Chương 245

Nhóc 13 nghiêm túc nói.

Bà Trần thấy sống mũi cay cay.

Bàn tay gầy guộc dịu dàng xoa đầu thằng bé.

“Cháu ngoan lắm, chắc chắn mắt của bà sẽ được chữa khỏi. Bây giờ bà đã nhìn được nhiều hơn trước rồi. Đợi lần sau bố nuôi của cháu tìm được thuốc tốt là có thể chữa khỏi hoàn toàn”.

Bà Trần nhẹ giọng khen ngợi.

Cảnh tượng này khiến bất kỳ ai chứng kiến cũng phải cảm động rơm rớm nước mắt.

Trần Thiên Hạo lại đột nhiên nhớ ra hôm qua nhóc 13 không ở nhà họ Trần. Lúc đầu anh không để ý lắm, cứ tưởng thằng bé thấy nhiều người của đội phòng chống bạo động bao vây nên sợ hãi trốn đi.

Bây giờ anh mới biết được.

Thằng bé này có lòng tới tận miếu Bồ Tát ở thành Nam, không quản ngại đêm khuya vất vả.

Anh hài lòng gật đầu.

“13, thấy con hiếu thảo như vậy, bố nuôi rất vui”.

Bà Trần cũng gật gù tán thưởng.

“Đứa trẻ ngoan, cháu phải nghe lời bố nuôi chăm chỉ học hành, sau này làm một người hùng ra trận giết địch, bảo vệ nước nhà”.

“Cháu sẽ cố gắng”.

Nhóc 13 trịnh trọng gật đầu đáp lại.

Bà Trần khẽ xoa đầu nhóc 13, bảo cậu đứng dậy ngồi cạnh mình, dịu dàng cầm tay cậu.

Ánh mắt hốt hoảng nhìn về phía Lưu Tiểu Nguyệt.

“Tiểu Nguyệt à, hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?”

“Thưa mẹ, hôm nay là ngày hai mươi tám tháng năm”.

“À, thời gian trôi nhanh thật đấy, chẳng mấy ngày nữa là hai đứa kết hôn rồi”.

Trong giọng nói của bà Trần tràn đầy kích động.

“Thiên Hạo, mẹ bảo con đi chụp ảnh cưới con đã đi chưa?”

“Còn cả phòng tân hôn nữa, cứ sắp xếp ở đại viện nhà chúng ta là được, con làm chưa đấy?”

Khi nói với con trai, giọng điệu của bà có chút không vừa ý.

“Con, con đang chuẩn bị rồi. Dạo này bận nhiều việc quá, ngày mai chúng con sẽ đi chụp ảnh cưới liền”.

Trần Thiên Hạo cúi đầu lắp bắp giải thích, bộ dạng như một đứa trẻ làm sai chuyện gì.

Nói rồi anh liếc mắt nhìn sang Lưu Tiểu Nguyệt.

Thế nhưng cô lại sa sầm mặt, quay đầu đi không thèm nhìn anh.

“Ừ, con phải làm mau lên. Đừng để đến lúc không kịp lại làm qua loa sơ sài”.

Dứt lời, bà Trần lại vỗ về bàn tay của Lưu Tiểu Nguyệt.

“Tiểu Nguyệt, con nghe mẹ nói, nhất định phải chụp ảnh cưới thật đẹp. Độ tuổi đẹp nhất của hai đứa đều sẽ được lưu giữ lại trong những bức ảnh đó đấy”.

“Đợi đến khi các con già đi, nhìn thấy ảnh chụp mình hồi còn trẻ, nhất định sẽ rất nhớ”.

Nói tới đây, bà hơi ngẩn người, dường như đang thả hồn về quá khứ.

Lưu Tiểu Nguyệt vốn định nói gì đó nhưng lại không dám mở lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play