Quý Hi ôm chặt Kiều Chi Du, nghẹn ngào khóc.

Quý Hi rất hiếm khi khóc, hôm nay được khóc thoải mái một trận, đem ấm ức, khổ sở cùng áp lực thành những giọt nước mắt mặn chát, trào ra khỏi khóe mắt.

Lòng bàn tay Kiều Chi Du vuốt ve lưng Quý Hi nghe tiếng khóc nức nở của Quý Hi, trái tim vô cùng đau, nước mắt lặng lẽ rơi, nhưng thỉnh thoảng, thà gục ngã như thế này một lần, còn hơn lúc nào cũng phải cắn răng chịu đựng.

Khóc không có nghĩa là yếu đuối. Đôi khi nước mắt chảy ra bên ngoài khiến những muộn phiền trong lòng cũng chảy ra theo, nếu yên lặng nuốt nước mắt vào trong, ngược lại bất tri bất giác ăn mòn vết sẹo trong lòng.

Quý Hi là như vậy, trong tim có quá nhiều vết sẹo. Hôm nay khóc một lần, những muộn phiền trong lòng nhiều năm đều được giải tỏa.

Không kiềm chế được cảm xúc quá lâu, Quý Hi hít sâu một hơi: "Được rồi."

Kiều Chi Du cẩn thận giúp Quý Hi lau những giọt nước mắt trên má, cô biết Quý Hi sẽ không để bản thân suy sụp quá lâu, cho nên mới nói cho Quý Hi mười phút.

Quý Hi có thể hiểu được sự quan tâm dịu dàng của Kiều Chi Du, vì vậy sau khi khóc, chua xót trong lòng liền bị ném đi, phần nhiều là cảm động.

"Tại sao họ lại tìm đến công ty?" Kiều Chi Du thắc mắc.

"Lúc trước bọn họ đã tới nhà tìm em một lần, đại khái bọn họ đã theo dõi em." Nghe có vẻ hoang đường nhưng lại cảm thấy đáng sợ, nhưng Quý Hi cũng không thể nghĩ ra được lý do nào khác, cụ thể nàng làm việc ở đâu, ngay cả bà nội và em gái cũng không biết.

"Em vẫn nên chuyển đến sống với chị." Kiều Chi Du có chút lo lắng, mặc dù hôm nay cô đã cảnh báo họ, nhưng người một khi bị dồn vào đường cùng sẽ là ra chuyện gì cũng không ai biết được. Cô chạm vào mặt Quý Hi, lại cảm thấy đau lòng: "Sắc mặt em kém qua, hôm nay xin nghỉ phép nghỉ ngơi một chút, chị đưa em về."

"Không sao đâu." Quý Hi lắc đầu nói.

"Đừng cậy mạnh." Kiều Chi Du lại nói.

"Thực sự không sao mà." Nội tâm của Quý Hi mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, thực sự không phải đang cậy mạnh, nàng biết mình có thể tỏ ra mạnh mẽ ở trước mặt bất kỳ ai, nhưng cũng không cần phải làm như vậy trước mặt Kiều Chi Du. Quý Hi nắm tay Kiều Chi Du, mỉm cười nhưng đôi mắt vẫn còn đỏ hoe: "Chuyện này một mình em có thể giải quyết được, nhưng có chị bên cạnh, em cảm thấy đặc biệt thoải mái."

Lời sau nói ra mới là trọng điểm, bản thân Quý Hi đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng có thể một mình tự ứng phó được, nhưng sự có mặt của Kiều Chi Du ở bên cạnh khiến nàng cảm thấy mọi thứ không đến nỗi tệ.

"Ừm, cục cưng của chị trưởng thành rồi." Kiều Chi Du khen, có lẽ đây cũng là lý do khiến cô động tâm với Quý Hi, cứng cỏi lại độc đáo, trong lòng vô cùng yêu thích. Cô ôm Quý Hi thêm một lúc: "Chị sẽ bảo vệ em, về sau sẽ không bao giờ... để em phải chịu ấm ức nữa."

