"Tôi nên gọi cô là Trầm tiểu thư hay Dĩ thiếu phu nhân đây" – Phác Hy tựa tiếu phi tiếu nhìn Trầm Hạ đoan chính phía đối diện, cô ta so với trong hình chụp cách đây bảy năm nhìn đẹp hơn, có phần lãnh diễm khiến người khác có chút ái ngại.

Đáy mắt Trầm Hạ có chút kinh ngạc nhưng không biểu lộ, cô không nhìn Phác Hy, bàn tay trắng thon đẹp nâng tách cà phê đen nóng từ từ thưởng thức, để hương vị đắng chát lan tỏa cô mới nhẹ nhàng đáp "Tuy chưa có hôn lễ chính thức cùng Dĩ Thần nhưng giá kê tùy kê, giá cẩu tùy cẩu nên phiền Phác tổng xưng hô một tiếng Dĩ thiếu phu nhân." – Trầm Hạ nở nụ cươi thương nghiệp "Nói thế Phác tổng có quen biết với chồng tôi?"

"Đúng vậy, không chỉ là quen biết mà thôi." – Phác Hy thản nhiên đáp, lòng ngầm đánh giá người phụ nữ trước mặt, bảy năm trước hắn nhu nhược tha cho cô ta một mạng cứ nghĩ cô ta sẽ không có nguy hại nhưng hiện tại thì không, Dĩ An trở về chưa rõ mục đích tiếp cận vợ con hắn. Còn Trầm Hạ thì đã thay đổi không còn là người con gái yếu đuối hiền lành theo phía sau Dĩ Thần, cô ta trở nên sắc bén, mạnh mẽ và ý vị hơn xưa, nếu họ liên thủ với nhau thì Phác Hy hắn e rằng cũng không thuận lợi vượt qua được vài vụ làm ăn, ít nhất trước mắt hắn nên đề phòng hai người này sẽ tốt hơn.

Trầm Hạ nhận ra ý tứ trong câu nói người đối diện nhưng không quá thể hiện bản thân mong chờ câu chuyện phía sau "Vậy sao? Dĩ Thần là tinh anh, năm ấy người muốn hợp tác với anh ấy không ít, tôi nghĩ Phác tổng cũng từng là bạn làm ăn cùng anh ấy. Đúng không?" – Với tư cách là con dâu tương lai của Dĩ gia nhưng vì tôn trọng ý chí tự lập của Trầm Hạ nên trước khi kết hôn cô vẫn là một nhân viên văn phòng bình thường, cô muốn mọi người trong công ty sẽ công nhận năng lực của mình mà không phải dùng mối quan hệ dù lúc này có không ít lời đồn. Chính vì thế, dù biết rõ Phác thị cùng Thần An có hợp tác nhưng nhân viên nhỏ như cô không rõ ngọn ngành lại càng không thể nói lúc ấy Phác thị quy mô vẫn còn nhỏ hơn Thần An rất nhiều, dự án có cũng chỉ là nhỏ lẻ một hai lần không mấy bận tâm.

Phác Hy mang nụ cười trầm gian xảo "Dĩ thiếu phu nhân, nếu tôi nói tôi không chỉ hợp tác cùng Dĩ Thần mà còn lấy luôn cả mạng chồng cô thì sao?"

Bảy năm, Trầm Hạ nghĩ mình có thể nhẹ nhàng tiếp nhận khi vô tình có người nhắc đến cái chết của Dĩ Thần nhưng hóa ra không phải, lòng cô lúc nào cũng mang nặng sự đau lòng nhớ nhung cùng phẫn hận. Cô giận anh ra đi không giữ lời hứa chung một đời nhưng lại vẫn nhớ không quên, cô hận kẻ đã cướp đi niềm vui bình an nho nhỏ một kiếp của bản thân. Trầm Hạ không phải từ bỏ việc tìm kiếm hung thủ nhưng cô căn bản tìm không được manh mối, đến hiện tại dù đã là giám đốc lợi dụng một số mối quan hệ nhỏ vẫn không thể truy ra làm cô nhiều lần tuyệt vọng đến hôm nay nghe lời nói của Phác Hy, cô mới ngộ ra thì ra là thế lực của Phác thị làm tất cả.

