Nghe được Liễu Ngự Hàn dĩ nhiên muốn Giang Trí Viễn, trong lòng Giang Ngọc thoáng chốc liền dâng lên một ngọn lửa vô danh, nàng cũng không từng nghĩ tới để người tận trung với nàng rời xa nàng, huống hồ còn là đưa cho nữ nhân khác!
Cho dù người đó là trưởng bối của nàng, ân sư của nàng cũng tuyệt đối không thể!
Trí Viễn là người của riêng Giang Ngọc nàng, nàng ấy chỉ thể thể trung thành với nàng, những người khác đừng mơ tưởng có được nàng ấy...
Giang Ngọc tức giận đứng dậy, phất tay áo, liền muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu như muốn nàng dùng Giang Trí Viễn làm điều kiện mới có thể đạt được mục đích hợp tác, vậy nàng thà rằng bỏ qua không làm, trên đời này cũng không phải chỉ có một loại phương pháp này mới có thể giải quyết được vấn đề của nàng....
....
Liễu Ngự Hàn nâng tay bắt lấy cánh tay Giang Ngọc, cũng rất nhanh đứng dậy, sâu thẳm nhìn Giang Ngọc vẻ mặt vô cùng chán ghét, nhẹ nhàng cười nói: "Ngọc Nhi, vì một thuộc hạ, đáng để phá hỏng toàn bộ kế hoạch đang êm đẹp sao?"
Giang Ngọc cũng không nâng mắt nhìn Liễu Ngự Hàn, chỉ là lạnh lùng trả lời: "Nếu như sư phụ muốn chính là thứ khác, Ngọc Nhi chắc chắn thỏa mãn tất cả yêu cầu của sư phụ, nhưng ngoại trừ Trí Viễn! Nàng là người của ta, cả đời bản hầu cũng sẽ không để nàng rời đi!"
Liễu Ngự Hàn nghiêng mặt, biểu tình như là không giải thích được, nghi hoặc nói: "Vì sao Ngọc Nhi lại lo lắng cho nàng như vậy? Lẽ nào Ngọc Nhi cũng thích Viễn Nhi?"
Giang Ngọc bỗng nhiên nhíu mày, thoáng chốc rút tay áo khỏi tay Liễu Ngự Hàn, tức giận nói: "Sư phụ đừng nói lung tung, Trí Viễn là thuộc hạ của ta, là ái tướng, thử hỏi nếu như Giang Ngọc ta dùng một người tận trung với ta làm điều kiện trao đổi, mới có thể có được thứ ta muốn! Loại phương pháp này, sẽ không trở thành trò cười lớn nhất trên đời sao! Hừ, vụ buôn bán này, Giang Ngọc ta mới không hiếm lạ..."
Liễu Ngự Hàn cười khổ một tiếng, nói: "Ngọc Nhi của ta quả thật là trưởng thành, còn biết vì tâm tư rõ như ban ngày của mình tìm một đống lớn lý do đường hoàng! Ha ha..."
Liễu Ngự Hàn chậm rãi đối diện ánh mắt giận dữ của Giang Ngọc nhìn về phía mình, ánh mắt nhu hòa, chứa rất nhiều thương tiếc...
Hai hài tử này cũng càng lúc càng khiến người yêu thích, thưởng thức!
Giang Ngọc trổ mã càng thêm anh tuấn hào hiệp, có dũng có mưu, mà Viễn Nhi lại thêm phần ổn trọng, thâm trầm, hai người bổ khuyết cho nhau, điều hòa lẫn nhau, có lẽ bất luận việc gì cũng không thể làm khó các nàng....
Liễu Ngự Hàn đưa tay chậm rãi vuốt ve gương mặt tuấn tú của Giang Ngọc, yếu ớt cảm thán nói: "Ngọc Nhi không cần tức giận, ngươi nếu không muốn cho vi sư, vậy ta liền không cần! Chỉ cần ngươi có thể đối đãi tốt với nàng là được rồi! Các ngươi đều là ái đồ của ta, nhưng vi sư biết ngươi cũng không thích sử dụng ngự kiếm thuật, mà Viễn Nhi lại tương đối si mê đối với kỹ xảo này của vi sư, vi sư cũng là thật tâm thích Viễn Nhi, thầm nghĩ tương lai vi sư sẽ đem kiếm thuật suốt đời sở học toàn bộ truyền thụ cho Viễn Nhi! Nếu như, nếu như Ngọc Nhi ngươi..."
