Trần Đình Quân trở về nhà trong cơn nửa tỉnh nửa say, hắn loạng choạng đi lên lầu, không ngừng đưa tay đập cửa. Chẳng mấy chốc, cánh cửa mở ra, ông Trần nhíu mày nhìn bộ dạng không ra gì của hắn, trầm mặc không nói.

"Tại sao ba lại làm như vậy? Tôi mới là con trai của ba, là cháu đích tôn nhà họ Trần. Ba đem số cổ phần chuyển cho chị ta, ba không sợ có lỗi với tổ tiên nhà họ Trần sao?"

Trần Đình Quân không giấu được oán hận nói. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến ông Trần lại đứng về phía Trần Khánh Vân. Từ nhỏ đến lớn, hắn mới là trung tâm của nhà họ Trần. Tương lai chính là người nối dõi cho Trần gia. Dựa vào cái gì Trần Khánh Vân lại có được mọi thứ?

Sắc mặt ông Trần càng đanh lại, dằn xuống tức giận mà nói:"Mày tự hỏi mày đã làm được gì cho Trần gia? Uống rượu, nghiện ngập, chơi bời không ra hồn. Không chỉ cổ phần mà những tài sản khác cũng đừng nghĩ đến."

Nói ra những lời này, ông Trần không còn chút hy vọng nào dành cho Trần Đình Quân. Hắn có như hôm nay một phần lớn trách nhiệm đều do ông. Nuông chiều quá mức sẽ dẫn đến hư hỏng. Ông đã có lỗi với tổ tiên Trần gia, cho nên ông càng không thể đem số cổ phần kia giao cho Trần Đình Quân. Việt Á là tâm huyết mấy đời của Trần gia, nên giao cho người có đủ năng lực, mà Trần Khánh Vân chính là con gái lớn của ông, không phải người ngoài.

Trần Đình Quân đôi mắt đục ngầu chứa đầy lửa giận nhìn ông Trần, hắn siết chặt nắm tay, gằn lên đầy căm phẫn.

"Ông đúng là già rồi lẩm cẩm! Đem toàn bộ sản nghiệp giao cho một đứa con gái. Ông không biết chị ta là con đồng tính bệnh hoạn sao?"

"Chát"

Trần Đình Quân nhận ngay một cái tát đau điếng từ ông Trần, hắn nghiến răng nghiến lợi, hơi thở mỗi lúc dồn dập.

Ông Trần không muốn nhìn hắn, lớn tiếng quát: "Cút khỏi mắt tao!"

Trần Đình Quân điên tiết cười lớn: "Trần Khánh Vân lại là Trần Khánh Vân!"

Hắn xoay người đi gầm lên đầy oán hận:"Con mẹ nó! Tôi sẽ không để chị được yên!"

***

Kiều Trang lái xe đưa Khánh Vân rời khỏi quán bar của Bảo Khanh, lúc nãy không nhờ Bảo Khanh gọi đến, nàng cũng không biết Khánh Vân đi đâu. Nghĩ lại có chút giận, nhưng nhìn cô nhíu mày đau đầu lòng thêm mềm nhũn không cách nào quở trách.

Trở lại biệt thự cũng khá trễ, Kiều Trang tự mình pha cho Khánh Vân ly trà giải rượu. Lúc nàng trở lại đã thấy Khánh Vân thay quần áo, an tĩnh nằm trên giường thiếp đi. Kiều Trang đặt tách trà lên bàn mới ngồi xuống mép giường, ánh mắt lưu luyến dừng trên gương mặt xinh đẹp của cô. Nàng vẫn nhớ như in khoảnh khắc lần đầu tiên gặp được Khánh Vân, khi ấy nàng cũng bị chính gương mặt này cuốn hút. Nhưng điều đó không có nghĩa nàng yêu chị ấy chỉ vì sắc đẹp, mà cái tâm cùng cái tuệ của cô càng làm nàng ngưỡng mộ, huống chi, Khánh Vân khi ấy luôn dịu dàng quan tâm nàng. Đối với một người phụ nữ thuần thục xinh đẹp, thông minh, ấm áp, thử hỏi nàng làm sao mà không sa vào lưới tình?