Trầm Hạ rất nhanh điều tiết hơi thở, bàn tay đặt dưới bàn nắm thành quyền nhưng đôi mắt không còn độ ấm hay nhu nhược sợ người, cô cười như không nhìn thẳng Phác Hy "Hóa ra là Phác thị"

Phác Hy có chút cả kinh khi Trầm Hạ có thể nhanh nhạy hồi phục trước lời nói của mình nhưng phần nào mang cho hắn chút hả hê "Đúng là tôi thì thế nào, cô định làm gì? Báo cảnh sát hay trả thù, dù cô có làm thế nào thì tôi vẫn sống khoái hoạt hơn các người không phải sao."

Trầm Hạ nhìn tách coffee đã nguội lạnh như lòng cô lúc này "Nếu như đã rõ, tôi sẽ giúp anh sống khoái hoạt hơn bây giờ. Anh có muốn cám ơn tôi trước không, Phác tổng?"

Phác Hy nheo mi, nở nụ cười thân sĩ "Dĩ thiếu phu nhân, nếu cô là người thông minh thì không nên đối đầu với tôi."

"A.. Buông tha cho kẻ giết chồng, anh nói xem tôi phải ăn nói thế nào với Dĩ Thần đây?" – Trầm Hạ cười khẩy

Phác Hy sắc mặt không biến, cười cười "Dĩ thiếu phu nhân thật biết đùa. Người đã chết thì còn quản những chuyện đó làm gì."

Tay nâng tách cà phê run lên làm vơi vài giọt ra ngoài, Trầm Hạ hạ giọng "Phác tổng là người có hiểu biết tôi nghĩ người đã khuất thì không nên mạo phạm nếu không đêm ngủ sẽ không yên giấc đâu."

"Vậy à, những năm qua tôi ngủ rất ngon chưa bao giờ gặp ác mộng. Không biết khi nào lời Dĩ thiếu phu nhân sẽ đến, tôi thật mong chờ" – Phác Hy cười to làm mọi người quay lại nhìn nhưng rồi cũng nhanh không quan tâm.

Đôi mắt sắc bén thủy chung nhìn vào Phác Hy đang cười thỏa mãn, đáy lòng kiềm chế khát khao giết chết hắn ngay lúc này, cô liếc nhìn đồng hồ trên tay "Rất cám ơn Phác tổng đã cho tôi biết câu chuyện xưa nhưng thời gian của tôi có hạn, cáo lỗi không thể bồi"

Phác Hy thân sĩ dựa vào lưng ghế, bắt chéo chân "Cô đã xem báo sáng nay, Dĩ phó tổng tiếp cận vợ cùng con gái tôi rốt cuộc là muốn làm gì?"

Câu hỏi của hắn làm cho hành động muốn ra về của Trầm Hạ dừng lại, cô mỉm cười "Đã một tiếng Dĩ phó tổng thì anh chắc hẳn biết rõ em chồng tôi cùng Giao Viên chính là quan hệ công việc, cấp trên cùng cấp dưới trao đổi quan tâm nhau cũng là chuyện thường tình chưa kể họ là người của công chúng khó tránh khỏi báo chí soi mói. Anh sẽ không suy bụng ta ra bụng người đấy chứ"

"Ha, tôi chỉ đang đoán Dĩ phó tổng nghĩ gì thôi. Chỉ cần không tổn hại đến vợ con tôi là được" – Phác Hy thân sĩ đáp

Khóe môi Trầm Hạ vươn nhẹ "Với người ngoài anh có thể bộc lộ mình là người chồng người cha gương mẫu nhưng trước mặt tôi thì anh không cần như thế đâu, nó chỉ làm tôi thêm ghê tởm mà thôi" – Nàng tuy làm bạn với Giao Viên không lâu nhưng cũng có thể xem là phụ nữ hiểu phụ nữ, Phác Hy theo lời kể của Giao Viên lúc đầu chính là rất tốt nhưng sau này lại thay đổi. Ban đầu cô còn khuyên bảo nàng không nên nghĩ nhiều mà ảnh hưởng đến gia đình đặc biệt là Hoan Hoan. Tuy nhiên, qua một hai lần gặp mặt sơ sài cùng hành động của hắn hiện nay thì cô biết rằng, hắn hoàn toàn không xứng với gia đình này, chưa kể chuyện sự tình năm đó Giao Viên có biết hay là không, cô cũng không rõ. Nếu nàng biết thì mối quan hệ bầu bạn này sẽ như thế nào? Tính tình của Giao Viên dù không hiểu rõ nhưng Trầm Hạ có thể đoán được một chút hành động của nàng. Vậy thì Hoan Hoan trải qua tuổi thơ không trọn vẹn. Tiểu Huân cùng Hoan Hoan cũng sẽ có vết rạn. Người lớn làm sai thì không nên để bọn trẻ gánh huống chi tất cả lỗi lầm là do Phác Hy mà thành.

