''Cảm giác sao rồi?'' Nghê Thường đến bên cạnh Đông Phương kéo tay nàng lại hỏi.

Đông Phương nhìn cánh tay đang nắm khuỷu tay mình, trong mắt lộ nụ cười: ''Họa lớn được diệt trừ, như bỏ đi được gánh nặng. Cảm giác cũng không tệ lắm!'' Nếu để Đông Phương tự mình hạ thủ gϊếŧ Nhậm Ngã Hành, nàng có lẽ cũng có chút không đành lòng, nhưng Nhậm Ngã Hành cũng đã tự sát cũng không cần bàn đến những chuyện khác, Doanh Doanh ở lục trúc hạng cũng sẽ không biết được gì.

''Ngươi có biết khi nãy ta nhìn thấy ngươi đối với Nhậm Doanh Doanh dáng vẻ đau lòng, thì trong lòng ta đang nghĩ gì không?'' Đối với sự đối đãi Đông Phương dành cho Nhậm Doanh Doanh thái độ Nghê Thường cũng có chút mùi dám nàng cũng chủ động hỏi.

''Ngươi đang nghĩ gì vậy?'' Ánh mắt nhìn Đông Phương đang cười híp cả mắt, ''Không lẽ là ghen?'' Nếu như là trước kia nàng chỉ có người này như bằng hữu tốt thôi, nhưng trải qua thời gian vừa rồi, tình cảm nàng đối với Nghê Thường cũng phát sinh biến hóa, đúng như lời nàng nói với Nghê Thường, chuyện đó thì trong lòng vô cùng rõ ràng, cũng không thể chỉ là tình cảm nhạn nhạt bằng hữu đơn thuần mà có thể bao quát được, bên cạnh nàng người này là đang muốn mình bên cạnh nàng làm bạn cả đoìe, nàng tin tưởng Nghê Thường cũng sẽ như vậy, Đông Phương cho đến giờ cũng chưa bao giờ làm chuyện mà mình không chắc chắn.


Ánh mắt Nghê Thường lóe lên mất tự nhiên nói: ''Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?'' Thấy khóe miệng Đông Phương lộ nụ cười giảo hoạt, Nghê Thường có chút thẹn quá thành giận, muốn gõ nàng hai cái, nhưng không ngờ trước mặt tối sầm, hai chân vô lực khụy xuống hôn mê bất tỉnh.

''Nghê Thường!'' Đông Phương kinh hãi, đỡ lấy Nghê Thường ánh mắt kinh hoảng không thể che dấu được,nhưng hiện tại Nghê Thường đúng thật là đã bất tỉnh.

''Bình Chỉ Nhất sao rồi?''

Bình Nhất Chỉ vội vàng được đưa đến ngẩng đầu nhìn Đông Phương, ánh mắt có chút tránh né, cho dù nam nhân này khiến cả võ lâm phải run rẩy, nhưng khi đối mặt với tình yêu cũng trở nên rất nguy hiểm.

''Luyện cô nương không chống đỡ được, giáo chủ ngài cũng biết nội thương của Luyện cô nương chưa lành, mấy ngày qua lại liên tục dùng nội lực cho nên lại phát tác, nhưng căn nguyên bệnh đều là ở đây, cuối cùng Luyện cô nương cũng không thể chống đỡ nổi được nữa.''


Nhất thời mặt Đông Phương trắng bệch, nhìn người trong ngục biểu tình Nghê Thường coi như là an tường, tay nàng vấn nắm rất chặt chỉ sợ giây tiếp nàng rời mình mà đi.

''Không còn cách gì nữa sao?'' Nàng ghé mặt mình lên trán Nghê Thường thấp giọng hỏi.

''Giáo chủ, võ công thuộc hạ ít ỏi, sợ là...'' Bình Nhất Chỉ lui về sau qùy xuống xin tội.

Đông Phương sao lại không biết, Nghê Thường căn bản cũng không phải là bệnh, căn nguyên cũng là do tẩu hoạt nhập ma khiến nàng bệnh, mà Bình Nhất Chỉ cũng chỉ là người am hiểu về giải độc chữa bệnh, vốn còn ôm chút hy vọng những thấy Bình Nhất Chỉ lắc đầu, thì cũng dần như mất hết.

''Ngươi lui ra đi!'' Đông Phương chán nản nói, trong mắt là nhu tình nhìn người trong ngực.

Nàng ghét cảm giác mình không thể dùng sức làm được gì, cho dù biết nội lực của mình không giúp được gì, nhưng Đông Phương vẫn đỡ Nghê Thường ngồi dậy, vì nàng truyền nội lực cầu mong phát sinh kỳ tích.


Nhưng cũng như nàng biết, nội lực truyền vào cũng như đá chìm đáy biển, không chút tác dụng nào, Nghê Thường vẫn hôn mê, dường như bên ngoài có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến nàng, kể cả Đông Phương quen biết hơn sáu năm cho dù ảm đảm thì vẫn như vậy.

''Nghê Thường đừng rời khỏi ra có được không? Ta còn chưa nói mình thích ngươi mà.'' Nhưng người trong ngực vẫn không nhúc nhích.

Bình Nhất Chỉ coi như là thần y đệ nhất thiên hạ rồi, mình cho đến giờ cũng không thể tìm được đại phu nào hơn được hắn. Nhưng cứ như vậy nhìn Nghê Thường hương tiêu ngọc vẫn mình không thể làm được.

Đông Phương ôm Nghê Thường nhớ lại trước kia nàng thống hận mình mà vô lực từ khi nào.

