Editor: Mã Kì

Tề Vương không vội cho hai người đứng dậy, mà chậm rãi quét mắt qua Ảnh Cửu Cửu, hắn mặc bộ y phục ảnh vệ bình thường bằng lụa màu xanh lam, mấy năm qua hắn cũng cao lên không ít, gân cốt cơ bắp cũng bắt đầu hình thành, đôi mắt phượng bớt chút sắc bén, ở cùng Ảnh Thập Tam đã lâu, tính tình cũng ôn hòa đôi chút, không còn vẻ hung hãn nữa.

Thời cơ đã tới.

"Cửu Cửu, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Tề Vương chuyển trong tay thanh ngọc hạch đào, từ từ hỏi.

Ảnh Cửu Cửu mắng thầm Tề Vương già rồi hay quên, cung kính trả lời: "Hồi Vương gia, thuộc hạ tháng trước vừa tròn mười lăm."

"Theo Ảnh Thập Tam đã bao lâu rồi?" Tề Vương lại hỏi.

"Sáu năm." Ảnh Cửu Cửu trong lòng khó hiểu, đúng sự thật trả lời.

"Ừm." Tề Vương ánh mắt chuyển hướng tới Ảnh Thập Tam đang quỳ gối bên cạnh, chậm rãi nói, "Tiểu Thập Tam cũng là mười lăm tuổi trở thành ảnh vệ, thiếu niên phấn chấn, không tồi."

"Có một số việc vẫn là phải nhanh chóng trải qua càng sớm càng tốt, rèn luyện nhiều sẽ không bao giờ sai." Tề Vương liếc mắt thật sâu nhìn Ảnh Thập Tam một cái, xoay thanh ngọc hạch đào trong lòng bàn tay, chậm rì rì mà đi sang hướng sân tập khác.

Ảnh Thập Tam suy nghĩ một chút, ở phía sau Tề Vương cúi đầu mỉm cười đáp, "Thuộc hạ tuân mệnh."

Chờ đến Tề Vương chuyển qua ngã rẽ, hai người mới đứng dậy.

"Tam ca, Vương gia vậy là có ý gì, không thể hiểu được." Ảnh Cửu Cửu theo thói quen mà giơ tay ôm lấy cổ Ảnh Thập Tam, kề vai sát cánh, thuận tay lấy cây quạt nhỏ trong tay Tam ca, quạt quạt.

Chiếc quạt nhỏ chỉ bằng bàn tay, nhưng lại có sức nặng, xương quạt bằng sắt đen, rỗng ruột chứa đầy độc châm, chiếc quạt tên là "Vô Vọng", Ảnh Thập Tam được Tề Vương ban tặng khi nhập phủ.

"Chúng ta không thể nhìn thấu được lòng Vương gia đâu." Ảnh Thập Tam nhíu mày cười cười, phủi phủi bụi trên người, cầm lấy áo ngoài vân cẩm trên cọc gỗ rời đi.

Mới vừa đi được nửa bước, trước ngực liền bị cây quạt nhỏ chặn lại, Ảnh Cửu Cửu cầm cây quạt nhỏ của Tam ca, một tay ngăn Ảnh Thập Tam lại, cúi đầu tới sát y, lấy quạt nâng dưới cằm y hỏi: "Hôm nay và ngày mai đều không có việc của chúng ta, đi ra ngoài chơi đi?"

"Tháng bảy nóng lắm, không đi không đi. Đệ đi tìm Cửu Thất, Cửu Bát bọn họ mà chơi, buông tha ông cụ này đi." Ảnh Thập Tam bất đắc dĩ cười cười, rút cây quạt nhỏ từ trong tay Cửu Cửu về rồi nhét trở lại ống tay áo, "Sáng này ta nghe sư phó phòng bếp nói buổi trưa có hầm canh miến huyết vịt, ta chờ ăn món đó."

"Huynh sao lại ăn mấy cái đó chứ, đi ra ngoài thay đổi khẩu vị đi." Ảnh Cửu Cửu nhíu nhíu mi, "Lúc này dịch bệnh nhiều, đừng ăn huyết vịt."

Ảnh Thập Tam cắn cắn môi, ánh mắt sáng ngời: "A, vậy ta đây chờ buổi tối ăn mì thái sợi của sư phó."

