Tiếng ồn ào bên ngoài khiến Đông Phương kéo rèm lên, ánh nắng chói mắt khiến nàng phải nheo mắt lại, cuộc sống như vậy trôi qua nửa tháng, ngược lại cũng không yên ắng như trước kia. Nếu như không phải thi thoảng nội lực của nàng còn ngưng lại, thì nàng cũng quên mất mình còn đang lánh nạn.

''Sau lão bảo kia sẽ thường xuyên tới phá rối, ngươi nên tránh đi.'' Nghê Thường bị đánh thức, vểnh tai nằm trên giường bắt đầu đuổi người.

Đông Phương làm bọp dạng ai oán, tràn đầy tình oán nói: ''Thật sụp chỉ tuyệt tình như vậy sao? Người ta còn chưa mặc đồ đã đuổi người rồi.'' Nhưng Nghê Thường vừa tỉnh ngủ nhìn thật đẹp mắt.

Nghê Thường tức giận nhìn người kia cười xấu xa dưới ánh nắng, tiện tay lấy một đỉnh bạc mò được dưới gối, thảy qua cho Đông Phương. ''Thưởng cho ngươi.''


Đông Phương hơi nghiêng người, vội túm lấy 'ám khí' nhét vào ngực, cười nói ''Một ngày 5 lượng, cũng được bốn ngày rồi ngươi đem tiền bán thân thưởng cho ta luôn đi.''

Có thể do ở đây lâu nên nhàm chán, không có gì làm, gần đây tâm tình Nghê Thường cũng không tốt, nếu không thì sao cả ngày cứ cầm bạc ném mình.

Nghê Thường không thèm để ý nàng, đem từng món y phục mặc lên người, nếu là trước kia Đông Phương nói như vậy thì mình sẽ xấu hổ, nhưng mà hiện tại mình rất mệt vẫn nên để nàng đắc ý trước đã, sớm muộn mình cũng phải để nàng đổi lại, kia là chỗ của mình.

Bất quá cãi nhau như vậy cũng tốt, các nàng cũng biết đối phương không muốn xa rời nơi nguy hiểm này, nhưng lại có thời gian tốt lành hiếm thấy. Thật ra các nàng cũng biết nội lực hiện tại không được như trước, nhưng cũng không đến nổi cho có thể đến những chỗ như vậy, sở dĩ tìm đủ mọi lý do thà nói là giải thích cho đối phương, ngược lại không bằng tìm cái lý do cho mình, tạm thời bỏ xuống thân phận cùng trách nhiệm, hít thở chút không khí của tự do. Mà nơi này cũng ngoài ý muốn nói đến cũng không ai nhận ra.


''Vậy ta sẽ như cũ, một giờ sau quay lại.'' Đông Phương chỉnh lại y phục của mình, liền nhảy ra khỏi cửa sổ, mấy ngày nay cửa sổ cũng đã đổi công dụng. Nghê Thường lại chuẩn bị ứng phó với người lát nữa muốn mình tiếp khách, dùng vũ lực hay là thờ ơ liếc nhìn đây?

Lúc này Đông Phương lại phe phẩy cái quạt lang thang trên đường, cố ra vẻ ăn chơi hư hỏng nhưng khí tức đó không được ngược lại khiến nàng tăng thêm sự phong lưu nhã trí, các tiểu cô nương đi bên cạnh không ngừng nhìn trộm. Đông Phương không ngờ mình chỉ muốn giả làm một công tử phong lưu, ngược lại sắp bị người ta đụng đến nội thường, nàng bất đắc dĩ nhìn người vờ vịt ngã nhào lên người mình làm bộ yếu đuối, cô nương dáng vẻ thon thả, lễ độ nhưng lại không cách nào đỡ nàng dậy, không dám để ý đến cả trăm đôi mắt sau lưng như sắp thiêu nàng, có chút bối rối liền bỏ chạy. Nàng đang tản bộ không phải đi trêu chọc nợ tình.


Bất quá mà nói mình rất có mị lực, không phải sao? Đông Phương sờ cằm mình một cái, thầm tự đắc. Tâm tình đang tốt nhìn thấy bên đường có quán trà mới mở còn chưa tháo chữ xuống, nhích người liền đi vào. Dùng cây quạt gõ nhẹ vào lòng bàn tay, Đông Phương nhìn xung quanh bên trong quán trà, âm thầm gật đầu xem ra cũng không quá tệ.

''Khách quan, uống trà gì?'' Thấy người này dáng vẻ bất phàm, lập tức có người đến hầu hạ, dù sao có khách nhân tốt đến khen cầu còn không được.

Tùy ý tìm một bàn ngồi xuống, bỏ quạt lên bàn, Đông Phương cười khẽ phân phó nói, ''Lấy một ấm trà ngon đi!'' Có chút khát nước, ở đây cũng tinh tế đủ để mình ngồi.

Trà đồng ánh mắt bất định, trà ngon nhiều, nhưng mà người trước mặt này thật sự thích trà sao? Nếu là uống như trâu thì thật lãng phí, lão bản lại rất bủn xỉn, mọi lần không đến hôm nay lại đến, nếu không cẩn thận để hắn thấy mình rót trà ngon cho trâu uống, sẽ mắng mình mất. Trong lòng hắn luôn tính toán, luôn dùng trà qua loa, nếu là người hiểu trà cứu vãn cũng không muộn.
Đông Phương biết mình bị người khinh thị, nhưng không nhắc nhở, ánh mắt nhìn cũng không có, cũng không đáng cho mình mở miệng, nàng là người không thích bắt bẻ.

