Chương 274

Chuyện của Lưu Tiểu Nguyệt đã được giải quyết rồi, vậy Tiền Cẩm Lâm thì sao đây?

Bà Trần thở dài khoan khoái, biết tin Lưu Tiểu Nguyệt không sao thì bà yên tâm rồi.

Có điều, lòng bà vẫn còn vướng mắc chuyện khác.

Nghĩ ngợi một hồi, bà mới cất tiếng hỏi.

“Thiên Hạo à, mẹ hỏi con, có phải chuyện này liên quan đến cô Cẩm Lâm không?”

Trần Thiên Hạo không ngờ mẹ mình lại đoán ra, bèn gật đầu.

Bà Trần thở dài, giọng bất lực.

“Mẹ biết Cẩm Lâm cũng là một cô gái tốt. Nhưng Tiểu Nguyệt không giống người khác. Con bé hay lo nghĩ, nếu con muốn con bé chấp nhận sự thật này, e là phải cần khá nhiều thời gian”.

“Mẹ à, con đâu có nghĩ như thế ạ, con có Tiểu Nguyệt là đủ rồi”, Trần Thiên Hạo nói.

“Ha ha ha ha…”

“Mẹ thấy, dù con không có ý gì thì cô bé Cẩm Lâm cũng có ý với con. Nếu không xử lý được chuyện với cô ấy, hôm nay cô ấy có thể gây rối lễ cưới của con, ngày mai sẽ còn thủ đoạn khác”.

“Thật ra…”

Bà Trần không nén được cười.

“Tính cách của cô bé Cẩm Lâm này, thật ra rất giống mẹ ngày trẻ đấy”.

“Được rồi mà, mẹ không cần nhọc lòng về chuyện này đâu ạ”.

Trần Thiên Hạo liếc mắt ra hiệu, Bạch Hổ bèn tiến lại dìu bà Trần, nói với bà về mấy chủ đề mà cả hai đã vui vẻ tán gẫu với nhau trong mấy ngày qua.

Sau đó, Bạch Hổ đưa bà về phòng.

Trần Thiên Hạo cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung rồi.

Lúc này, anh thật sự muốn chạy trốn, trốn về Đông Hoang để chém giết hàng triệu quân địch trên chiến trường.

Đó mới là nơi thuộc về anh.

“Vương, ngài tìm tôi ạ”.

Tiết Thiên Linh bước vào từ bên ngoài đại viện.

Mấy hôm nay, ông vẫn luôn bận rộn nghiên cứu các phương thuốc khác để chữa trị đôi mắt cho bà Trần.

Trần Thiên Hạo day trán, đoạn đưa báo cáo chẩn bệnh của Tiền Cẩm Lâm cho ông.

Tiết Thiên Linh nhìn bản báo cáo, hít một hơi lạnh.

“Ừm…”

“Có gì cứ nói thẳng”, Trần Thiên Hạo dứt khoát bảo.

“Tuy là bệnh nan y, nhưng xem báo cáo thì bệnh vẫn đang ở giai đoạn đầu, nếu phẫu thuật kịp thời thì có lẽ sẽ không nghiêm trọng lắm”.

Trần Thiên Hạo lắc đầu.

“Đây chỉ là việc thứ yếu”.

“Tôi muốn ông xem thử còn cách nào khác không”.

“Cô ấy vẫn còn quá trẻ”.

Tiết Thiên Linh trầm ngâm giây lát, đoạn đáp, “Cách khác thì vẫn có”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play