Kiều Trang vuốt ve gương mặt Khánh Vân một lát, kìm lòng chẳng đậu lại cúi xuống hôn lên môi cô. Ban đầu chỉ khẽ dặn lòng hôn nhẹ nhưng đều do bờ môi kia quá ngọt, quá dụ hoặc đã kích hoạt con quỷ tham lam trong lòng nàng. Kiều Trang nhẹ đem khớp hàm cô cạy mở, thuận lợi đem chiếc lưỡi thăm dò bên trong, từ rụt rè đến dạn dĩ quấn lấy chiếc lưỡi cô làm càn.

Khánh Vân thật sự bị rượu dìm say, cô cảm thấy hơi khó thở, bất lực "ưm" khẽ một tiếng rồi lại thiếp đi. Kiều Trang như bị thanh âm ám muội của cô kích thích, nàng bắt đầu hôn xuống cổ, xương quai xanh tinh tế... Chiếc váy ngủ trên người Khánh Vân cũng không biết từ khi nào bị vứt xuống sàn.

Kiều Trang bị rơi vào sự mê hoặc không thể nào khắc chế...

Căn phòng yên tĩnh...đứt quãng bởi những hơi thở gấp gáp...

Khánh Vân mơ màng thấy cô gái của mình đang hôn lấy nơi nào đó ẩm ướt...cơ thể nóng bức...co rút...đến khi tuôn trào...

Kiều Trang liếm lấy khóe môi vương chút dịch thể trong suốt, đôi mắt đen láy như sao trời không giấu được ý cười. Nàng áp mặt lên lồng ngực Khánh Vân, nghe tiếng hơi thở vẫn còn chút vội vàng, khóe môi cong lên, thì thầm nói.

"Trần Khánh Vân là của Trịnh Kiều Trang!"

***

Trần Đình Quân chìm đắm trong cơn say ma túy, hắn ngậm điếu thuốc lá, đôi mắt ẩn hiện tơ máu chất đầy hận thù, thanh âm chứa đầy ganh ghét và đố kỵ khàn khàn qua điện thoại.

"Tao không cần biết mày làm cách nào. Chỉ cần giết được Trần Khánh Vân, tao sẽ chuyển ngay cho mày 3 tỷ. Nhớ kỹ làm sạch sẽ!"

***

Sáng hôm sau, Khánh Vân tỉnh lại phát hiện bản thân không mặc quần áo mà cái người rúc trong lòng cô cũng tương tự. Cô rốt cuộc xác nhận, những ký ức đứt đoạn đêm qua không phải mơ. Khánh Vân nhìn cô gái nhỏ ngủ ngon trong lòng khẽ cười. Kiều Trang thật sự...thật sự...ngày càng hư. Tất cả chẳng phải do cô chiều chuộng mà ra? Khánh Vân đưa ngón tay thon dài khều lấy chóp mũi nhỏ nhắn của nàng, chỉ cần là em ấy có hư cũng không sao!

Kiều Trang nhăn nhăn cái mũi, sau đó tiếp tục ngủ. Khánh Vân nhìn hành động đáng yêu của nàng không giấu được nụ cười. Cô hôn lên trán nàng một cái rồi mới nhẹ nhàng bước xuống giường.

Khánh Vân đi không bao lâu Kiều Trang liền thức dậy, nàng nhìn phần giường bên cạnh trống trơn trong lòng len lỏi một ít hụt hẫng, cơn buồn ngủ vì thế máu chóng tiêu tán.

Lúc này, Khánh Vân quần áo chỉnh tề quay trở lại, cô vẫn không hay Kiều Trang đã thức, nhìn mình trước gương, cẩn thận chỉnh lại cổ áo sơ mi. Bất giác, một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau. Trong mắt Khánh Vân ánh lên dịu dàng, quay người lại nhìn nàng, hàng mày được cắt tỉa tinh tế đột nhiên cau lại.

Kiều Trang không màng mặc quần áo, bước xuống giường việc đầu tiên là ôm lấy cô. Mấy năm qua, Kiều Trang cũng không có cao lên, vẫn như bảy năm trước, đỉnh đầu chỉ chạm đến cằm cô, cho nên những lúc đối diện với Khánh Vân nàng vẫn luôn trong tư thế ngẩng đầu, hay thậm chí những lúc muốn hôn cô cũng phải gian nan nhướng người.