Giang Ngọc chợt quay đầu nhìn vào ánh mắt chờ đợi của Liễu Ngự Hàn, trầm giọng cắt đứt lời của Liễu Ngự Hàn, không vui nói: "Không tất yếu, Trí Viễn không cần học kiếm thuật võ công gì nữa, với công lực của nàng hiện tại đã đủ ứng phó tất cả! Nếu như có chuyện gì, Ngọc Nhi ta sẽ bảo vệ tốt cho nàng! Không cần sư phụ lao tâm!"
" Ngọc Nhi, ngươi!" Liễu Ngự Hàn oán khí nhìn vào ánh mắt băng lãnh của Giang Ngọc, đột nhiên lại ngửa đầu bật cười, dịu dàng nói: "Ngọc Nhi, ngươi, ha ha, ngươi đủ ích kỷ! Đủ tự ngã! Quả nhiên là một ứng viên tốt để làm hoàng đế! Ha ha ha, được, Ngọc Nhi, vi sư lần này cho dù vì Ngọc Nhi làm một vụ buôn bán không có lờn cũng không sao! Chuyện này, ta giúp ngươi là được!"
Giang Ngọc không giải thích được mà nhìn nàng, vị sư phụ giống như sương mù dày đặc này, nàng quả thật là rất khó có thể nhìn thấu, cũng không biết trong hồ lô của nàng rốt cuộc bán thuốc gì...
....
Sáng sớm, Liễu Ngự Hàn cùng người của Hồng Liễu Sơn Trang xuống chân núi tiễn chân nhóm người Giang Ngọc....
Liễu Ngự Hàn mỉm cười nhìn Giang Ngọc, nhẹ giọng nói: "Ngọc Nhi yên tâm đi thôi, không cần luôn lo lắng vi sư, vi sư sống tiêu diêu tự tại, ngươi chỉ cần yên tâm làm việc là được rồi..."
Giang Ngọc cong môi mỉm cười gật đầu, đồng thời cũng đều âm thầm hiểu được hàm ý trong lời nói của nàng.....
Giang Trí Viễn lúc này trong lòng tuy rằng bởi vì phải từ biệt tiểu sư phụ thường chà đạp nàng mà cảm thấy thả lỏng không ít, nhưng cũng có chút khổ sở và luyến tiếc Liễu Ngự Hàn, trong thân tình xen lẫn lưu luyến bồi hồi....
Thân nhân của nàng đều đã chết, Liễu Ngự Hàn không chỉ là sư phụ của Giang Trí Viễn nàng, mà còn khiến nàng nhớ đến mẫu thân luôn yêu thương nàng nhưng đã mất sớm....
...
Giang Trí Viễn cúi người chắp tay, có chút khổ sở không muốn mà nói với Liễu Ngự Hàn: "Tiểu sư phụ ngài cũng phải bảo trọng thân thể! Viễn Nhi có thời gian sẽ quay về thăm lão nhân gia ngài!"
Liễu Ngự Hàn nghiêng đầu nhìn Giang Trí Viễn đứng phía sau Giang Ngọc, chậm rãi đi đến bên cạnh Giang Trí Viễn, cười quyến rũ nói: "Lão cái gì mà lão, không cho nói ta già! Viễn Nhi có phải luyến tiếc vi sư hay không?"
Giang Trí Viễn thần sắc ửng đỏ, xấu hổ cười nói: "Sư phụ không nên luôn trêu đùa Viễn Nhi!"
