''Đã sớm nghe qua Hằng Sơn có 18 cảnh, Từ Hạp Yên Vũ, Vân Các Hồng Kiều, Vân Lộ Xuân Hiểu, Hổ Khẩu Huyền Tùng, Quả Lão Tiên Tích, Nguy Phong Tịch Chiếu, U Quật Phi Thạch, Long Tuyền Cam Khổ, Mao Quật Yên Hỏa, Kim Kê Báo Hiểu, Ngọc Dương Du Vân, Tử Dục Vân Hoa, Thạch Động Lưu Vân, Chi Đồ Văn Cẩm, Tiên Phủ Túy Nguyệt, Dịch Thai Minh Cầm, Nhạc Đính Tùng Phong, xem ra ta phải xem kĩ một chút.''

Thấy Nghê Thường dáng vẻ hưng phấn Đông Phương cười lắc đầu trong lòng cũng có chút thấp thỏm vì sắp gặp muội muội.

Thiên Phong Lĩnh và Thúy Bình Lĩnh là hai ngọn núi của Hằng Sơn. Hai đỉnh đối nhau sườn dốc xanh mượt, từng tầng rõ ràng đẹp như bức họa. Quả Lão Lĩnh, Cô Tẩu Nham, Phi Thạch Quật, Hoàn Nguyên Động, Hổ Phong Khẩu, chữ lớn loan khắp nơi cảnh đẹp đếm không hết.


Lúc này trong Hằng Sơn có một người đang sơn dầu lên quan tài để trong đại sảnh, đám ni cô mặc tang phục đang đứng bên trong khóc thút thít, có một số khóc không nổi chỉ có thể ngân người nhìn quan tài gỗ. Đây là tang lễ của sư thái Định Dật chưởng môn phái Hằng Sơn, lạnh lẽo như vậy càng khiến lòng người thêm thê lương.

Thiệp mời tang lễ Định Dật sư thái cũng đã phát ra ngoài, nhưng trong tang lễ lại có rất ít người đến, cho dù đến cũng liền vội vã bỏ đi, lòng người thật nhanh đổi. Nhiều đệ tử trong lòng cũng rất bi phẫn nhưng cũng không dám oán, cho dù hôm nay là hạn đến ngày về nhà mỗi tháng thăm người thân, nhưng không có ai vui vẻ nổi. Mặc dù Định Dật sư thái nghiêm khắc, nhưng đối với đệ tử là thật lòng yêu mến, tất nhiên mọi người ai cũng hiểu được.


''Nghi Lâm sư muội, có người đến tìm!'' Nghi Ngọc nhìn Nghi Lâm mặc bố y sam đứng ngơ ngác, trong mắt lóe lên vẻ bất nhẫn liền nói tin cho nàng biết hy vọng tốt hơn.

Nghi Lâm nhìn sư tỷ muội ngồi bên cạnh không nhúc nhích, ngốc lăng nhìn ra ngoài không dám tin dùng ngón tay chỉ vào mình, ''Ta?''

Nghi Ngọc gật đầu: ''Mau đi đi!'' Nghi Lâm đối với sư phụ rất kính yêu, có lẽ hôm nay bị đả kích rất lớn hy vọng người nhà đến có thể khiến nàng thư thái một chút.

Nghi Lâm lại cảm thấy có chút thất vọng, cũng không dám ôn hy vọng gì kết quả nhìn thấy bóng lưng một nữ tử? ''Xin hỏi ngươi là?''

Người kia quay lại mặc dù xuất hiện trước mặt Nghi Lâm không nhiều nhưng lại là người để cho nàng có ấn tượng rất sâu sắc: ''Luyện cô nương? Không phải đây là Luyện cô nương đã cứu ta và Lệnh Hồ sư huynh sao? Sao lại nói là người nha ta chứ?''


Nghê Thường nhìn thấy Nghi Lâm mới biết diễn xuất cũng là một kỹ nghệ giống như hiện tại nếu dùng thân phận người nhà thì cũng nên lệ nóng doanh tròng chứ, nhưng mặt lại đơ như đá thế này ánh mắt cũng không có gì là muốn tiến đến!

''Muội muội!''

Bất thình lình một tiếng muội muội khiến Nghi Lâm ngây ngân, người này gọi mình là muội muội chuyện này khiến Nghi Lâm càng thêm cảnh giác lui về sau hai bước. Điều này khiến Đông Phương đứng trên nóc nhà nhìn xuống không tự chủ cơ miệng cũng giãn ra, nàng cảm giác như đây là một sự sai lầm?

''Trên tay ngươi có một nốt ruồi đen, trên đầu ngươi có hai xoáy, eo ngươi có một nốt ruồi son lớn chừng ngón tay.'' Thấy Nghi Lâm dường như rung động Nghê Thường lại tiếp tục, ''Hà bao ngươi đeo bên hông là khi nhỏ ta làm cho ngươi. Ngươi còn nhớ không?'' Dường như là nhập cảnh Nghê Thường cảm giác được gặp lại thân nhân cũng thật là hạnh phúc.
Nghi Lâm nhớ lại chuyện năm đó, mới dám tin là nữ tử rất có bản lĩnh này chính là tỷ tỷ thất lạc nhiều năm của mình. Nghĩ đến nhiều năm xa cách như vậy ánh mắt cũng âm ướt đi.