"Ừm." Quý Hi cũng vòng tay qua đáp lại cái ôm của Kiều Chi Du, rồi nói: "Kiều tổng, em phải tiếp tục làm việc."

Mỗi lần gọi mình là Kiều tổng, đặc biệt ngoan. Kiều Chi Du hôn lên môi Quý Hi, thấp giọng nói: "Chị đã gọi đồ ăn bên ngoài cho em, chắc một lát nữa sẽ đến, ăn sáng xong rồi làm việc."

Quý Hi và Kiều Chi Du đều là người rất có nguyên tắc, công việc và cuộc sống đều tách biệt, đã ở bên nhau lâu như vậy, trong giờ làm việc sẽ không bao giờ thân mật ở văn phòng, nhưng hôm nay lại là một tình huống đặc biệt.

Chuyện lén thân mật ở trong văn phòng quả thật là không được tự nhiên, nhưng cũng có một loại ngọt ngào khác.

Quý Hi: "Sao chị biết em chưa ăn?"

Kiều Chi Du: "Còn phải hỏi, một mình cũng sẽ có lúc không ăn."

Quý Hi cũng không có cách nào phản bác.

Ôm thêm hai phút, Kiều Chi Du xoa đầu Quý Hi, để nàng đi ra ngoài.

Quý Hi trở lại phòng dự án, mọi người đều yên lặng, cũng không chớp mắt lấy một cái, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Quý Hi biết, chuyện hôm nay, nhất định sẽ trở thành đề tài bàn ra tán vào của đồng nghiệp, nàng cũng không quá để ý tới chuyện người khác đánh giá về mình như thế nào, đến công ty đi làm chính là để làm tốt công việc, kiếm tiền, còn những chuyện khác đều là thứ yếu.

Vài phút sau, Kiều Chi Du bước ra khỏi văn phòng, khi đi ngang qua khu vực văn phòng của bộ phận dự án, trưởng phòng hành chính bước tới lên tiếng chào hỏi: "Kiều tổng, tôi đang định đến văn phòng của cô."

"Cũng không có chuyện gì." Kiều Chi Du dừng lại nói: "Vừa rồi chỉ là hiểu lầm. Hai người đó đến gây rối muốn tống tiền. Lần sau mọi người nên để ý một chút, đừng cho bọn họ vào được công ty, ngộ nhỡ để khách hàng nhìn thấy sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt."

"Đúng, đúng, là do chúng tôi sơ suất."

Kiều Chi Du đứng ở lối đi trong khu văn phòng nói như vậy, nhiều người có thể nghe thấy, cô cố tình nói như vậy vì sợ dư luận của công ty sẽ không tốt cho Quý Hi.

Quý Hi mơ hồ nghe thấy những gì Kiều Chi Du đang nói, trong lòng vô cùng ấm áp.

*

Vào buổi tối, Quý Hi cũng tự nhiên đến qua đêm ở nhà Kiều Chi Du. Chuyện ban ngày hiện tại nghĩ lại trong lòng còn có chút sợ hãi, cũng may là bọn họ tới công ty náo loạn cũng coi như dễ dàng giải quyết.

Ngoài cửa sổ từng đợt gió lạnh, tiếng mưa rơi xào xạc. Có lẽ mưa chưa thể tạnh ngay.

Quý Hi ngồi bất động trước bàn trang điểm, mái tóc dài ướt đẫm, nàng nhìn mình trong gương, cũng nhìn thấy, Kiều Chi Du đang mặc đồ ngủ, tay phải cầm máy sấy tóc, cúi đầu xuống giúp mình sấy tóc. Khi đấu ngón tay của Kiều Chi Du khẽ chạm vào da đầu nàng, cảm giác có chút ngứa ngáy cùng thoải mái.

