu mày phất tay áo giả vờ giận dữ: "Sao không trách!" Giang Ngọc dùng tay hung hăng nhéo má Vệ Tử Yên một chút, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, nói: "Nàng chuyện gì không lừa gạt, lại muốn nói gì trọng bệnh trong người, ngươi cũng biết trẫm vì nàng có bao nhiêu nóng lòng!" Giang Ngọc buông tay ra, liếc trắng Vệ Tử Yên một cái, xoay người đi vào phía sau bình phong, nhìn một vòng, nghi hoặc nói: "Hạ Nhi đâu? Thế nào không thấy hắn, trẫm đã lâu chưa từng chơi đùa cùng hắn."

Vệ Tử Yên bưng má bĩu môi làm nũng: "Hạ Nhi vừa rồi ồn ào muốn ra ngoài chơi, ta liền để nhủ mẫu dẫn hắn ra bên ngoài đi dạo, để tránh không cho người yên tĩnh." Nói xong, Vệ Tử Yên đến gần kéo lấy cánh tay Giang Ngọc, mềm mại đáng yêu nhìn Giang Ngọc, nói: "Bệ hạ ngoại trừ Hạ Nhi lẽ nào sẽ không có chuyện gì khác muốn nói với Tử Yên sao? Tử Yên đối với bệ hạ ngày đêm tưởng niệm a."


Giang Ngọc nghiêng đầu liếc nhìn Vệ Tử Yên nhu tình mật ý một cái, Vệ Tử Yên hôm nay dường như có chỗ nào không đúng, Giang Ngọc chỉ cảm thấy đôi mị nhãn này đặc biệt xinh đẹp, thực sự khiến nàng có chút mất hồn mất vía. Giang Ngọc cầm tay Vệ Tử Yên, cười nói: "Sao có thể, trẫm cũng nhớ nàng, chỉ là gần đây trong triều sự vụ rất nhiều thật không rút ra được thời gian để đến nói chuyện cùng nàng, nàng nếu buồn chán thì cùng Hạ Nhi đến ngự hoa viên đi dạo một chút, đừng luôn ở trong lãnh cung, trẫm lại không hạ mệnh lệnh cầm cố các nàng."

Vệ Tử Yên cô đơn buông Giang Ngọc, quay đầu nhìn về phía sau bình phong, hai tay duyên dáng đỡ lấy mép bình phong, ánh mắt lộ ra phiền muộn tự ai tự oán nói: "Mèo khen mèo dài đuôi có ý nghĩa gì? Tử Yên không muốn đi, chỉ có ta và Hạ Nhi hai người bệ hạ không cảm thấy quá mức thê lương sao?"


Nghe Vệ Tử Yên ưu thương nói như vậy, trong lòng Giang Ngọc cảm thấy tự trách, tiến lên ôm lấy thắt lưng nàng, nhỏ giọng nói: "Là trẫm không tốt, Tử Yên muốn trẫm bồi thường thế nào mới có thể hài lòng một chút?"

" Bồi thường? A, đây cũng không phải lỗi của bệ hạ." Vệ Tử Yên mỉm cười thuận thế tựa vào lòng Giang Ngọc, ôn nhu nói: "Tử Yên không phải đang trách cứ bệ hạ, hôm nay bệ hạ nếu đến liền lưu lại cùng Tử Yên và Hạ Nhi, có được không?"

Vệ Tử Yên ánh mắt hiển lộ tình cảm, chọc người thương tiếc, Giang Ngọc gật đầu đồng ý nói: "Cũng tốt, trẫm tuân mệnh."

Vệ Tử Yên nghe Giang Ngọc đáp ứng rồi, trong lòng vui mừng, vội vàng mỉm cười dắt tay Giang Ngọc dẫn nàng đến trước thư án ở thư phòng, nghiêng đầu nhìn Giang Ngọc, cười quyến rũ nói: "Bệ hạ đến nhìn xem bức tranh này họa thế nào?"
Giang Ngọc không giải thích được tiến lên cầm lấy bức tranh còn mực còn chưa khô ở trên bàn, chỉ thấy trên bức tranh vẽ một đồng tử bạch y mờ ảo, một tay cầm ống sáo một tay chắp sau lưng, một mình đứng trên đỉnh núi, quan sát kỹ, thần sắc ngạo nghễ tự đắc kia, khiến kẻ khác kính nể, Giang Ngọc cong môi cười nói: "Tranh đẹp, thần vận rất tốt, không nghĩ tới tài hội họa của Tử Yên lại tốt như vậy! Nhưng không biết đồng tử giữa tranh này là ai? Tử Yên sao lại vẽ đến xuất thần như vậy, lẽ nào trong bức tranh chính là Hạ Nhi?"