Ảnh Cửu Cửu tặc lưỡi một tiếng: "Biết đâu con dao đó đã cắt huyết vịt thì sao!"

Ảnh Thập Tam: "... Đi."

Hai người thay đổi thường phục, nhảy lên tường cao của Tề Vương phủ, Ảnh Tứ Ảnh Ngũ đang ngồi ở trên mái nhà đại đường, luôn sẵn sàng nghe lệnh của Vương gia, Ảnh Ngũ thấy hai người mặc thường phục trèo tường, nhỏ giọng chào đón: "Nè nè! Đi đâu đó!"

"Ô." Ảnh Cửu Cửu duỗi tay vòng qua vai Tam ca, đem người trước mặt ôm lấy, hất hất cằm về phía Ảnh Ngũ: "Đi tán gái."

"Cái quái gì." Ảnh Thập Tam giơ quạt gấp nhỏ lên ngăn cách mình trước vẻ mặt cười cười xấu xa của Cửu Cửu, lấy tay đẩy mặt Ảnh Cửu Cửu ra để giữ khoảng cách.

Ảnh Ngũ phụt cười, "Trở về mang cho ta hai phần mì của Khâu tẩu ở phố đông, một phần thêm ớt phần kia không bỏ, thật sự mì nhà Khâu tẩu cán bột đặc biệt ngon các ngươi nhất định phải nếm thử nha, mười văn tiền một tô, ca của ta không ăn cay còn..."

Ảnh Tứ nghe thấy dưới hiên Vương gia nhẹ gõ hai cái lên mặt bàn, liền túm sau gáy Ảnh Ngũ nhảy xuống.

Trong gió lưu lại bốn chữ "Không cho ta ăn".

"Còn chưa đến giờ cơm, nên đi đâu dạo đây?" Ảnh Cửu Cửu ngồi trên mái hiên suy nghĩ trong chốc lát, Ảnh Thập Tam vân vê quạt nhỏ, trong lòng cân nhắc đến những ý mà Vương Gia đã từng nói.

Vương gia muốn Cửu Cửu rèn luyện thêm, là cần dùng hắn sao.

Ảnh Thập Tam trong lòng đắn đo không rõ, có đôi khi Vương gia không lộ ra, có lẽ là bởi vì chính Vương gia cũng không yên tâm, muốn thuộc hạ là người đi trước xem thử, sau đó lấy kết quả mà vạch ra kế hoạch.

Ngày gần đây sóng yên gió lặng, nhưng Ảnh Thập Tam trong lòng vẫn bất an.

Ảnh Thập Tam khép lại cây quạt nhỏ gõ gõ ở lòng bàn tay, nhếch khóe miệng nhìn Ảnh Cửu Cửu, "Dẫn đệ đi đến chỗ tốt."

"Thật hiếm khi thấy Tam ca chia sẻ chỗ tốt với ta." Ảnh Cửu Cửu một chân để lên mái hiên, một chân đung đưa, không chút để ý mà lấy ngón tay cuốn lọn tóc rũ xuống của Tam ca, mắt phượng híp lại, quét mắt qua Ảnh Thập Tam, "Ta cảm thấy đó không phải là nơi nhàn nhã gì."

"Đệ không muốn đi, vậy ta về phòng ngủ." Ảnh Thập Tam đứng dậy định rời đi, thì bị Ảnh Cửu Cửu kéo lại dỗ ngọt, "Được được được, đi thôi."

Ảnh Thập Tam bị hắn túm cổ tay, chỉ vào chóp mũi hắn nhíu mày mỉm cười, "Đệ càng ngày càng dính người."

Ảnh Cửu Cửu nhướng mày, sâu thẳm tròng mắt chăm chú nhìn Ảnh Thập Tam: "Không dính người, chỉ dính huynh."

"..." Ảnh Thập Tam vẻ mặt phức tạp mà mí mắt rũ xuống nhìn chằm chằm đầu ngón tay phiếm hồng của chính mình.

Trước đây khi hắn có nhỏ, cho đến khi lớn hơn một chút, vẫn bên Ảnh Thập Tam một tấc cũng không rời, từ khi nào liền bắt đầu thay đổi.

Ba thước băng, sáu năm nắng ấm có thể làm tan hay sao?