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng không chịu nổi của Giang Trí Viễn lúc này, trong lòng Liễu Ngự Hàn nhất thời vui mừng không ngớt, nhịn không được tiến lên ôm lấy Giang Trí Viễn, kiễng chân trọng trọng hôn lên khuôn mặt trắng nõn của trắng nõn một cái, cười nói: "Viễn Nhi thật sự là quá khả ái! Sư phụ thích ngươi nhất! Ngày khác chủ tử nhà ngươi nếu như đối với ngươi không tốt, ngươi nhớ phải đến đây tìm sư phụ, sư phụ nhất định sẽ yêu thương Viễn Nhi, vi sư còn có thể đem tuyệt học cả đời ta toàn bộ đều truyền cho ngươi..."
....
Liễu Ngự Hàn còn đang không biết sống chết kể hết tâm sự với Giang Trí Viễn, lại hoàn toàn không phát hiện, lúc này một nhân vật thần sắc càng lúc càng âm trầm đáng sợ đang hướng về phía các nàng...
Giang Ngọc nhíu mày nhìn về phía hai người đang tình chân ý thiết, cất bước tiến đến, đưa tay kéo lấy hai sư đồ đang dây dưa, trầm nặng kéo lấy cánh tay Giang Trí Viễn, mất hứng thấp giọng nói: "Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, Trí Viễn chúng ta cũng nên mau đi thôi! Sư phụ, Ngọc Nhi và Trí Viễn đi rồi! Ngày khác có cơ hội chúng ta gặp lại..."
Nói xong, cũng không quay đầu lại mà lôi kéo Giang Trí Viễn sắc mặt đỏ ửng, cấp cấp thoát khỏi ma chưởng của vị sư phụ sắc lang....
Một tia ảo giác chợt lóe mà qua trong mắt Giang Trí Viễn, tựa hồ chủ tử này của nàng đang ghen Nhưng cũng không đúng, đây là ăn dấm cái gì...
Ai, có khả năng lại là tự mình suy nghĩ nhiều rồi...
....
Nhìn nhóm người bị chọc tức đến hừng hực rời đi, Liễu Ngự Hàn lắc đầu cười rộ lên, hai kẻ dở hơi này, thực sự là thú vị, ha ha...
....
Đội ngũ lên đường, chỉ cần mấy ngày nữa sẽ đến kinh thành, Giang Ngọc thúc ngựa nghiêng đầu liếc nhìn Giang Trí Viễn toàn thân hắc y, nhỏ giọng nói: "Trí Viễn, sự tình điều tra thế nào rồi?"
Giang Trí Viễn hồi bẩm: "Ngoại trừ biến động trong triều, vẫn chưa nhận được tin tức gì khác!"
Trong lòng Giang Ngọc đã hiểu rõ, gật đầu, lại nói: "Trí Viễn thích tiểu sư phụ sao?"
Giang Trí Viễn không phản ứng kịp, sửng sốt chốt lát mới vội vàng nghi hoặc trả lời: "Một ngày làm thầy cả đời làm thầy, tiểu sư phụ cũng giống như thân nhân của Trí Viễn!"
Nghe Giang Trí Viễn nói, Giang Ngọc thoải mái cười to vỗ vai Giang Trí Viễn, cười nói: "Được, thân nhân, rất tốt, ha ha..."
Giang Trí Viễn sờ gáy, không giải thích được vì sao chủ tử lại hài lòng như vậy, không biết có phải nàng đã nói sai cái gì hay không, cũng liền vội vàng mỉm cười, nói tiếp: "Ha ha, đúng vậy, cũng giống như hầu gia trong cảm nhận của Trí Viễn, đều là người thân cận nhất của Trí Viễn ở trên đời này!"
Giang Ngọc vốn dĩ đang thoải mái cười to, lúc này nghe được những lời Giang Trí Viễn vừa nói, đột ngột im tiếng, tâm tình có chút khó chịu nhìn hắc y nhân, tâm tư phiêu hốt, trầm giọng nói: "Trí Viễn thật sự xem bản hầu là thân nhân sao?"
Giang Trí Viễn trong lòng căng thẳng, quay đầu khẩn trương dùng toàn bộ tinh thần nhìn về phía viễn phương, trả lời: "Hầu gia trong lòng Trí Viễn so với thân nhân còn quan trọng hơn!"
....
