Chương 364

Trần Thiên Hạo hừ lạnh một tiếng, kéo ghế ngồi yên vị ở ngay cửa ra vào.

“Đại Lão Vương?”

Tiêu Mị Mị sợ ngây người.

Đó chính là đại ca của đám xã hội đen từng gặp ở trên du thuyền lần trước. Nếu lần này bị ông ta bắt gặp, chắc chắn sẽ không tha cho Trần Thiên Hạo.

“Thiên Hạo, chúng ta vẫn nên đi nhanh thôi”.

“Mị Mị, cậu không cần để ý tới tôi. Mau đưa mẹ cậu đến bệnh viện băng bó vết thương đi. Bây giờ thời tiết đang nóng nực, đừng để bị nhiễm trùng”.

Anh đáp.

Tiêu Mị Mị hiểu rõ tính cách của anh, biết anh đã quyết định cái gì thì sẽ khó mà thay đổi. Thế nhưng cô ta cũng không thể trơ mắt đứng nhìn anh gặp nguy hiểm.

Cô ta vẫn đồng ý đưa mẹ đi bệnh viện. Trên đường đi, cô ta gọi điện cho một người.

“Vương Bân, tôi muốn nhờ anh một việc, có thể giúp tôi…”, giọng điệu của cô ta tràn ngập vẻ khẩn cầu. Cô ta đang gọi cho một cậu chủ con nhà quan to làm việc ở văn phòng Đế Đô đã từng theo đuổi cô ta.

“Mị Mị hả? Em đừng sợ, có chuyện gì cứ nói với anh”.

“…”

Chỉ trong nháy mắt, mấy chiếc Mercedes màu đen đã đỗ lại trước cổng tiệm cơm.

Một người đàn ông trung niên xăm hoa văn mãnh hổ xuống núi trên đỉnh đầu bước xuống khỏi xe, đeo kính râm nghênh ngang đi vào.

“May quá anh họ đến rồi”.

Ông chủ tiệm cơm đứng chờ sẵn ở cổng mừng rỡ hô lên.

Nào ngờ vừa bước tới cửa, người đàn ông kia đã bị một thanh niên mặc bộ vest màu đen ngồi chặn đường.

Đại Lão Vương sửng sốt, sắc mặt bất chợt trở nên âm trầm.

Ông ta đưa mắt ra hiệu cho hai thằng đàn em bên cạnh, chúng lập tức lao lên toan đá bay anh đi.

Trần Thiên Hạo không hề nhúc nhích, đồng thời tung hai nắm đấm đánh thẳng vào lòng bàn chân của chúng, hất văng chúng ra ngoài.

Sau khi rơi xuống đất, hai tên đó đều ôm chân đau đớn kêu gào thảm thiết.

“Ơ, biết đánh nhau à?”

“Anh Vương, sao em cảm thấy nó quen thế nhỉ?”

“Mẹ nó, em nhớ ra rồi. Đây chính là thằng nhóc trên du thuyền kia”, người vừa lên tiếng chính là người đàn ông trọc đầu xăm trổ đầy mình trên du thuyền kia.

Ngay sau đó, hắn ta vội vàng kể lại mọi chuyện lần đó cho Đại Lão Vương.

Nghe xong, ông ta không khỏi hoang mang lo sợ.

“Mẹ nó, thằng này có thể khiến quân đội ra quân cứu trợ, chắc chắn phải có thân phận đặc biệt”.

Đại Lão Vương lăn lộn trong xã hội nhiều năm, đương nhiên biết phân biệt nặng nhẹ. Đến cả Tào Mãnh mà cũng phải quỳ xuống dập đầu làm chó, ông ta chỉ là một đại ca xã hội đen, nào có gan chọc vào?

Ông ta bèn đá thật mạnh hai thằng đàn em vừa bị đánh kia, vẻ mặt nịnh nọt đi tới trước mặt Trần Thiên Hạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play