Chương 143

Ngoài đường, Lưu Tiểu Nguyệt ngồi trên xe chờ đợi.

Thấy Trần Thiên Hạo đi ra, vẻ căng thẳng của cô cũng tan biến dần.

“Thiên Hạo, thần tướng Thanh Long không làm khó anh chứ?”

Trần Thiên Hạo mỉm cười.

“Anh đường đường là lính liên lạc của chiến thần, Thanh Long sao có thể làm khó anh được, nhưng lần này cậu ta đã giao rất nhiều nhiệm vụ cho anh”.

“Em hiểu rồi, em sẽ không hỏi những điều không nên hỏi”, Lưu Tiểu Nguyệt đáp lại.

Trần Thiên Hạo mỉm cười đầy ẩn ý, sau đó bước lên xe.

“Thủ tục đất đai ở phía tây thành phố làm đến đâu rồi?”, Trần Thiên Hạo nhìn Lưu Tiểu Nguyệt rồi hỏi.

Lưu Tiểu Nguyệt cầm một túi công văn lên, miệng nở một nụ cười vui vẻ.

“Hiệu quả làm việc của quân Đông Hoang đúng là rất cao, chúng ta mới tách nhau ra năm phút thôi mà đã được duyệt rồi”.

“Vậy còn tiền…”

Trần Thiên Hạo không kìm được, vội hỏi.

“Nhân viên đó nói một tiếng nữa sẽ nhận được tiền, nhưng tới giờ vẫn chưa…”

“Ting! Bạn có tin nhắn mới!”

Tiếng chuông báo tin nhắn mới đến bỗng nhiên vang lên.

Lưu Tiểu Nguyệt giật mình.

Cô cầm điện thoại lên xem, thì ra đó là tin nhắn báo biến động số dư gửi từ ngân hàng Đế Phong.

Tim cô bất giác đập nhanh, hồi hộp mở điện thoại ra xem.

Đó là mười tỷ được gửi vào tài khoản cá nhân…

“Nhận được tiền rồi!”

Lưu Tiểu Nguyệt mừng rỡ, cảm giác hệt như đang nằm mơ vậy.

Cả người cô đều ngạc nhiên đến sững người.

Cô nghiêng người ra, ôm chầm lấy Trần Thiên Hạo, mừng đến phát khóc.

“Thiên Hạo, thành công rồi, chúng ta thành công rồi!”

“Hu… hu…”

Trần Thiên Hạo khẽ xoa đầu cô.

Cô nghiêng người ra và ôm lấy Trần Thiên Hạo.

Khóc vì vui sướng!

“Thiên Minh, chúng ta đã thành công, chúng ta đã thành công.”

“Hu hu…”

Trần Thiên Minh nhẹ nhàng xoa đầu cô, khẽ nói: “Thành công là tin vui, sao em lại khóc”.

“Hu… hu!”

“Cũng tại em vui quá, nhà họ Lưu cuối cùng cũng được cứu rồi”.

“Ting… ting… ting…”

Điện thoại cũng đổ chuông.

Lưu Tiểu nguyệt đứng dậy lau nước mắt, nhìn kỹ thì thấy cuộc gọi đến là từ một số điện thoại lạ.

Cô quay sang nhìn Trần Thiên Hạo, anh cũng khẽ gật đầu.

Lưu Tiểu Nguyệt bắt máy.

“Alo, Tiểu Nguyệt à? Tôi là Lý Kiệt đây”.

“Lý Kiệt à?”, Lưu Tiểu Nguyệt vừa nghe tên đã cảm thấy mắc ói.

Cô vừa bắt máy đã định cúp máy luôn.

Giọng nói ở đầu dây bên kia cũng có hơi gấp gáp, vội vàng lên tiếng.

“Cậu đừng cúp máy, tôi gọi đến không phải để quấy rầy cậu đâu, chỉ là muốn bàn với cậu về chuyện vay tiền thôi”.

Cô cũng biết rõ chuyện Lưu Bá Thiên từng vay mười tỉ của nhà họ Lý. Nhưng Lý Kiệt gọi cho cô để làm gì chứ?

Không lẽ anh ta biết cô có tiền nên gọi đến để đòi nợ chăng?

“Cậu yên tâm, sau khi hợp đồng đến hạn, tôi sẽ không trả thiếu cho cậu một đồng nào cả!”

“Tiểu Nguyệt, cậu nói khách sáo quá, dù gì bọn mình cũng là bạn học mà”, giọng Lý Kiệt hơi nịnh nọt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play