Quý Hi lặng lẽ nhìn khuôn mặt của Kiều Chi Du, rất thích gương mặt khi không trang điểm của Kiều Chi Du. Đôi khi nàng cảm thấy Kiều Chi Du chiều chuộng bản thân mình quá mức, nàng chưa từng cảm nhận qua cảm giác được người khác nâng niu trong lòng bàn tay như vậy.

Kiều Chi Du ngước mắt lên nhìn trong gương, bắt gặp Quý Hi đang nhìn trộm mình, cô khẽ cong môi hỏi: "Ở nhà một mình em có biết sấy tóc không?"

Quý Hi nghẹn lời, thật sự rất ít khi sấy tóc, hầu hết thời gian đều tùy ý lau khô, sau đó lại đi làm việc gì đó, chờ cho đến khi tóc khô gần hết. Mùa hè thì không sao, nhưng mùa đông rất dễ bị cảm lạnh.

"Một chút cũng không biết chăm sóc cho bản thân mình." Kiều Chi Du không thể không phàn nàn một câu.

Quý Hi mím môi cười, thói quen sống của nàng chính là "không quá chú trọng tiểu tiết", nhiều việc trong cuộc sống cũng không mấy để bụng, còn Kiều Chi Du so với nàng lại càng cẩn thận hơn. Nhưng bây giờ thì khác, nàng không còn một mình cô đơn nữa, có bạn gái chăm sóc, một số tính xấu phải thay đổi.

Trước đây Quý Hi từng giống như một cỗ máy vô cảm, nhưng Kiều Chi Du đã dạy nàng rất nhiều điều, đặc biệt là cách cư xử nhẹ nhàng với người mình yêu.

"Xong rồi."

Quý Hi quay người lại, nhìn Kiều Chi Du, đột nhiên không kìm được mà ôm lấy Kiều Chi Du, nàng đang ngồi còn Kiều Chi Du đứng, mặt áp vào eo Kiều Chi Du. Không thể nói rõ lý do, chỉ muốn ôm người này một chút, như thể hành động này có thể chữa lành mọi tâm trạng tồi tệ.

Kiều Chi Du không hỏi Quý Hi có chuyện gì, dù thế nào đi nữa, những chuyện lộn xộn trong ngày cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng. Cô không nói gì mà chỉ khẽ vòng tay ôm Quý Hi vào lòng, dùng vòng tay sưởi ấm cho Quý Hi, cô cúi đầu nhìn xuống, lòng bàn tay khẽ chạm vào má Quý Hi: "Lên giường rồi ôm tiếp, ở đây lạnh."

Quý Hi: "Ừm."

Kiều Chi Du kéo Quý Hi lên giường, để Quý Hi nằm ở bên giường mà mình đã ủ ấm sẵn. Vừa nằm lên giường, Quý Hi đã rất tự giác lập tức chủ động vòng tay qua người Kiều Chi Du.

Kiều Chi Du hơi nghiêng người sang một bên cũng vòng tay qua, hai người ôm chặt lấy nhau, Kiều Chi Du nhớ lại những chuyện xảy ra ban ngày, nhỏ giọng nhắc đến: "Sau này, chỗ đó cũng không thể ở được nữa, còn có số điện thoại di động cũng phải đổi."

"Em định chuyển nhà." Quý Hi cũng không muốn cứ hai ngày lại bị quấy rầy, chuyện này thực sự rất tệ.

Chuyển nhà? Kiều Chi Du bắt được trọng điểm, phản ứng rất nhanh, cô bật cười: "Được, phòng ở chị cũng đã giúp em tìm xong rồi, chủ thuê nhà cũng rất đẹp, bao ăn bao ở, mỗi buổi tối còn giúp em là ấm giường, mỗi buổi sáng sẽ dỗ em tỉnh dậy, em xem như vậy có cảm thấy vừa lòng không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play