Trong lúc rót trà cho nàng mặt đầy khinh bỉ thì bên cạnh bàn truyền đến lời nói khiến động tác dừng lại, tinh thần nổi lên.

Một người khách uống trà khều khều vị bằng hữu bên cạnh, nhỏ giọng thần bí nói: ''Ngươi có nghe nói không? Gần đây Hồng Nhan lâu có một số cô nương mới đến, người nào người đó xinh đẹp nghe nói hôm nay bắt đầu tiếp khách, ta cũng muốn đến xem một chút.''

''Đã sớm nghe nói tới, dạo này ta 'thắt lưng buộc bụng' cũng vì ngày này.'' Tên đồng hữu cười ha ha ra tiếng, vỗ lên hà bao phồng to, còn dính nước trà trên bàn, thầm chấm trên bàn viết vài nét, tên bên cạnh liền hiểu không nói ra cười □□ đến mờ mắt.
''Ngươi nhìn cái gì, hầu bao của chúng ta có được những cô nương ở đó còn là chuyện xa vời nữa sao?" một người khác bưng chén trà đến ngồi, ngửa mặt uống sạch như uống rượu, lau sạch nước trà dính trên râu, khinh thường nói.

"Nhìn mỹ nhân bằng hai mắt, về nhà thổi tắt đèn không phải vậy sao?"

Đông Phương nghe những lời nói dần trở nên bẩn thỉu, chân mày nhíu chặt lại, khóe miệng cong lên cũng hạ xuống. Nếu không vì còn có đám đông, thì muốn nhìn xem kết cục của bọn họ.

Trà được mang lên, "Tuyền thực ngọc đái, trà thực lan tuyết, thang lấy toàn nấu, vô lão Thang; khí lấy lúc địch, vô uế khí. Kỳ hỏa hầu thang hậu, có thiên hòa người." Đông Phương đang tức giận liếc tên kia nói, mà trà đồng đứng bên cạnh ánh mắt đứng lại, tìm thử coi có lời nào sai.
Thấy mấy người kia chuẩn bị rời đi, Đông Phương hiềm khí nhìn bàn trà, bỏ lại chút bạc vụn, biết được chỗ này chỉ là kim ngọc kỳ ngoại theo vẻ bề ngoài, nàng cũng không muốn ngồi đây thêm nữa.

Nàng nhìn lên lầu trên ánh mắt sắc bén nhìn thấy một nam nhân giơ chén trà lên hướng mình tỏ ý mỉm cười, nàng cười lạnh một cái, không có hứng thú với người kia, liền đi khỏi đó, toàn là người nhàm chán.

Đông Phương lẩn vào trong hẻm nhỏ, ai ngờ mấy người kia lại đi chậm như vậy, đường ngắn như vậy cũng đi hết nửa giờ, khiến mình phải đợi lâu như vậy. "Ngươi nói ba người các ngươi thật là không có vận may a!" Đông Phương vén lọn tóc lên, không quan tâm nói.

Cuộc áp đảo tính đánh nhau như vậy muốn kéo dài bao lâu nữa? Những người bên cạnh chỉ biết ba người trên đường bình thường nháy mắt liền ôm đùi ngã xuống hét thảm.
Đông Phương Bất Bại cầm trong tay mấy cái lá chưa dùng đến, ném qua một bên, khi dễ mấy tên không có võ công này, chả có gì được. Nếu không phải cái miệng thúi của bọn họ thì thứ người như vậy cũng không để vào mắt, lấy một chân của bọn họ coi như là dạy dỗ đi! Nhìn bọn họ kéo cái chân tàn đến đến phong hoa tuyết nguyệt.

"Hướng Vấn Thiên? hắn đến đây làm gì?" thấy được bóng người quen thuộc, vừa trừng trị mấy tên miệng thúi xong Đông Phương liền lánh qua một bên, mái tóc dài che đi ánh mắt lãnh của nàng, chen vào đám người ngoài kia.

Nếu để Hướng Vấn Thiên phát hiện ra mình, thì hắn sẽ biết chuyện này có liên quan đến mình, cho dù không dám chắc với bản chất của hắn nhất định sẽ đem chuyện này gây họa lên người mình, nói không chừng sẽ gϊếŧ những người này, nhân cơ hội lấy lợi ích. Minh sao có thể thỏa mãn bản chất tiểu nhân của hắn được.
Nghĩ một chút, cẩn thận tính thì võ công Hướng Vấn Thiên cũng ngang hàng với võ công đang dần khôi phục của mình, nghĩ lại nếu mình cẩn thận một chút thì sẽ an toàn hơn, nàng quyết định đi theo dõi một chút, đúng lúc rèn luyện kỹ thuật của mình, cuộc sống luôn nhàn nhã không thể cú tiếp tục sa đọa được, mình cũng sắp thái hóa thồi.

Hướng Vấn Thiên cẩn thận đề cao cảnh giác khiến Đông Phương cũng không dám kinh động, nàng cũng hiểu hiện tại Hướng Vấn Thiên của có được thứ mình muốn, thì sẽ luôn ngưng thần phòng bị, mọi nơi đều luôn cãnh giác, đợi khi có gì lạ liền ẩn mình ngay lập tức.

"Lén lén lút lút, hắn muốn làm gì đây?" Đông Phương cau mày núp sau đám người che mình, cẩn thận nhìn người cách đó không xa, thấy hắn đi tới đi lui, cuối dùng đến một chỗ không thể quen hơn.
Đưa tay che mất, nàng ngẩng đầu nhìn lại, cái bảng hiểu to tướng dọi thẳng vào mắt mình: "Hồng Nhan lâu, đúng là trò đùa a!"

===///===

Tác giả có lời muốn nói

Đăng chương bị chậm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play