Nằm trên giường, Vương Tiểu Khôi có chút không tin nổi vào những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Đột nhiên anh cảm thấy Lục Cẩn Phong không phải hoàn toàn thay thế như anh nghĩ, đâu đó trong con người cậu vẫn còn sót lại hình bóng của chàng thiếu niên năm ấy anh yêu. Khẽ mỉm cười, sau tất cả, anh vẫn yêu Lục Cẩn Phong như lúc ban đầu, một chút cũng không phai nhạt.

Nàng mèo xa chủ nguyên một ngày cực kỳ nhớ chủ, nàng ta nhẹ nhàng trèo lên ngực anh nằm phủ phục ở đó, ngoan ngoãn tựa đầu lên ngực trái của anh, nhè nhẹ phát ra những âm thanh phì phò êm tai.

Vương Tiểu Khôi mỉm cười, vươn tay vuốt ve bộ lông mềm mại của nó. Kể ra sống một mình rất cô đơn, có một con mèo cũng là niềm an ủi lớn đối với anh - một con người cô đơn trong thành phố xa hoa này. Nàng mèo dường như cảm nhận được tình yêu thương của chủ nhân, nàng ta khẽ khàng tiến đầu đến gần tim anh hơn, tiếng thở khò khè cũng phát ra to hơn lúc nãy.

Giống mèo thích hơi ấm áp của con người, đặc biệt là những nơi như cổ, gần tim. Có vẻ như chúng thích hơi thở nhè nhẹ phát ra từ chủ nhân, hay chúng cảm nhận được dòng máu mạnh mẽ chảy trong tim người nó quý mến, thậm chí là thích từng nhịp hơi thở đều đặn, những cái đập nhẹ nhàng phập phồng dưới thân. Có một thời gian tôi từng nghĩ chú mèo của tôi còn lãng mạn hơn cả người yêu tôi ấy chứ.

"Kẹo Bông à, con ngoan của ba."

Kẹo Bông nghe anh gọi tên mình, cô ngước đôi mắt lim dim buồn ngủ lên nhìn anh, sau đó như một thói quen mà liếm lên mặt anh mấy cái. Liếm một cái thì vui, liếm nhiều quá anh lại vứt bé xuống đất thì khổ. Vương Tiểu Khôi nhớ có một lần Kẹo Bông liếm mặt anh, nhưng chỉ liếm mãi một chỗ thôi. Lưỡi mèo có rất nhiều gai lưỡi, nó ma sát với làn da mỏng khiến nơi đó bỏng rát khó chịu, và lần đó anh đẩy bé mèo ra. Từ đó về sau Kẹo Bông không dám liếm nhiều nữa, chỉ hai cái thôi, dù anh có năn nỉ cũng không cho thêm một cái nào. Đây gọi là "Có không giữ, mất đừng tìm" trong truyền thuyết sao?

Cười khổ một tiếng, Vương Tiểu Khôi chỉnh lại tư thế cho thoải mái rồi mới như thường ngày mà trò chuyện với bé mèo của mình. Người ngoài nhìn vào hành động của anh có lẽ họ sẽ nghĩ anh bị điên khi thầm thì với một con mèo, nhưng ai thật sự yêu thích loài lắm lông mềm mại này mới biết được, trò chuyện với mèo là một cái trải lòng tốt nhất. Hơn nữa, tình cảm của chủ và boss cũng trờ nên khăng khít hơn. Nếu muốn chiếm lấy tình cảm của một ai đó hay một con vật nào đó, ta cần dành thời gian cho nó mà, không phải sao.

"Kẹo Bông à, con nói xem, ba phải làm sao đây a?"

Meo?

Kẹo Bông "meo" lên một tiếng như đã sẵn sàng nghe câu chuyện của anh, Vương Tiểu Khôi mỉm cười bắt đầu nói.

"Cha con hình như muốn dụ dỗ ba a, ba không muốn mình gặp phải chuyện tương tự của quá khứ đâu con ạ. Người ta thường nói "Không ai tắm hai lần trên một dòng sông" mà, lỡ như ba rung động... Lúc đó, lịch sử lặp lại thì ba phải làm sao đây?"

Nói ra Vương Tiểu Khôi không biết phải giấu mặt mình đi đâu mới phải, thật ra từ sau khi Lục Cẩn Phong đi ra nước ngoài, anh vẫn luôn nhớ về cậu, và khi nhận nuôi Kẹo Bông, anh đã âm thầm nói cho cô nàng biết, Lục Cẩn Phong chính là cha của nó. Chuyện này mà để bị đồn ra bên ngoài thì chỉ còn nước anh phải cuốn gói trốn về quê thôi chứ không dám nhìn mặt cậu nữa. Ai đời lại đi nói với con mình rằng người mình thích là cha của nó chứ, nghĩ tới lại thấy anh lúc đó điên thật rồi.

Kẹo Bông có vẻ quen với cảnh anh nhắc tới "người cha chưa từng gặp qua" này, bé dụi cái đầu tròn tròn vào lòng anh, khẽ meo lên một tiếng.

Thật là, baba thích người ta như vậy, còn tùy tiện xem người ta là "người trong gia đình" vậy mà vòn ngần ngại gì nữa không biết. Baba thật ngốc nha.

Nằm một lát, Vương Tiểu Khôi lại tiếp tục luyên thuyên nói chuyện với cục bông đang nằm trên người mình.

"Ây, không biết vì sao Lục Cẩn Phong biết nhà mình nữa, là do Tiêu Hạ Nguyệt nói đi?"

Lắc đầu hai cái, Vương Tiểu Khôi ngay lập tức bác bỏ suy nghĩ trên. Anh biết rõ con người của Hạ Nguyệt, cô sẽ không tùy hứng nói ra những thứ không cần thiết đâu.

"Không có khả năng, Tiêu Hạ Nguyệt không phải loại người thích nói lung tung chuyện của người khác. Vậy thì sao cậu ấy biết ta."

Nghĩ tới những khả năng có thể xảy ra, anh há hốc mồm khi nghĩ rằng Lục Cẩn Phong có thể đang theo dõi mình. Đúng, chỉ có như vậy thì cậu ta mới biết rõ anh đang sống ở đâu. Chợt nhớ tới trước đây anh cũng đã từng theo dõi cậu như vậy, anh cảm thấy lúc đó mình thật tồi tệ.

Cũng không đúng, Lục Cẩn Phong bận rộn như vậy, nếu cậu ta có thời gian lẽo đẽo theo anh thì công việc ở công ty ai sẽ làm đây? Không lẽ cậu ta đổ hết chúng lên đầu đứa em đáng thương của anh?

Ây, không nghĩ nữa, nghĩ tới đầu lại đau thêm rồi.

Vương Tiểu Khôi trở người sang bên trái, nằm ngửa với một cục bông mấy kí lô thời gian dài khiến cơ thể anh như hóa đá, vô tình anh thấy khung ảnh được đặt trên bàn ngủ, hai mắt anh chợt sáng lên.

"Đúng rồi, chính là tấm ảnh!"

___________

_(ˇωˇ」∠)_

🍒: Em đang lười ẻ, quý vị đừng hối mà •́ ‿,•̀

Nhìn chiếc bìa ad làm cho em mà em nản quá ạ, thả nhẹ tín hiệu ét o ét.1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play