" Hắn không phải Hạ Nhi, mà là nàng!" Vệ Tử Yên tiến lên từ trong tay Giang Ngọc đoạt lấy bức tranh, lại thả lại trên bàn bàn, đưa tay cầm lấy bút lông, tay trái nâng tay áo nhẹ nhàng chấm mực, ở bên cạnh bạch y đồng tử viết một cậu, tương tư gặp lại biết đến ngày nào? Ngày này đêm này khổ vì tình.
Giang Ngọc nhìn nữ tử đang chấp bút như mây ở bên cạnh, hai người nhìn nhau mỉm cười, lập tức tiến lên ôm lấy mỹ nhân trước thư án, thuận thế cầm tay Vệ Tử Yên cùng nhau chấp bút, đồng thời ở trên bức tranh viết tiếp, lạc hồng không phải vật vô tình, hóa thành bùn xuân càng che chở hoa thơm.

" Ai muốn nàng che chở?" Vệ Tử Yên hừ nhẹ một tiếng, mềm mại xoay người thoát khỏi ôm ấp của Giang Ngọc, tránh sang một bên, hờn dỗi nói.

Giang Ngọc buông bút lông, tiến lên bắt lấy cánh tay Vệ Tử Yên, cười nói: "Có người muốn trẫm che chở a, nàng không biết? Hừ, trẫm còn chưa nói nàng đâu, vì sao đem trẫm họa hành đồng tử? Cho dù Tử Yên so với trẫm lớn hơn năm tuổi cũng không cần vẽ trẫm thành nhỏ như vậy đi?"

Vệ Tử Yên tùy ý nàng  nắm tay mình, tùy ý nàng ôm vào lòng, nâng mắt bình tĩnh nhìn vào ánh mắt của đối phương, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, không biết vì sao Tử Yên bình thường sẽ gặp cùng một giấc mộng, trong mộng bệ hạ chính là dáng vẻ như vậy, vẻ mặt cao ngạo đứng trên đỉnh núi cúi đầu nhìn xuống, nhưng bất luận Tử Yên gọi thế nào, nàng cũng không nghe thấy. Gấp đến độ mỗi lần Tử Yên đều sẽ giật mình tỉnh giấc, rất khó chịu." Vệ Tử Yên buồn bã nói, đưa tay vuốt ve gò má của Giang Ngọc ánh mắt mong mỏi nhìn nàng, thì thầm: "Ngọc, nàng có ghét bỏ Tử Yên không còn trẻ trung xinh đẹp hay không?"
Giang Ngọc nhíu mày cả giận nói: "Nàng nói gì vậy? Tử Yên chỗ nào không trẻ trung xinh đẹp? Tử Yên thành thục thông tuệ, khuynh quốc khuynh thành, trẫm vẫn luôn rất yêu thích..."

"Thật không?" Vệ Tử Yên hai tay ôm lấy thắt lưng Giang Ngọc, đôi môi mỏng thân cận đưa lên: "Tử Yên cho rằng bệ hạ là ghét bỏ Tử Yên, cho nên mới không muốn cùng Tử Yên thân cận."

Giang Ngọc biết Vệ Tử Yên là nói đến chuyện gì, sắc mặt ửng đỏ, nàng không phải không muốn thân cận Vệ Tử Yên, mà chỉ ngại vì thân phận của Vệ Tử Yên, nói như thế nào Vệ Tử Yên trên danh nghĩa cũng coi như là nhạc mẫu của Giang Ngọc nàng, nếu như vượt giới chính là vi phạm luân thường.

Vệ Tử Yên thấy Giang Ngọc không nói, khổ sở  buông Giang Ngọc ra, xoay người cúi đầu tự giễu: "Tử Yên đã hiểu, để bệ hạ chê cười rồi."
Dáng vẻ đáng thương của Vệ Tử Yên khiến trong lòng Giang Ngọc rất khó chịu, Giang Ngọc đưa tay kéo Vệ Tử Yên đang muốn rời đi trở lại trong lòng, cúi đầu trong khoảnh khắc đặt xuống một nụ hôn sâu, đây là nữ tử đầu tiên cùng nàng hôn môi, là nữ nhân đầu tiên khiến nàng mở rộng cửa lòng  luyến ái cũng nữ nhân, nàng làm sao đành lòng thương tổn, cự tuyệt nàng ấy...

