"Luyện cô nương, giáo chủ sao rồi?" Đông Phương Bất Bại đã lâu không ra ngoài, trong giang hồ có lời đồn nói ngũ nhạc kiếm phái gài bẫy khiến Đông Phương Bất Bại trọng thương, đáng tiêc Đông Phương Bất Bại quá xảo quyệt cuối cùng lại để hắn đào thoát.

Vốn lời đồn này bị Nhật Nguyệt thần giáo khịt mũi coi thường, nhưng Đông Phương Bất Bại cũng lâu không thấy ra, khiến cho anh em trên dưới cùng Đồng Bách Hùng cũng không hiểu nổi, huống chi giáo trung cũng đang bấp bênh lòng tin.

"Đông Phương còn đang bế quan, thần công sắp đại thành." Nghê Thường cau mày nhìn Đồng Bách Hùng, sắc mặt không đổi nói.

Đồng Bách Hùng trong lòng dù có nghi vấn, nhưng dù sao cũng không dám chắc cho nên chỉ có thể đem lời Nghê Thường nói lại với các thủ hạ.

"Đồng trưởng lão, dừng bước!" Nghê Thường nhớ đến tin tức bí mật lần trước ở dịch trạm truyền đến cho Đông Phương, trong lòng liền có ý nghĩ, hiện tại Đông Phương lại không lo chính sự, vậy mình nên giúp nàng giải quyết cho xong chuyện này luôn.


"Luyện cô nương có chuyện gì?"

Nghê Thường ghé vào tai nói, thấy ánh mắt Đồng Bách Hùng như chất vấn: "Đây là phân phó của giáo chủ?"

"Đông Phương bế quan, tuy nói không gặp người ngoài, nhưng khi đó nàng cũng đã đem Hắc Mộc Nhai giao lại cho ta." Nghê Thường đem Hắc Mộc lệnh trong tay cho Đông Bách Hùng xem, Đồng Bách Hùng thấy Hắc Mộc lệnh cũng hiểu rõ.

"Thuộc hạ tuân lệnh!"

Nửa tháng sau

Ngũ nhạc kiếm phái lần nữa đánh đến, lần này liên thủ cùng quân triều đình, muốn tiêu diệt Nhật Nguyệt thần giáo.

Đông Phương Bất Bại vẫn không ra ngoài, giáo chúng dần dần giao động, trong ngũ nhạc kiếm phái trừ Mạc Đại chưởng môn thì còn lại luôn tin chắc là Đông Phương Bất Bại bị trọng thương không thể chữa được. Ngũ nhạc kiếm phái dốc hết tinh anh, chưởng môn các phái đều đem để tử mình đắc ý đến đây, chuẩn bị ra oai, cũng tốt để sau này vang danh giang hồ.


Nếu như giáo chủ ma giáo không chết, tại sao giáo chúng vẫn còn ở đây dục huyết phấn chiến, hắn lại co đầu rút cổ không ra chứ?

Đang lúc hai bên giao chiến, chiến sự dầu sôi lửa bỏng, chợt nghe tiếng quát to: "Đông Phương Bất Bại bị bọn ta chém chết, đầu người ở đây!"

Nghe vậy cho dù là giáo chúng Nhật Nguyệt hay là nhân sĩ võ lâm cũng đều rối rít ngẩng đầu nhìn tên ăn nói bậy bạ kia. Chỉ thấy được cái đầu người đẫm máu đứng đó cuồng vọng hô to.

Mặc dù không chắc đây là thật hay giả, nhưng quả thật cũng khiến tinh thần giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo bị đánh lui, vì bọn họ chiến đấu mà không thấy được giáo chủ đâu, hơn nữa võ công giáo chủ cũng không ai biết được là gì, huống chi giang hồ còn đồn Đông Phương Bất Bại trọng thương, nếu bị gϊếŧ chết thì có thể cũng là thật.


Mà trận chiến hôm nay cũng không nhìn thấy Đồng trưởng lão và Dương tổng quản ở đâu cả, không biết có phải bọn họ sớm biết tin nên đã trốn mất rồi không.