Hai người bước theo bóng râm mà ra khỏi Tề Vương phủ, tản bộ dọc theo con hẻm phía đông một lúc, ước chừng đã đi mười mấy dặm, họ vào một quán rượu nhỏ, quán rượu này trước cửa treo một lá cờ gãy, trên cờ xiêu xiêu vẹo vẹo viết "Ngọc Lâu Xuân", đại khái là tên của quán, nhưng đáng tiếc một cái tên hay, đã bị làm hư.

Cửa quán nhỏ xập xệ, bên trong cũng không lắm rộng rãi, bàn ghế phủ một lớp tro bụi, trong tiệm có một Bào Đường, đầu bù tóc rối, quần áo rách rưới dính đầy dầu, trên vai vắt một chiếc giẻ lau, để tay trong tay áo ngồi ở cạnh cửa, bên chân còn có giỏ óc chó bị hỏng, rất giống một tên ăn mày.

Ảnh Cửu Cửu khi có thời gian cũng chưa bao giờ tới nơi tồi tàn như vậy, ở đây là nơi khỉ ho cò gáy gì đây.

Không nghĩ tới là Tam ca xoay quạt gấp trên tay đi về phía quán rượu.

Ảnh Cửu Cửu cũng chỉ đi nhanh để theo kịp. Chắc là Tam ca có phẩm vị tốt lắm, chỉ nghĩ đây là tình thú, thế thôi.

Chưa bước vào ngạch cửa, tên ăn mày giống như Bào Đường lười biếng mà mở cửa chỉ dùng nửa con mắt nhìn bọn họ, duỗi tay đưa qua hai quả óc chó.

"Có ý gì?" Ảnh Cửu Cửu thuận tay tiếp nhận xong liền bóp nát rồi bóc vỏ, nhân của hạt óc chó trắng bóng đút vào trong miệng Tam Ca.

Bào Đường trừng mắt lớn nhỏ, nhìn Ảnh Cửu Cửu như một kẻ ngốc.

Ảnh Thập Tam thở dài, xoa xoa thái dương, một bên nhai nhân hạt óc chó trong miệng, một bên cầm lấy hạt óc chó khác, dùng hai ngón tay kẹp lại, phóng nhẹ vào cột cửa mà Bào Đường đang ngồi

Cột của cửa này cũng có chút đặc biệt, bên trên bọc một tầng vật liệu, có gỗ có đá có sắt, còn có một khối mạ vàng, nhìn giống thanh cương ngọc. Nhưng đại khái cũng chỉ là giống, thanh cương ngọc đó rất quý, lại cực kỳ cứng, thường xuyên dùng làm tấm bảo hộ tâm của tướng quân, binh linh hay tiểu tướng thông thường đều không thể sử dụng chúng, huống chi đây chỉ là quán rượu nhỏ nghèo mạt.

Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, cột cửa liền nứt ra, quả óc chó kia hoàn chỉnh đính vào đá trụ bên trong, chỉ dựa vào lực ngón tay, có thể ấn thanh cương ngọc kia thành một cái lỗ.

Khi Bào Đường thấy vậy, ánh mắt khẽ biến, lúc này mới một sửa bộ dạng lười nhác, đứng lên cúi đầu, đôi tay cung kính lấy ra một tấm ngọc bài, đưa đến trước mặt Ảnh Thập Tam, trong giọng điệu còn có chút nịnh hót, thấp giọng nói, "Đại nhân, hôm nay bên trong náo nhiệt, ngài cẩn thận chút, đừng dây vào phiền phức."

Ảnh Cửu Cửu hít một hơi sâu, sờ sờ quả óc chó đã bị đóng đinh sâu ở cột cửa, vân vê viên sỏi đã nổ tung, khẽ thở dài: "Ôi, thật đúng là thanh cương ngọc, cũng được đó."

Ảnh Thập Tam lấy cây quạt nhỏ che nửa khóe miệng đang nhếch lên, kinh ngạc nói: "Lâu rồi ta không tới lo việc làm ăn, vậy mà lại có kẻ quậy phá ở Ngọc Lâu Xuân?"