Bởi vì nhiều nguyên nhân, ngày hôm đó đội ngũ đã sớm đến dịch quán ở Phúc Châu để nghi ngơi, Giang Ngọc thay một bộ bạch y, nâng bước ra khỏi phòng, trùng hợp thấy Tiếu Dũng và Tiếu Nhạc Nhi.
Tiếu Dũng lôi kéo Tiếu Nhạc Nhi, vội vàng cúi người hành lễ với phò mã gia Giang Ngọc...
Giang Ngọc cười hỏi: "Nhị vị đây là muốn đi đâu?"
Tiếu Dũng ngẩng đầu trả lời: "Sắc trời còn sớm, Nhạc Nhi nhất định muốn Tiếu Dũng mang nàng ra ngoài đi dạo một chút!"
Giang Ngọc quay đầu nhìn về phía Tiếu Nhạc Nhi mặt đầy hắc khí, mỉm cười nói: "Tiếu cô nương thật có nhã hứng!"
Tiếu Nhạc Nhi hừ nhẹ một tiếng, quay đầu thúc giục Tiếu Dũng: "Ca ca, còn không đi, trời sẽ tối!"
Giang Ngọc thấy nữ tử không để ý đến nàng, lại hé miệng nói với Tiếu Dũng: "Huynh muội hai vị tình cảm thật tốt a! Ai, đáng tiếc, bản hầu vốn định hôm nay thời gian còn sớm, muốn tìm Tiếu chưởng quỹ nâng chén trò chuyện một chút, đáng tiếc! Quên đi, ngày khác có thời gian bản hầu sẽ hẹn Tiếu chưởng quỹ uống rượu!"
Tiếu Dũng nghe nói đến tận đây, vội vàng kéo tay Tiếu Nhạc Nhi đang túm chặt y phục của mình xuống, vui vẻ chắp tay trả lời: "Nếu phò mã gia đã có nhã hứng như vậy, Tiếu Dũng dĩ nhiên phụng bồi!"
Giang Ngọc lắc đầu nói: "Không tốt đi, Tiếu chưởng quỹ không phải muốn cùng Tiếu cô nương ra ngoài sao?"
Tiếu Dũng vội vàng cười trả lời: "Đều là Nhạc Nhi nhất định muốn lôi kéo Tiếu Dũng ra ngoài, vốn dĩ Tiếu Dũng cũng không thích ra ngoài, đi dạo phố đều là yêu thích của nữ nhi, Tiếu Dũng ta vừa lúc muốn mời phò mã uống vài chung, cũng thuận tiện giải nghiện!"
Tiếu Nhạc Nhi vừa nghe Tiếu Dũng nói như thế, trong lòng nhất thời thương tâm không ngớt, bắt lấy cổ tay Tiếu Dũng, cả giận nói: "Dũng Nhi, tỷ, tỷ không thích cùng ta ra ngoài?"
Tiếu Dũng nghe được Tiếu Nhạc Nhi gọi nàng là Dũng Nhi, thần sắc tối sầm lại, vội vàng kéo Tiếu Nhạc Nhi sang một bên, nhíu mày trầm thấp nói: "Nhạc Nhi nghe lời, ca ca cùng phò mã gia trò chuyện, lần sau chúng ta lại ra ngoài chơi!"
Tiếu Nhạc Nhi tức giận dâng lên, gắt gao nắm cánh tay Tiếu Dũng, gắt giọng: "Không được, nhất định là bây giờ, ta muốn ca ca cùng ta ra ngoài, chúng ta đã nói rồi, buổi tối ngươi phải ở cùng Nhạc Nhi!"
Tiếu Dũng lắc đầu, thấp giọng nói: "Nhạc Nhi không nên giở tính trẻ con nữa! Đại sự quan trọng hơn!" Nói xong, liền ngẩng đầu cười lớn nhìn về phía Giang Ngọc, gật đầu, lại cười nói với Tiếu Nhạc Nhi: "Nhạc Nhi trở về phòng nghỉ ngơi trước đi, ca ca theo phò mã gia uống rượu chốc lát..."
Nói xong, Tiếu Dũng liền chậm rãi rút cánh tay mình khỏi tay Tiếu Nhạc Nhi, xoay người chậm rãi cất bước đi về phía Giang Ngọc....