"Tôi cũng không quan tâm cô quản thế nào. Cô ta cũng chẳng có giá trị để uy hiếp được tôi nên các người đừng tưởng đụng vào họ thì sẽ lật đổ được Phác Hy này." – Hắn gắt giọng hơn hẳn.

"Suy nghĩ của Dĩ An tôi cũng không đoán được nhưng chắc chắn sẽ không để nửa phần đời còn lại của cha con các người sống yên ổn " – Trầm Hạ nhấn mạnh từng chữ

"Vậy thì tôi sẽ không nhân nhượng như bảy năm trước" – Đôi mắt Phác Hy hiện rõ một tia gian ác

Mày liễu Trầm Hạ khẽ nhếch, tay đặt bên dưới khẽ nắm thành quyền nhưng rất nhanh buông lỏng, cô dời tay giao nhau tại trên bàn, cằm khẽ đặt nhẹ lên trên nở nụ cười kiều mị "Anh nghĩ chúng tôi còn như bảy năm trước mặt anh bố trận hay sao?"

"Một người chỉ là giám đốc marketing nhỏ nhoi của một công ty không tên tuổi, một kẻ chỉ là chân ngắn bên người Nhan Kiều. Cô nghĩ với thực lực như vậy có thể chơi được với tôi?" – Phác Hy giọng điệu châm chọc.

"A.." – Kêu nhỏ một tiếng, Trầm Hạ cắn nhẹ môi trong "Theo quan sát, vệ sĩ cùng người bên cạnh Dĩ An không phải đơn giản nên Nhan Kiều không phải là thế lực duy nhất nhưng hắn ta nói vậy chắc chắn không điều tra được gì ngoài việc Nhan Kiều chống lưng cho Dĩ An, nếu vậy em ấy chính là muốn dấu con ác chủ bài phía sau, mình cũng nên phối hợp" – nghĩ đoạn Trầm Hạ dựa lưng vào ghế thản nhiên " Nếu vậy tại sao anh không gặp thẳng Dĩ An mà lại nhờ qua tôi. Phác Hy, anh chính là sợ, anh sợ thua nên mới không dám hành động trực tiếp."

"Sợ? Cô nghĩ tôi sợ các người sao?" – Phác Hy cười

"Đi đêm có ngày gặp ma." – Ánh mắt Trầm Hạ âm lãnh "Anh cứ chờ đi, nếu bảy năm trước tôi không chết được chính là ông trời muốn tôi nhìn thấy ngày anh thân bại danh liệt."

Phác Hy nắm chặt tay "Tốt, tôi muốn chờ xem hạng đàn bà tay trói gà không chặc như các người sẽ làm được gì. Bảy năm trước, Dĩ gia trong một đêm biến mất như thế nào thì bảy năm sau tôi cũng có thể trong một đêm cho các cô đoàn tụ cùng họ"

Trầm Hạ cười khẩy, cô cầm túi xách đứng trước mặt Phác Hy, gương mặt tinh sảo nhưng ánh mắt sắc như dao "Tôi cũng không quên đêm đó chồng như thế nào mà chết, Tiểu Huân bị người châm chọc ra sao, đáng tiếc lúc dó tôi chỉ là một thân nữ nhân đơn bạc không nơi nương tựa nhưng bây giờ đã khác. Phác Hy, những gì cha con anh làm bảy năm trước, tôi và Dĩ An sẽ trả từng chút một lại tặng thêm chút quà cho đường xuống hoàng tuyền của các người an yên hơn."

"Cô.." – Phác Hy trừng mắt nhìn Trầm Hạ

"Cảm ơn Phác tổng mời nước. Dịp khác tôi sẽ đáp lễ" – Trầm Hạ mỉm cười bước ngang qua Phác Hy, dáng dấp thanh tao đạp trên giày cao gót biến mất để lại Phác Hy gương mặt đăm chiêu suy nghĩ vẫn ngồi nơi đó.

"Xoạt xoạt" – Tiếng lật giấy nhẹ nhàng vang trong không gian rộng, Dĩ An đeo kính cận điềm tĩnh kiểm tra từng con số trên bảng báo cáo. Cuối cùng cô mạnh mẽ đặt bút ký tên xác nhận phía dưới, đường nét mạnh mỏng manh nhưng dứt khoát như bản tính của cô.