Trong lúc lòng quân Nhật Nguyệt thần giáo không yêu thì đột nhiên:

"Bổn tọa sao lại không biết đầu mình bị kẻ khác cầm đi như vậy?" giọng nói lạnh lùng trong trẻo mang theo cuồng vọng như cây kim trong lòng, kèm theo nội lực thâm hậu chui qua tai từng người, giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo như lên tinh thần, càng đánh càng hăng.

Ngược lại quân ngũ nhạc kiếm phái cùng triều đình liền tan rã, ai lại không biết Đông Phương Bất Bại là thiên hạ đệ nhất cao thủ, hơn nữa nàng còn đang mặc đồ chuyên dụng của Đông Phương, bối quang mà chiến, cuối cùng khiến người cũng không dám nhìn thẳng. Nghe quan tiếng nói chuyện thì không hề giống người bị thương có thể làm.
...

Kết quả không nói cũng rõ Đông Phương không cần xuất thủ, bị đả kích nặng bọn họ mất hết ý chí chiến đấu, nhanh chóng bỏ chạy, nhưng lại không kịp đành ở Hắc Mộc Nhai làm khách.

Khi Đông Phương nhìn thấy khuôn mặt có chút quen thuộc, nụ cười trên miệng cũng hiện rõ, "Các ngươi đem thỉ thể ra ngoài hết đi, bổn tọa muốn nói chuyện cùng Nghi Lâm cô nương một chút."

Đông Phương Bất Bại ánh mắt đỏ ngầu nhìn người kia bị áp giải đi, vô lực quỳ xuống trước người, ánh mặt tức giận bị che dấu nụ cười lạnh như băng. "Ngươi đoán xem ta có nên gϊếŧ ngươi hay không?"

Bần tiện không thể bỏ, uy vũ không khuất nhục, Nghi Lâm biết nhưng đối với tà ma ngoại đạo ép nàng thì vẫn cứ lẫm nhiên bất khuất. "Ngươi muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ cần gì phải phiền như vậy?" huống chi lúc đầu nàng đáp ứng Nhạc chưởng môn cũng biết được kết cục này, nhưng không biết Lệnh Hồ đại ca có biết tin mình chết, thoáng lộ chút vẻ xúc động, nhưng nàng cũng chỉ cười nhạo lòng mình đa tình.
Đông Phương tựa tiếu phi tiếu nhìn người kia quật cường, trong đầu nhớ đến tính khí muội muội nhu nhược, trong lòng không kiềm được cảm khái nếu hai người không tách ra, thì bây giờ sẽ như thế nào?

Mặc dù không hiểu vì sao ma đầu Đông Phương Bất Bại kia lại có biểu tình phức tạp trên mặt như vậy, Nghi Lâm thật ra cũng sơm biết bên trong có ẩn tình, không lẽ là vì tỷ tỷ mình?

Lúc này ở bên ngoài xem chiến Nghê Thường cũng rút về quay lại bên cạnh người kia, vừa vào liền thấy như vậy, "Ngươi thương còn chưa lành hết, vạn nhất để vỡ ra nữa phải làm sao đây?" nhưng trong quá trính này nàng cũng không hề nhìn mình một cái.

Khi Nghê Thường đưa mắt nhìn Nghi Lâm, nàng cũng có thể thấy được ánh mắt chán ghét kia, không sai chính alf chán ghét, tỷ tỷ ruột của nàng vì một nữ nhân khác mà sinh ra chán ghét muội muội mình! Nhưng Nghi Lâm lại không bao giờ nghĩ đến, bản thân lại là vì một nam nhân, mà khiến tỷ tỷ cùng người yêu phải chịu hiểm cảnh.
"Tỷ tỷ." Nghi Lâm hô

Nghê Thường lạnh nhạt nhìn Nghi Lâm: "Tình tỷ muội đã sớm đoạn, bây giờ còn gọi tỷ tỷ làm gì?"

"Nhưng dù sao ngươi cũng là tỷ tỷ ta, giữa chúng ta cũng là máu mủ."

"Vì vậy nên người gài bẫy cho chúng ta chui vào?" Nghê Thường không đành lòng nhìn biểu tình Đông Phương bên cạnh, "gọi tỷ tỷ như vậy ta nghe cũng không lọt nổi."

Nhớ đến mình gài bẫy cho hai người lọt vào, "Nhưng Đông Phương Bất Bại hại chết sư phụ ta, thù gϊếŧ sư phụ không thể không báo!"

