Chương 278

“Sau đó thì gả cho anh”.

Dứt lời, Tiền Cẩm Lâm nhìn vẻ chau mày của Trần Thiên Hạo mà không nhịn được phì cười.

“Anh biết rõ rồi còn hỏi”.

Tiền Cẩm Lâm cười rất to, đôi mắt nhìn Trần Thiên Hạo ngập tràn hạnh phúc, nhưng lại rưng rưng nước mắt.

Cô ta biết mọi chuyện đều chỉ là một giấc mơ đối với mình mà thôi.

Một giấc mơ, chẳng biết bao giờ trở thành sự thật.

“Tôi có ý này”.

Trần Thiên Hạo trầm ngâm một chốc, đoạn nói tiếp.

“Hay là tạm thời không để nhóc 13 đến Đông Hoang nữa, dù sao thằng bé cũng chưa đủ tuổi. Chi bằng để thằng bé sống ở ngoại ô với cô đi”.

“Như thế thì có lẽ hai người sẽ nhanh chóng hoà hợp”.

“Có được không?”

Tiền Cẩm Lâm có phần lo lắng, vừa nhìn Trần Thiên Hạo vừa hỏi lại.

“Chắc là không có vấn đề gì đâu”.

“Lát nữa tôi sẽ bảo Thanh Long đưa nhóc 13 đến”.

“Cảm ơn anh nhiều lắm, Thiên Hạo”.

“Hức, hức!”

Nhào vào lòng Trần Thiên Hạo, Tiền Cẩm Lâm xúc động oà khóc nức nở.

“Cô làm gì đấy, mau ngồi thẳng dậy, tôi đang lái xe mà”.

Trần Thiên Hạo bất lực lắc đầu, nhưng rồi cũng hết cách với đối phương.

Chỉ đành để Tiền Cẩm Lâm dụi vào lòng mình.

Một lúc sau, Tiền Cẩm Lâm đã ngừng khóc, ngả đầu lên đùi Trần Thiên Hạo rồi ngửa mặt ngây ngẩn nhìn anh.

Lúc này, cô ta cảm thấy nỗi khổ sở mà mình đã chịu đựng những năm qua đều là vì khoảnh khắc hiện tại.

Nếu có thể thay đổi vận mệnh, Tiền Cẩm Lâm vẫn sẽ chọn con đường này.

Chịu đựng muôn vàn khổ ải, chỉ để ngày hôm nay được ngắm nhìn anh!

Chiếc xe chẳng mấy chốc đã đi đến bên đường quốc lộ ngăn cách giữa thành phố và ngoại ô.

Mở ra trước mắt là khu biệt thự ngoại ô sừng sững.

Nhà Long Phượng!

Ba chữ lớn gắn trên cửa phòng kinh doanh của khu biệt thự vô cùng bắt mắt.

Đây chính là nơi nghỉ dưỡng của các đại gia và thân sĩ.

Giá nhà ở đây cao hơn nhiều so với giá nhà ở trung tâm thành phố, nhưng đương nhiên cũng chẳng thấm vào đâu so với khu hợp lực của các gia tộc.

Cả tháng trời, phòng kinh doanh hiếm khi mới bán được một căn.

Hoa Nhụy – nhân viên kinh doanh mới xuất thân nông thôn, nhiệt tình đến thế mà đi làm hơn tháng nay rồi còn chẳng cho ai thuê được căn nào chứ nói gì đến mua.

Suy cho cùng thì cũng tại cô ta quê mùa quá, không biết trang điểm cho bản thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play