"Cạch!" - Cửa phòng làm việc mở ra, Dĩ An rời ánh mắt khỏi tài liệu, cô không chút kinh ngạc nhìn thân ảnh trước cửa. Trầm Hạ vẫn một thân trang phục công sở nhẹ nhàng bước vào, cô hướng phía sofa thong thả bước dù trong lòng đã loạn phần nào.

"Một tách coffee và trà gừng mật ong nóng" – Dĩ An đơn giản phân phó Từ thúc đứng bên cửa, lại nhìn đến gương mặt vô định của Trầm Hạ ngồi đấy "Trò chuyện xong rồi?"

"Uhm" – Vài phút sau Trầm Hạ mới nâng mắt trả lời Dĩ An, cô không ngạc nhiên khi Dĩ An biết chuyện "Là hắn?"

"Uhm"- Dĩ An thẳng thắn thừa nhận "Lần này, em trở về chính là đòi nợ máu từ Phác thị"

Trầm Hạ mím môi "Chị muốn giúp em"

Dĩ An im lặng đánh giá chị dâu tỏ ý không chấp nhận lời đề nghị, Trầm Hạ thấy thế nhíu mi hạ giọng "Đến lúc này em còn không muốn chị tham gia hay sao?"

"Anh sẽ không thích còn có Tiểu Huân." – Dĩ An dứt khoát đưa lý do.

"Lúc trước có thể chị sẽ vì Tiểu Huân mà buông tha, vì không manh mối mà tuyệt vọng từ bỏ. Nhưng bây giờ chị đã biết cũng không thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra mà nhìn kẻ thù sống tự do tự tại ngoài vòng pháp luật. Chưa kể hiện tại chị chính là con dâu duy nhất của nhà họ Dĩ, ân oán này chị sẽ không để mặc em đơn độc mà đối đầu huống chi chị biết em sẽ tận lực bảo vệ Tiểu Huân" – Trầm Hạ biện giải.

Đôi mắt màu nâu của Dĩ An vô tình lướt qua khung ảnh gia đình đặt trên bàn, nụ cười của ba mẹ cùng anh trai tựa như ánh nắng làm lòng cô se lại, nhắm mắt Dĩ An chậm rãi thở dài "Được, nhưng mọi việc chị phải cẩn thận"

Nơi đáy mắt Trầm Hạ lóe sáng "Chị sẽ nghe theo em, dù sao cũng là kế hoạch lâu dài của em"

Dĩ An gật gật đầu bước về sofa hướng Từ thúc đang đặt nước trên bàn "Thúc đem tư liệu cơ bản của ba công ty đến đây"

"Vâng, thưa tiểu thư" – Từ thúc từ tốn nhận lệnh rồi lại lui ra ngoài.

"Đây là thế lực phía sau chúng ta? " – Trầm Hạ đưa ra câu hỏi của bản thân.

"Đúng vậy, đây chính là thực lực thật sự của chúng ta trong chiến tuyến này" – Dĩ An không che dấu vì Trầm Hạ nên biết rõ ràng khi đã tham gia.

Trầm Hạ tâm tình đã không còn đau buồn mà trở về dáng vẻ kinh diễm chuyên biệt trong công việc, cô nâng tách trà gừng "Phác Hy vẫn cho rằng Nhan Kiều chống lưng cho em"

Dĩ An để tay lên thành sofa, nét mặt tươi cười thản nhiên "Đương nhiên, người trong cuộc còn không rõ sao hắn có thể tường tận."

"Ý em là ba công ty này không biết hoạt động dưới trướng của em?" – Trầm Hạ có phần kinh ngạc.

"Có thể xem là vậy, tất cả họ trao đổi thông qua Từ thúc" – Dĩ An giải đáp thắc mắc của Trầm Hạ

Từ thúc đem ba sắp tài liệu đặt lên bàn "Thiếu phu nhân, tiểu thư tất cả điều nằm ở đây"

"Thúc cứ đứng đây không cần ra ngoài, phiền thúc tóm tắt sơ lược cho chị dâu nắm rõ trước tình hình" – Dĩ An đơn giản nói với Từ thúc rồi lại nhìn nét mặt Trầm Hạ có chút khó tin được che giấu khá kỹ.