''Nghê Thường, khi đó ta chỉ có thể trơ mắt nhìn sư phụ chết trước mặt mình, cái gì ta cũng không làm được. Ta từng thề tư vị như vậy chỉ một lần là đủ rồi. Những năm qua ta liều mạng luyện công mở rộng thế lực của mình, Nhậm Ngã Hành vì sở tác sở vi cũng đã trả giá. Nhưng ta không ngờ được bây giờ dù ta đã giữ vị chí tôn, nhưng ta vẫn như cũ vẫn không thể nếm được mùi vị gì.''
Lúc này đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Đông Phương Bất mãn nhìn hai người hỏi: ''Ai?''

''Giáo chủ, ngoài cửa có một nam nhân đến cầu kiến, nói là vì thương thế của Luyện cô nương mà đến.!''

Tay Đông Phương ôm Nghê Thường cũng run lên, tính cẩn thận nhiều năm qua nói nàng biết là có bẫy, nếu không tại sao không sớm không trễ lại đến lúc này, Bình Nhất Chỉ nhiều lần cũng không thể chữa cho Nghê Thường được, cũng biết rõ sau này sẽ không còn hy vọng, nhưng Đông Phương biết dù là bẫy cũng phải thử, nhưng lại không biết người kia là ai?

"Cho mời!" Đông Phương cau mày để Nghê Thường nằm xuống, chỉnh lại chăn đắp cho nàng, lại không ngờ nhìn thấy người quen cũ.

"Trác Nhất Hàng?" Đông Phương xoay người kinh ngạc phát hiện đó chính là Trác Nhất Hàng luôn đối với Nghê Thường tâm bất quỹ. "Ngươi vì thương thế Nghê Thường nên đến."
Nghe Đông Phương gọi tên Nghê Thường thân mật như vậy, Trác Nhất Hàng trong lòng khổ sở, nhưng hắn cũng đã sớm đánh mất phần lập trường tình cảm kia, dù sao Luyện cô nương cũng đã từ chối tình cảm của mình, cuối cùng chỉ là do mình hiểu sai ý. "Nếu không phải vì Luyện cô nương, ngươi cho là ta sẽ lên Hắc Mộc Nhai này sao?" dù sao sư đệ Tân Long tử của mình cũng chết ven Hắc Mộc Nhai này.

Trác Nhất Hàng vẫn luôn ghét nàng. "Sao ngươi lại biết Nghê Thường bị thương?" Đông Phương cũng tò mò, tên này trong thời gian ngắn lại có thể biết được thương thế Nghê Thường, hơn nữa thấy hắn mắt tinh quang bước đi mạnh mẽ, nội công giống như tu luyện thành công. Không lẽ trong thời gian qua gặp được kì ngộ gì sao, nếu không sao nội lực lại đột nhiên tăng nhanh như vậy?

Trác Nhất Hàng cũng không trả lời vấn đề của Đông Phương, mà nhìn ra sau lưng nàng: "Luyện cô nương đâu? Vấn đề ngươi hỏi ta chỉ có thể nói cho nàng."
Đông Phương cau mày, xem ra tên Trác Nhất Hàng vẫn chưa biết tin Nghê Thường đã hôn mê, vậy sao hắn lại biết Nghê Thường bị thương được? Đừng nói là hắn có thể tự nhìn thấy được, như càng khiến mình thấy nực cười hơn. Vỗ công đôt nhiên tăng lên, nhưng nhãn lực thì không thể đột nhiên mà tôi luyện được.

"Nghê Thường đang nghỉ ngơi, tạm thời không gặp ngươi được."

"Nghỉ ngơi?" sắc mặt Trác Nhất Hàng thay đổi, hiện tại cũng mới chỉ là buổi chiều, Nghê Thường sao lại nghỉ ngơi, nháy mắt đầu hắn liền nghĩ đến muôn vàn lí do, mặt hắn cũng không vui nổi.

"Chuyện này ta chỉ có thể nói cho nàng biết." không tự chủ Trác Nhất Hàng đè tay mình xuống, hành động này Đông Phương cũng nhìn thấy được từ trong mắt, nàng biết câu trả lời hắn đang giữ.

"Nếu ngươi không nói ta biết, vạy ta chỉ có thể ép buộc thôi." Đông Phương liền tìm trong ngực hắn.
Mặc dù hiện tại công lực Trác Nhất Hàng tiến bộ, nhưng dù sao vẫn trong thời gian ngắn, không thể nào hoàn thiện nhanh hơn được ngăn cản hai cái, phong thư trong ngực rơi vào tay Đông Phương.

Đông Phương mở thư ra xem, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn, thì ra thư này là Lăng Mộ Hoa bị Thiết Phi Long hại chết viết cho Nghê Thường, trong lòng khinh thường nàng biết Nghê Thường không phải do Thiên Lang kiếm pháp này mà bị tẩu hỏa nhập ma. Nàng hiện tại cũng hết cách, người kia đã dạy Trác Nhất Hàng cách chữa thương.

"Lăng Mộc Hoa lão tiền bối đâu?" Đông Phương trầm mặc, sau đó hỏi một vấn đề so với thương thế Nghê Thường cũng quan trọng không kém, nhưng cũng là chuyện Nghê Thường quan tâm nhất.

Trác Nhất Hàng nghe thấy trong lòng cũng khổ sở, mặt mũi u sầu: "Nàng lão nhân gia đã qua đời."
Đông Phương cũng chỉ muốn biết làm sao Trác Nhất Hàng lại có nội lực này, đơn giản chính là Lăng Mộ Hoa đem công lực cả đời truyền cho hắn, coi như đặt cuộc để cứu đệ tử mình, Nàng thở dài, nếu Nghê Thường biết chuyện này sợ là tâm nàng cũng không dễ chịu nổi, hay là nên gạt nàng.

"Ngươi đi theo ta!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play