''Thật xin lỗi, ta không kịp quay về đón ngươi.'' Nghê Thường dựa theo lời Đông Phương chỉ dẫn nói lại y như vậy, ''Ta không ngờ sống qua nhiều năm như vậy rồi vẫn còn có thể gặp lại ngươi.''

''Tỷ tỷ, ngươi thật sự là tỷ tỷ?'' Nghi Lâm hưng phấn nhào vào ngực Nghê Thường ôm lấy nàng. Nhưng khi Nghê Thường nói nàng theo mình đi về, không ngoài dự đoán của Nghê Thường Nghi Lâm liền cự tuyệt. ''Sư phụ đối với ta có ơn, ta không thể đi. Tỷ tỷ thường đến gặp ta đi! Ta sẽ rất nhớ ngươi.''

Đông Phương đứng trên nóc mặt đầy luyến tiếc nhỏ giọng nói: ''Ừ, Ta sẽ thường đến gặp ngươi.'' Nàng cũng nhìn thấy chân mày Nghi Lâm nhíu lại vì buồn, dường như không phải vì cái chết của Định Dật mà như vậy, vậy thì là chuyện gì chứ?
Đông Phương cũng không để Nghê Thường hỏi, liền hiện thân hỏi một tiểu ni cô, kết quả từ miệng tiểu ni cô kia cũng biết được chuyện muội muội bị nam sắc dụ hoặc từ lúc ở Hành Dương cho đến khi quay về đây, mới khiến nàng thành bộ dạng như vậy: ''Không lẽ là vì tiểu tử Lệnh Hồ Xung kia sao.'' Nghĩ đến hắn đeo hà bao của muội muội mình, chân mày liền cau lại.

''Đông Phương ngươi tính đi Hoa Sơn thật hả?'' Vốn tính ở lại Hằng Sơn du ngoạn mấy ngày lại bị Đông Phương bỏ qua, nóng lòng lo cho muội muội Đông Phương lại kéo theo Nghê Thường không tình nguyện đi tiếp.

Dọc đường đi dãi gió dầm sương, đối với Đông Phương chuyện này cũng không là gì, cực khổ chỉ có Luyện Nghê Thường bồi người phải chạy theo.

''Ta chỉ muốn lên Hoa Sơn hỏi Lệnh Hồ Xung tìm câu trả lời cho Nghi Lâm, chỉ cần Nghi Lâm vui vẻ, Ta cực khổ một chút cũng không sao hết!''
''Thật đáng tiếc a, ta lại không có mọt người tỷ tỷ như vậy.'' Nghê Thường lạnh nhạt nói. Nàng chỉ là người đứng xem so với nói cũng có nhiều chuyện hiểu rõ hơn trừ Đông Phương bị tình thân làm mờ mắt ra nàng thấy Nghi Lâm cũng sẽ không đáp lại gì.

Nàng muốn khuyên Đông Phương vài câu, thì lại thấy Đông Phương cực nhọc tìm tung tích Lệnh Hồ Xung cắn bản không nghe nàng nói gì. Nàng chỉ có thể tức giận đi theo.

''Lệnh Hồ Xung.'' Nghe tiếng gọi Lệnh Hồ Xung quay đầu lại nhìn thấy ân nhân từng cứu mạng mình, nhưng hiện tại vẫn còn là đối lập với Đông Phương Bất Bại.

''Đông Phương Bất Bại?'' Sắc mặt Lệnh Hồ Xung thay đổi, liền đi vào Tư  Quá Nhai, đánh bại được Đông Phương Bất Bại hắn biết chỉ có một người mới quen biết cách đây vài ngày sư thúc tổ Phong Thanh Dương.
Đông Phương cũng không hề cảnh giác nàng bị mấy chuyện này làm phiền quá lâu, trực tiếp ra tay đem tên này đến Hằng Sơn, muốn muội muội mình vui một chút.

Nhưng mà Lệnh Hồ Xung cũng không có dễ nghe như vậy, thấy Đông Phương muốn động thủ, hắn nhanh chóng chuẩn bị đánh trả dùng kiếm thức liền bị người chế trụ, ngẩng đầu lên nhìn thấy Đông Phương như đang suy nghĩ gì đó.

"Kiếm pháp này ngươi học được ở đâu?" dù sao sở trường của mình không phải là kiếm pháp, nhưng cũng là đệ tử có sư phụ giỏi về dùng kiếm, kiếm pháp của nàng cũng không hề thấp, nàng chỉ cần nhìn qua vài chiêu liền có thể nhìn thấy hắn đang dùng chính là Độc Cô Cửu Kiếm.

Đây là tuyệt học của sư phụ, mình cũng không có nghe qua sư phụ có thêm đệ tử nào khác, lai lích kiếm tích này xem ra phài điều tyra lại rồi.
Vốn nghĩ đến kiếm pháp tuyệt diệu như vậy có thể ngăn cản được, nhưng không ngờ mới có vài chiêu liền bị bắt lại, đối với sư thúc tổ vừa đến hắn cũng mất hết lòng tin.

"Nếu ngươi không nói," Đông Phương dường như lại quên mất mình phải đem một Lệnh Hồ Xung còn sống về Hằng Sơn, một kiếm vung lên máu đỏ liền bắn ra ngoài.

"Dừng tay."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play