Nghĩ đến yêu hậu Vệ Tử Yên năm đó oai phong một cỏi, bây giờ cam nguyện ủy khuất cư trú tại nơi lãnh cung này, tịch mịch của nàng, mất mát của nàng Giang Ngọc làm sao không biết, làm sao không hiểu. Trong lòng nàng biết Vệ Tử Yên có bao nhiêu yêu nàng, có bao nhiêu hy vọng có thể cùng nàng gần nhau bầu bạn. Giang Ngọc nàng nếu không phải sợ tổn thương đến tiểu hoàng hậu, có lẽ đã sớm không để tâm ánh mắt của người trong thiên hạ, cùng vị phi tử của tiên đế này quang minh ở bên nhau!
Nụ hôn dây dưa triền miên, càng khiến hai người thâm nhập say mê, khó bỏ khó phân...

Vệ Tử Yên nhu tình như nước, thiên kiều bá mị, khiến Giang Ngọc yêu thích không buông tay, trầm luân thậm chí không thể tự thoát ra được.

Y phục rơi xuống, tựa như họa trục chậm rãi mở ra, hé lộ một bức tranh mỹ sắc hương diễm...

" Ngọc..." Vệ Tử Yên đột nhiên dùng sức đẩy Giang Ngọc đang si mê hôn mình ngã trên  ghế quý phi, Giang Ngọc không hiểu ra sao mà nhìn mỹ nhân trước mắt, chỉ thấy Vệ Tử Yên chậm rãi cúi người đến gần, một tay chống đỡ nâng thắt lưng tha thướt uyển chuyển, một tay chậm rãi cởi bỏ xiêm y, trong khoảnh khắc liền hoàn mỹ bày ra hai ngọn núi no đủ trắng nõn, Vệ Tử Yên khẽ nheo mắt, hiển lộ mị thái. Tựa như khẩn cầu, nói: "Đây là Tử Yên dành riêng cho Ngọc, cầu bệ hạ hảo hảo thưởng thức tình ý của  Tử Yên đối với bệ hạ..."
Giang Ngọc mê loạn nhìn mỹ cảnh trước mắt, chỉ thấy Vệ Tử Yên dần dần nằm sấp trên người mình, thân thể chậm rãi tiếp cận, hai nụ hoa nụ xinh điễm bị tìиɦ ɖu͙ƈ ảnh hưởng, không biết khi nào dĩ nhiên đã chảy ra sữa tươi trong suốt, đúng lúc rơi vào giữa đôi môi của Giang Ngọc.....

" Tử Yên?" Giang Ngọc vừa lên tiếng,  miệng đã bị nụ hoa phấn hồng mềm mại chặn lại...

Vệ Tử Yên nâng má Giang Ngọc, nhỏ giọng nói: "Ngọc, nàng biết vì sao Hạ Nhi cũng đã đến tuổi cai sữa, Tử Yên cũng không để hắn cai sữa sao? Ngọc, đó là bởi vì Tử Yên muốn lưu lại cho Ngọc, đây là Tử Yên tặng cho nàng, bao gồm bản thân Tử Yên..." Vệ Tử Yên ánh mắt chưa đầy yêu thương cùng chấp nhất, nàng cho rằng đây là thứ duy nhất nàng có thể cho người trong lòng, bao hàm tình yêu của nàng, toàn bộ của nàng.
Giang Ngọc nhìn ánh mắt  tràn đầy chấp nhất kia, hai tay chậm rãi nâng lên giữ lấy thắt lưng Vệ Tử Yên, đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc, chậm rãi mút lấy nụ hoa trướng đầy mềm mại, sữa tươi chảy ra, thơm ngọt vào miệng, khiến người ta dư vị không dứt, càng hút càng không nhịn được muốn cứ như thế vô tận.

Vệ Tử Yên thở dốc, ngẩng đầu khép hờ đôi mắt, thật sâu cảm thụ được môi lưỡi của người kia đang dây dưa, ôn nhu âu yếm. Nàng hơi cúi đầu, chợt trên cao nhìn xuống người trước ngực, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Giang Ngọc, một lần lại một lần thương thiếc, ngâm khẽ: "Ngọc, Tử Yên yêu nàng, rất yêu rất yêu..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play