"Vâng. – Từ thúc nghiêm giọng "Hồ sơ trên bàn lần lượt là Kim Bản, Từ Vấn và LK, trên cơ bản công ty đã được thành lập cách đây ba năm mang lại nhiều lợi nhuận và tương lai sẽ phát triển tốt trong thị trường kinh tế trong nước đồng thời sẽ trở thành chuỗi doanh nghiệp đa quốc gia sau khi hoàn thành xong kế hoạch dự định. Kim Bản là công ty chuyên về bất động sản cùng đá quý, trên thị trường đã có hơn một trăm dự án độc lập, một trăm ba mươi dự án hợp tác có uy tín đối với người dân. Từ Vấn là sản nghiệp cung cấp dịch vụ giải trí như: khu nghĩ dưỡng, nhà hàng, khách sạn, khu vui chơi, quán bar và công ty truyền thông, hiện tại có năm hội sở giải trí cao cấp thuộc năm khu vực trung ương, năm mươi chi nhánh cùng ba trăm hội quán trải dài trên khắp cả nước bên cạnh những khu vui chơi, nghĩ dưỡng đang hoạt động dưới danh nghĩa hợp pháp của công ty. Cuối cùng, LK thuộc lĩnh vực tài chính và pháp luật được nhà nước trao quyền và hỗ trợ cùng mang lại hiệu quả cao trong nhận thức về tài chính của người dân hiện tại. Đây là những điều cơ bản nhất về công ty, phía bên trong hồ sơ sẽ nói chi tiết hơn về tình hình hoạt động, chi nhánh và sơ lược kế hoạch, thiếu phu nhân có thể chậm rãi xem qua"

"Được, cám ơn thúc" – Trầm Hạ có chút không tin vào những gì mình vừa nghe được, nếu không phải tâm lý được bồi dưỡng qua năm tháng thì lúc này cô thật sự rất kích động vì không thể nào ngờ Dĩ An lại có thể điều hành ba công ty đứng trong top năm doanh nghiệp sáng giá của quốc gia.

Dĩ An nâng tách cà phê thổi nhẹ "Kiều tỷ chỉ phụ trách làm nền cho kế hoạch lần này còn nguồn vốn cùng thực lực phải phụ thuộc vào những công ty trên. Em nghĩ những ngày này chị dành thời gian ra xem tài liệu về công ty có gì không hiểu cứ hỏi Từ thúc, khi nào nắm bắt được toàn bộ chị cùng với thúc quản lý giúp em. Em nghĩ với năng lực của chị sẽ không khó để giải quyết vấn đề của công ty, đến lúc đó những dự án mới chị sẽ thay em xem xét ký kết là được, không cần phải thông qua ý kiến của em trừ những dự án liên doanh lớn hơn bình thường"

"Uhm, chị cũng cần thời gian để báo cáo nghĩ việc với công ty bên đây" – Trầm Hạ thở dài nhưng lòng mang nặng quyết tâm.

Dĩ An cười cười, nâng ánh mắt phân phó Từ thúc "Thúc liên hệ với LK làm hồ sơ trích 20% cổ phần trong từng công ty của tôi chuyển nhượng sang cho chị dâu."

"Em..." – Trầm Hạ kinh ngạc nâng giọng "Không cần như vậy đâu"

"Sau khi kế hoạch hoàn tất, em sẽ khôi phục Thần An đưa ba công ty trên thành công ty con trực thuộc. Chị là người nhà họ Dĩ nên phải có một phần, trích sớm một chút cũng không tổn hao gì cả." – Dĩ An dừng lại nhâm nhi cà phê có chút lành lạnh, đơn giản nói "Bất quá xem như là quà ra mắt em dành cho Tiểu Huân"

