Chương 330

Trần Thiên Hạo ngó lơ bọn họ, ngước mắt nhìn ra phía sau tìm kiếm nhưng vẫn không có kết quả gì. Anh nhíu mày, thở dài một tiếng.

Không ngờ đuổi từ đêm đến sáng mà vẫn mất dấu đối phương.

Anh lấy điện thoại gọi cho Thanh Long.

“Thế nào rồi? Có phát hiện được gì không?”

“Vương, chúng tôi đã tìm khắp các vùng lân cận bờ biển nhưng vẫn không tìm được gì. Bây giờ Vương đang ở đâu?”

Trần Thiên Hạo quan sát xung quanh, mặt biển mênh mông không thấy điểm cuối. Bản thân anh cũng không biết mình đang ở nơi nào.

Hơn nữa, lúc anh lên du thuyền, xăng xe mô tô đã sắp cạn đáy rồi.

“Tôi đang ở trên một chiếc du thuyền tư nhân cỡ lớn, mau phái người tới đón tôi”.

Sau khi anh cúp máy lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ đằng sau.

Vừa nãy anh vẫn đang sốt ruột tìm người nên không có thời gian dây dưa với bọn họ. Nhưng bây giờ anh lại muốn biết xem rốt cuộc hồi nhỏ mình với Giang Đại Bằng đã có khúc mắc gì để bây giờ hắn ta vẫn còn hận mình như vậy.

“Trần Thiên Hạo, sao mày dám đánh tao? Chúng mày mau đập chết nó cho tao?”

Mấy gã vệ sĩ nghe lệnh, giơ gậy lao tới.

Trong mắt Trần Thiên Hạo, đám người này chỉ là tép riu. Anh tiện tay đánh vài cái đã khiến tất cả rơi ào ào xuống biến.

Cảnh tượng này khiến mọi người xung quanh đều khiếp sợ kêu gào.

Tiêu Mị Mị đuổi kịp tới. Sau lưng cô ta còn có đám người Khâu Giang đi cùng.

Cô ta biết bọn họ sẽ không chịu bỏ qua cho anh.

Mặc dù Giang Đại Bằng vẫn luôn muốn theo đuổi cô ta nhưng cô ta chỉ là một nhân viên bé nhỏ trong công ty con của nhà họ Giang. Nếu gặp chuyện nhỏ thì cô ta còn có thể ra mặt khuyên nhủ hắn ta.

Nhưng bây giờ lại là người khiến hắn ta không thể trở thành một người đàn ông chân chính, đã vậy đối phương còn không chút kiêng kỵ đánh người trên du thuyền của hắn ta.

Chắc chắn hắn ta sẽ nổi trận lôi đình muốn gi3t ch3t Trần Thiên Hạo.

“Trần Thiên Hạo, cậu nghe tôi nói đi. Chúng ta không còn nhỏ nữa, không thể hành động theo cảm tính”.

Tiêu Mị Mị thấy anh đánh ngã mấy người liên tiếp, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.

Sau đó cô ta hạ giọng, vẻ mặt cầu khẩn.

“Trần Thiên Hạo, cậu mau trốn đi. Giang Đại Bằng sẽ không tha cho cậu đâu. Tôi thấy bên mạn thuyền có một chiếc mô tô nước. Cậu mau nhảy xuống biển lái mô tô chạy đi”.

Từ khi anh bước lên du thuyền, cô gái này vẫn luôn bảo vệ và nói giúp cho anh, khiến anh có ấn tượng rất tốt.

Anh cười đáp.

“Tiêu Mị Mị, cảm ơn ý tốt của cậu. Nhưng chiếc mô tô kia đã hết xăng rồi, tôi không đi được đâu”.

“Cậu bị ngốc à? Hết xăng mà vẫn còn cười được”.

Tiêu Mị Mị cười khổ mắng.

“Không sao, lát nữa bạn tôi sẽ đến đây đón tôi”.

Trần Thiên Hạo ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thản nhiên nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play