Kiều Trang đưa tay chỉnh lại cổ áo cho cô. Trong lòng thầm nghĩ cái người này, mặc một bộ công sở cũng đẹp như vậy, thật sự không muốn cho cô đi ra ngoài chút nào.

Đợi Kiều Trang chỉnh xong, Khánh Vân liền đi đến giá treo, đem áo choàng bằng lụa khoác lên người nàng, ánh mắt vô tình lướt qua khe rãnh giữa hai ngọn núi kiều mỹ, vừa bất lực lại tiếc hận nói.

"Mới sáng đã muốn câu dẫn chị!"

Kiều Trang hơi bĩu môi:"Chị đã cắn câu đâu!"

"Suýt!" Nếu không vì sáng nay có cuộc họp, cô cũng không ngại lăn cùng Kiều Trang mấy vòng.

Kiều Trang nghe xong tủm tỉm mỉm cười, khẽ nắm lấy bàn tay Khánh Vân trực tiếp chạm lên ngực mình, hai má có chút ửng hồng, trong mắt ẩn tình, không được tự nhiên hỏi.

"Vậy...cá đã cắn câu chưa?"

Khánh Vân bình tĩnh thu tay về, nâng lấy cằm nàng, bên ngoài nghiêm nghị bên trong ám muội hồi đáp.

"Tối nay chị sẽ phạt em!"

Nụ cười trên môi Kiều Trang càng sâu, không chút chần chừ đáp:"Rất sẵn lòng!" Sau đó bổ sung thêm: "Có điều hơi muộn. Em phải tham gia một buổi tiệc."

"Vậy tối nay, chị đến rước em!" Chỉ cần Kiều Trang uống chất có cồn, Khánh Vân sẽ không bao giờ đồng ý cho nàng lái xe.

Kiều Trang lại vờ như không hiểu, cố ý trêu chọc: "Chị thật sự không đợi nổi!"

Khánh Vân cười một tiếng, xoa lấy đôi môi nàng: "Cái miệng này, tối nay phải phạt nhiều hơn."

Kiều Trang nhân lúc cắn nhẹ lấy ngón tay Khánh Vân, đầy mong đợi đáp: "Cầu còn không được!"

***

Sài Gòn những ngày cuối năm thường mưa bất chợt, đêm nay như đã hứa, Khánh Vân lái xe đến buổi tiệc đón Kiều Trang. Lúc này cũng gần 11 giờ đêm, trên phố đã ít người qua lại. Khánh Vân đậu xe bên lề đường, nhìn qua cửa kính xe đã thấy Kiều Trang đứng trước sảnh nhà hàng. Cô nhướng người với cây dù, bung dù bước xuống.

Kiều Trang từ sớm đã nhìn thấy Khánh Vân, nàng hơi cong khóe môi, tiến lên hai bước chờ người kia đưa nàng về. Nhưng lúc Khánh Vân gần đến, Kiều Trang bỗng nhìn thấy một chiếc xe hơi lao nhanh với tốc độ cao. Nàng chẳng màng suy nghĩ cái gì, như một cơn gió lao ra, dùng toàn bộ sức lực đem Khánh Vân đẩy ra.

Rầm...

Kiều Trang cảm thấy cơ thể bị hất tung lên rồi ngay lập tức va vào một tấm kim loại lạnh ngắt...cuối cùng lăn lên lồng đường ẩm ướt. Mọi giác quan của nàng đang càng lúc càng mơ hồ, hình ảnh lưu lại cuối cùng nơi đáy mắt chính là gương mặt sửng sốt cùng ánh mắt không thể che lấp đi đau đớn cùng sợ hãi của Khánh Vân. Kiều Trang thều thào hô hấp, môi lẩm bẩm.

"Khánh Vân...đừng sợ!"

Kiều Trang vừa nói máu lại theo khoang miệng trào ra. Nàng hơi nhíu mày sau đó liền lâm vào hôn mê.

