Chương 198

“Đừng cử động nữa. Anh càng làm vậy máu càng chảy ra nhiều. Chúng ta phải tăng tốc lên mới được. Trong vòng hai mươi tư giờ phải kịp xuống núi tiêm vắc xin phòng dại cho anh”.

Trần Thiên Hạo chỉ lắc đầu mỉm cười, không nói gì thêm.

Hai người sắp xếp lại đồ đạc rồi tiếp tục lên đường.

Trần Thiên Hạo đoán chắc hẳn cũng chẳng còn bao lâu nữa sẽ tới được miệng núi lửa.

Thế nhưng điều khiến hai người thấy kinh ngạc là hai con sói tuyết bỏ chạy kia không hề đi quá xa.

Một lát sau lại có thêm một đàn sói mười mấy con theo sát phía sau bọn họ.

Trong số đó còn có một con sói tuyết cỡ lớn to bằng một con nghé.

Đàn sói e sợ sức mạnh của Trần Thiên Hạo.

Nên chỉ dám theo dõi từ phía xa, không dám xông lên tấn công trực diện.

Anh biết rõ bản chất của những con thú hoang này.

Không phải chúng sợ anh mà là đang chờ cơ hội thích hợp.

Đến khi sắc trời tờ mờ sáng.

Rốt cuộc hai người cũng nhìn thấy miệng núi lửa.

Bên sườn núi lạnh giá bốn mùa đều là mùa đông, miệng núi lửa vô cùng dễ thấy.

Cho dù nó đã ngủ yên vô số năm nhưng khu vực xung quanh vẫn có nhiệt độ ấm áp như mùa xuân quanh năm.

Bốn phía miệng núi lửa có thảm thực vật xanh mướt khá hiếm thấy, trong số đó có không ít loại dược thảo quý hiếm.

Khi tới gần miệng núi lửa, hai người cảm nhận được luồng nhiệt nóng hổi tỏa ra thổi tan khí lạnh bám trên cơ thể.

Toàn thân ấm áp dễ chịu vô cùng.

“Anh nghĩ liệu ngọn núi lửa này có đột nhiên phun trào không?”

Tiền Cẩm Lâm nhìn thoáng qua đáy núi lửa đen sì, lòng thầm sợ hãi dò hỏi.

Trần Thiên Hạo không đáp lại.

Bắt đầu tập trung tìm kiếm nhân sâm ở khu vực gần đó.

Không thể không công nhận nơi đây không thiếu các loại dược thảo quý hiếm.

Chỉ có điều.

Anh đã tìm khắp một lượt mà không thấy bóng dáng một cây nhân sâm nào.

Chỉ có một cây kia thôi sao?

Anh không tin.

Trước giờ nhân sâm đều là sinh vật có linh tính, sinh trưởng ở những vùng địa hình đặc biệt.

Hơn nữa, ở những chỗ chúng lựa chọn sinh trưởng đều sẽ tập trung rất nhiều đồng loại.

“Thiên Hạo, anh nhìn kìa”.

Tiền Cẩm Lâm bỗng chỉ vào cửa hang đá sâu mấy chục mét. Bên trong có một ngọn cây màu xanh, lá cây đung đưa theo từng đợt khí nóng bốc lên.

Trông bộ dạng rất khoan khoái, cứ như đang được ngồi trong điều hòa hai chiều.

“Nhân sâm!”

Hai mắt Trần Thiên Hạo sáng rực lên.

Ngay sau đó, anh lập tức cảm thấy khó khăn.

Vách đá bên trong hang động bóng loáng, trơn trượt, muốn leo xuống mấy chục mét còn khó hơn lên trời.

Hơn nữa, chỉ đứng ở ngoài cửa hang đã có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hừng hực phả lên.

Ai có thể biết được ở sâu mấy chục mét bên trong còn nóng tới mức nào.

Tiền Cẩm Lâm cũng cảm thấy khó xử.

“Sâu như vậy, sao chúng ta lấy ra được đây?”

Sau đó, cô ta mím môi hạ quyết tâm.

“Thiên Hạo, anh ở trên này giữ dây thừng thả tôi xuống đó, để tôi đi hái”.

“Không được, như vậy quá nguy hiểm”.

Trần Thiên Hạo dứt khoát lắc đầu phản đối.

Cô ta cắn răng dậm chân tỏ vẻ bực bội.

“Đây là cách duy nhất rồi. Dù sao anh cũng không thể bảo tôi ở trên kéo anh lên được. Anh nặng như vậy, tôi kéo sao nổi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play