"Cám ơn em" – Trầm Hạ cảm kích Dĩ An, cô không nghĩ em ấy sẽ đối xử tốt với cô như vậy. Từ nhỏ, cô chỉ là cô bé gái đơn giản sống qua ngày với mục tiêu học giỏi tìm được một công việc ổn định phụ giúp ba mẹ, không may tai nạn đã cướp đi song thân làm cô phải một thân tự mình bương chãi tiếp tục trên đời rồi lại tưởng chừng may mắn khi ông trời ban cho cô tình yêu tốt đẹp cùng Dĩ Thần, một gia đình chồng tương lai vui vẻ hạnh phúc nhưng một lần nữa lại bị cướp mất không níu kịp chỉ còn lại Tiểu Huân niềm an ủi duy nhất. Sống tuy không chật vật nhưng cũng chẳng vui vẻ khi nhìn thấy Dĩ Huân bị bạn bè trêu chọc mà con gái vẫn tươi cười bảo không sao, lòng tự nhủ phải chăm sóc bé con thật tốt dù cô có khổ cực thế nào cũng cam lòng. Dĩ An đột nhiên trở về làm cô không khỏi vui mừng, Trầm Hạ từng lo sợ mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu hay chị dâu em chồng không được tốt, tuy nhiên tất cả chỉ là suy nghĩ mà thôi mẹ chồng cực kỳ thương cô tiếc là ra đi quá sớm, còn cô em chồng lãnh mạc quyết đoán song lại đem cô cùng Tiểu Huân xem như người nhà mà đối đãi làm cô có lúc không thể tin và bé con thì từ "cô út" luôn treo ở cửa miệng.

"Là người nhà, không cần khách sáo." – Dĩ An nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của Trầm Hạ đáp.

Trầm Hạ gom lại hồ sơ chuẩn bị chào Dĩ An chợt nhớ lại chút chuyện "Chuyện đó Giao Viên.."

"Chị ấy không biết" – Dĩ An bất ngờ đánh gãy lời nói của Trầm Hạ, cô không biết tại sao lúc này lại muốn lên tiếng bảo vệ người đó nên lời nói nhanh hơn đại não "Người không biết không có tội" – Dĩ An lại không thể nói thẳng cô tiếp cận Lý Giao Viên là có mục đích, xem cô ấy là quân cờ mà thôi "Từ khi nào tôi lại muốn phủ nhận vai trò của chị trong chiến thuật này đây"

Trầm Hạ an lòng "Vậy thì tốt. Hai đứa trẻ cũng sẽ không bị ảnh hưởng"

Dĩ An cúi đầu nhìn đôi dép mang trong nhà hình chó đốm mà Tiểu Huân mua cho cô khi đi dạo, mỉm cười "Em sẽ không để Tiểu Huân bị ảnh hưởng, Tiểu Huân là đứa trẻ bướng bỉnh nhưng có chính kiến nếu không đưa ra lý do chính đáng mà chia cách tụi nhỏ thì nó sẽ không làm theo chưa kể Hoan Hoan là đứa bé mà Tiểu Huân thích nhất dốc lòng bảo vệ."

Trầm Hạ gật đầu vừa đi vừa nói "Vậy chị về trước, ngày mốt là hội thao ở trường Tiểu Huân nếu không bận em có thể tham gia với con bé"

Dĩ An tiễn Trầm Hạ gật đầu đồng ý, cô hướng Từ thúc "Phiền thúc đưa chị dâu về"

Lúc trên xe, Trầm Hạ không quên mở cửa kính nhắn gửi cho Dĩ An "Em cũng đừng cưng chiều mà bao che cho bé con. Càng ngày càng hư"

"Ha, em biết rồi" – Dĩ An sờ nhẹ chóp mũi cười trừ, đứng nơi đó nhìn bóng xe khuất dạng mới xoa xoa thái dương xoay người vào nhà, cô còn một đống báo cáo cần phải kiểm tra.

"Alo, Kiều tỷ" – Điện thoại Nhan Kiều vừa lúc vang lên

Giọng Nhan Kiều trong trẻo bên kia "Tối ngày mốt minishow của Lâm Nhã sẽ ra mắt nhưng Giao Viên nhất quyết tham gia hội thao buổi chiều ở trường học chị sợ sẽ đến trễ. Em có thể giúp chị không?"

"Trợ lý của chị ấy đâu? Còn xe công vụ nữa?" – Dĩ An nhíu mày.

"Bà cô của tôi ơi, thời gian cấp bách nếu xe công vụ xuất hiện thì đám cẩu tử buông tha sao? Tài lái xe của em cũng tốt mà, xem như em giúp chị đi. Chị bận nên cúp trước đây." – Nhan Kiều không cho phép lời từ chối của Dĩ An nhanh chóng ngắt điện thoại, khóe miệng giảo hoạt cười.

Dĩ An đứng giữa phòng khách cắn môi nhìn điện thoại "A.. dám cắt ngang điện thoại của em, nên nói Sam chỉnh lại chị mới được" – Thầm ra quyết định, tầm mắt Dĩ An lại rơi vào vài tờ báo trên bàn, bất tri bất giác nở nụ cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play