Khánh Vân mặc kệ cổ tay đau đớn vì cú xô vừa rồi, cô lộm cộm bò dậy như người mất hồn lao về phía Kiều Trang; nhìn nàng nằm trên lòng đường, cả gương mặt khắp nơi đều là máu, trái tim như bị đâm một nhát thật sâu đến hô hấp cũng đau thắt từng hồi.

Khánh Vân vội vàng khụy xuống, luống cuống đem Kiều Trang bế lên, cả người ướt đẫm nước mưa xen lẫn mùi máu tươi nồng đậm.

Mọi người có mặt vẫn chưa hết bàng hoàng thì đã thấy Khánh Vân ôm Kiều Trang lên xe, vội vã lái đi.

Bầu trời không ngừng mưa, máu tươi theo làn nước cuốn trôi lại không cách nào xóa tan mùi vị tanh nồng trong không khí.

***

Khánh Vân thẫn thờ ngồi trước phòng cấp cứu, bàn tay loang lổ vết máu không khống chế được run run. Hình ảnh Kiều Trang bị chiếc xe hất tung, khắp người đều là máu không ngừng tái hiện trong đầu. Đến cả lúc cô ôm Kiều Trang vào lòng cũng chỉ cảm nhận được hơi thở thoi thóp của em ấy. Khánh Vân bất giác siết chặt bàn tay, lồng ngực như có tảng đá ngàn cân đè lên, mỗi phút mỗi giây đều khiến cô nghẹt thở.

Khánh Vân không biết bản thân ngồi bao lâu, chỉ biết quần áo cô từ ướt sũng đến khi bắt đầu khô ráo. Lúc này trời cũng đã sáng, cô vẫn chưa hề chợp mắt, ánh mắt đờ đẫn nhìn về cửa phòng, cảm giác tra tấn này như muốn giết chết cô. Mãi đến lúc, bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, ông ấy nói với cô, Kiều Trang tạm thời đã qua tình trạng nguy hiểm, chỉ tiếc hai chân có thể tàn phế suốt đời.

Khánh Vân nghe đến chưa kịp vui mừng liền cảm thấy ngực trái đau thắt, cô loạng choạng dựa vào lưng tường. Chỉ cần em ấy giữ được mạng sống, dù có như thế nào cô cũng sẽ bên cạnh và yêu thương em ấy như lúc ban đầu. Chỉ là...em ấy sẽ cảm thấy như thế nào? Người kiêu ngạo như em ấy sẽ chịu nổi sao? Khánh Vân hít sâu một hơi, kiềm chế cảm xúc đang vỡ nát bên trong, giữ lại chút bình tĩnh còn sót lại hỏi bác sĩ.

"Khả năng hồi phục là bao nhiêu?"

Vị bác sĩ thở dài, trầm ngâm đáp:"Chỉ khoảng 40%."

Khánh Vân nhíu mày nhưng ánh mắt lại cực kỳ cương quyết nhìn ông ta khẳng định: "Bằng mọi giá phải chữa khỏi cho em ấy!"

Vị bác sĩ không giấu được đau xót, thờ dài đáp: "Chúng tôi sẽ cố gắng!"

Sau đó, ông nhìn nhìn Khánh Vân, phức tạp hỏi: "Trước đây, bệnh nhân đã từng bị tai nạn đúng không? Qua chụp X-Quang thấy được xương sườn số 5, 6, 7 trước đây đã từng bị gãy."

Khánh Vân nghe bác sĩ nói ra điều này cũng không ngạc nhiên. Cô từng hỏi Kiều Trang về những vết sẹo trên người, em ấy nói qua lúc ở bên Úc gặp qua tai nạn xe. Kiều Trang khi ấy cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ, cho nên từ trước đến nay cô cũng không có hỏi lại. Khánh Vân hơi mím môi, bình tĩnh nghe bác sĩ nói tiếp.

"Bệnh nhân chưa đến 30 tuổi nhưng cơ thể lại chịu nhiều tổn thương...sau này nếu có hồi phục, sức khỏe cũng không thể như người bình thường. Người nhà cần phải chú ý chăm sóc."

"Tôi đã biết."

Không còn gì dặn dò vị bác sĩ liền rời đi. 12 tiếng trong phòng cấp cứu đã rút cạn hết sức lực của ông.

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play