Bào Đường lấy lòng mà cười cười: "Cũng không phải quậy phá, Kim Trì tiêu cục ngài biết đó, hai ngày trước tiểu công tử nhà lão đứng bên đường tuyên bố cùng lão đoạn tuyệt tới lui, xong liền tới Ngọc Lâu Xuân của chúng ta, không chịu đi."

"Tiểu công tử nhà Thẩm gia, mới mười lăm mười sáu tuổi, hắn có thể có bao nhiêu bản lĩnh chứ." Ảnh Thập Tam mắt mang ý cười, ngữ khí ôn hòa như cũ.

"Đúng đúng, không thể so sánh với thanh danh Thanh Cương Ngọc bài của ngài, Thanh Cương Ngọc bài toàn bộ Ngọc Lâu Xuân cũng chỉ có hơn mười cái, nhưng Thẩm tiểu công tử cũng thân thủ bất phàm, vừa tới liền làm loạn long trời lở đất." Bào Đường nói đến này, bất đắc dĩ cười, "Ngài vẫn là tự mình đi nhìn một cái đi."

"Nói tới mới nhớ, ngài dẫn vị này chính là..." Bào Đường nhìn về phía Ảnh Cửu Cửu, khó xử nói, "Xem ra không hiểu quy củ, làm phiền đại nhân chiếu cố một chút, nếu để bị thương, chúng ta cũng khó lòng cho phải."

Ảnh Cửu Cửu nghe lời này thấy không đúng, nghe hai người nói chuyện, vốn tưởng rằng bên trong là cái sòng bạc tối tăm, nghĩ đến lại thấy có chút kỳ quặc.

"Không sao, ta sẽ bảo vệ người của mình. Cho hắn một tấm thẻ bài." Ảnh Thập Tam nhìn Bào Đường kia liếc mắt một cái, vừa lật cây quạt nhỏ, một khối bạc vụn rơi xuống lòng bàn tay Bào Đường.

Bào Đường thất sắc, chạy nhanh đem bạc nhét trở lại thắt lưng Ảnh Thập Tam, cười làm lành nói, "Ngài cất đi cất đi, có thể ở trước mặt đại chưởng quầy đề bạt tiểu nhân mấy câu là đủ rồi. Đưa cho đại nhân này thẻ bài nào đây?"

Ảnh Thập Tam nghĩ nghĩ một chút, giơ lên khóe miệng cười nói: "Thẩm công tử lấy thẻ bài nào?"

"Lấy huyền kim bài." Bào Đường đúng sự thật nói.

"Vậy lấy huyền kim bài."

Bào Đường sửng sốt, đành phải dâng lên cái huyền kim bài kia: "... Ngài... Cẩn thận một chút."

Ảnh Cửu Cửu rút huyền kim bài nhỏ bằng ngón tay cái được buộc bằng một sợi dây đỏ, tùy ý liếc nhìn rồi nhét vào đai lưng, đi theo Ảnh Thập Tam vào bên trong tửu quán.

Ảnh Thập Tam ngựa quen đường cũ mà phá cửa gỗ hầm rượu, theo thềm đá đi xuống hầm tối. Trên mặt đất có nước, nhưng rêu xanh không nhiều lắm, hình như là đường thường có người đi lại. Ảnh Cửu Cửu nhìn khắp nơi, hỏi: "Tam ca không phải lần đầu tới đây, nói một chút đi."

"Chỉ có ác nhân mới có thể vào nơi này." Ảnh Thập Tam nhẹ nhàng nói, "Đây là chỗ tốt. Bất luận vương hầu hay bần tăng, chỉ cần vào được nơi này, tất cả mọi người đều giống nhau. Tại đây, đao trong tay đệ chính là tất cả."

Ảnh Cửu Cửu như suy tư, ừm một tiếng.

Có vẻ nghe không nhiều.

"Theo ta sáu năm, trong tay đệ đã mất bao nhiêu mạng?" Ảnh Thập Tam gõ cây quạt nhỏ vừa đi vừa hỏi.

"Đùa cái gì vậy chứ, ta chưa từng giết ai." Ảnh Cửu Cửu nhướng mắt nhìn Ảnh Thập Tam, "Trong phủ an bình, nào có dùng đến ta làm gì đâu."

"Đó chỉ là bên ngoài yên bình thôi." Ảnh Thập Tam bất đắc dĩ nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play