"Đông Phương gϊếŧ sư phụ ngươi, khi đó ta bên cạnh phụng bồi hắn, tại sao ta lai không thấy!" Đông Phương rất ít khi gϊếŧ người, phần lớn đều là giáo đồ làm phản, dù sao những kẻ trên giang hồ để nàng phải động thủ lại quá ít.

"Nhạc sư bá phái Hoa Sơn nói."

"Nhạc Bất Quần? A, ta còn không biết ngươi làm sao còn sống tiếp được cho đến giờ." vì giữa hai người không có liên quan gì, không để ý đến Đông Phương nữa nàng liền nói trắng ra.
Vậy Nhạc sư bá là gạt mình sao, nhưng không có lí do gì a! Nghi Lâm cho là tỷ tỷ muốn bệnh vực Đông Phương Bất Bại mới tìm cớ như vậy, nhưng thực tế trong lòng nàng cũng đã giao động, quả thật mình chưa bao giờ nghe Nhi Ngọc sư tỷ nói tin này ba giờ, không lẽ Nhạc sư bá vì muốn bắt Đông Phương Bất Bịa nên lừa mình? nhùng nàng lại nghĩ người như Đông Phương Bất Bại gϊếŧ người đâu cần lí do, muốn gϊếŧ thì gϊếŧ thôi.

Thấy mặt Nghi Lâm âm tình bất định Nghê Thường cũng biết Đông Phương cũng không muốn hạ thủ muội muội mình luôn lo lắng này, trong lòng thở dài liền để cho nàng đi. "Nể tình tỷ muội với ngươi, hôm nay ta cho ngươi con đường sống, sau này gặp nhua đường ai nấy đi."

Nghi Lâm biết tình tỷ muội này coi như mất hết, mặc dù không quá cần tình tỷ muội này, nhưng khi biết chuyện này thì trong lòng cũng cảm thấy mất mát.
Nghê Thường cũng không nói thêm gì nữa, liền dẫn Đông Phương rời đi, Đông Phương cũng không mở miệng mọi thứ để cho Nghê Thường lo hết.

Nàng nhìn muội muội càng thấy thất vọng, tình tỷ muội khi xưa nàng còn lợi dụng tín nhiệm của mình sau lưng đâm mình một kiếm, lúc đó tình cảm theo máu cũng đã chảy hết.

"Cuối cùng nàng vẫn không biết được ngươi là tỷ tỷ nàng!" Nghê Thường vì Đông Phương không quan tâm, nghĩ đến Đông Phương vì Nghi Lâm mà phá lệ cuối cùng tỷ muội lại trở thành kết cục đôi bên chán ghét nhai, nếu đúng như ý nàng nhất định sẽ cho Nghi Lâm biết đại ma đầu mà nàng ta thống hận nhất đã dùng cả tính mạng mình để bảo vệ cho nàng ta chu toàn, ý tứ nhất định phải là như vậy.

Nghê Thường không cho là Nghi Lâm vì Đông Phương mà cảm thấy áy náy, cho nên bỏ mặc Nghi Lâm mang theo cảm giác thẹn với chính phái, nội tâm dày vò. Nếu như Tà Lãnh Thiền, Nhạc Bất Quần biết chuyện này sẽ để ý đến, nghĩ đén nàng luôn tin không nghi ngờ mọi chuyện trước mặt bị phá hủy, cảm giác kia mới có thể trả lại cho những tổn thương mà Đông Phương nhận được.
"Nghê Thường ta mệt quá!" Đông Phương ôm Nghê Thường, dường như chỉ là như vậy, nàng mới có thể tìm được sự dựa dẫm, nàng không còn người thân nữa rồi, một người cũng không có.

"Chúng ta xử lý xong chuyện này rồi thì ra ngoài một chút được không?" Nghê Thường đề nghị, mặc dù bây giờ trong tay nàng có Thiên Lang kiếm phổ, nhưng nói cho cùng, cũng đã nhiều năm như vậy thói quen cũng khó sửa, sau này mọi thứ thế nào nàng cũng không dám chắc.

"Chúng ta vẫn có thể đi ra sao?" Đông Phương cười khổ, "Bất quá có ngươi phụng bồi ta, ta ít ra cũng không có cô đơn một mình!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play