Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu chơi game đến tận khuya.
Kể từ khi mẹ qua đời, đây là buổi tối vui vẻ nhất, thoải mái nhất đối với Bạch Nhân. Họ cùng nhau chơi rất nhiều đĩa game, Bạch Nhân không muốn đi ngủ, còn Trần Hoài Kiêu cũng hết mình cùng cô tung hoành ngang dọc trong thế giới trò chơi.
Cuối cùng, cũng giống như bao sinh viên đại học khác, Trần Hoài Kiêu cũng quen ngủ nướng.
Đồng hồ sinh học của Bạch Nhân vẫn theo nếp hồi cấp ba, vì thế mới hơn sáu giờ sáng cô đã dậy.
Cô không cảm thấy mệt chút nào, đầu tiên ra ngoài ban công luyện múa một lúc, sau đó vào gian bếp kiểu mở nấu một bữa sáng thơm phức. Ăn xong, cô chuẩn bị đi làm bài tập.
Trần Hoài Kiêu mang bộ dạng ngái ngủ, vò tóc đi ra khỏi phòng...
Anh nheo mắt, chạm mắt với Bạch Nhân đang nhoài người trên bàn làm bài tập toán.
Bạch Nhân vội vàng bưng cốc nước trên bàn uống ừng ực.
Bình tĩnh, bình tĩnh!
Cơ mà, vóc dáng của anh trai này cũng ngon nghẻ quá đi!
Tám múi cơ bụng đều đặn, lúc mặc quần áo hoàn toàn không nhìn ra vóc dáng “ma quỷ” của anh.
Đẹp quá!
Năm phút sau, Trần Hoài Kiêu lại đi ra bên ngoài, anh đã mặc chiếc áo hoodie màu xám, trông cực kỳ có tinh thần.
Ánh mắt của Bạch Nhân lại một lần nữa dán lên người anh, dõi theo anh đến phòng bếp uống nước ấm, lại vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt... anh mắt của cô không rời khỏi anh lấy một phút nào.
Trái táo chuyển động, sườn mặt sắc nét, kể cả cẳng tay thon dài lộ ra khi anh vén tay áo lên...
Khắp cơ thể của anh không có chỗ nào là không thu hút Bạch Nhân.
Tim đập như có con nai chạy loạn.
Trần Hoài Kiêu ra khỏi phòng vệ sinh, đi qua chỗ cô, ngồi trên tấm thảm trắng mềm mại, kiểm tra bài làm môn toán của cô.
Cô lập tức rời mắt, tiếp tục cắm cúi giải bài, viết mãi viết mãi, lại len lén liếc anh qua khóe mắt.
Dường như không khí xung quanh cũng trở nên nóng bức.
“Làm sai rồi này.” Trần Hoài Kiêu chỉ ra lỗi sai của cô không chút lưu tình: “23 nhân 3 bằng bao nhiêu? Phép cộng trừ nhân chia đơn giản mà cũng làm sai sao?”
Bạch Nhân nghĩ bụng: Anh ngồi xa em chút, em sẽ không làm sai nữa.
Cô liếc mắt, nhận ra khuỷu tay của mình chọc vào lồng ngực anh, lòng dạ càng hoảng loạn hơn.
Ngay cả phép cộng trừ nhân chia cũng làm sai, đây là trình độ của học sinh cấp ba sao?
Cuối cùng Bạch Nhân cũng không chịu được nữa, nói với anh: “Anh đừng có nhìn em!”
“Anh không sửa cho em thì em làm sai hết rồi.” Trần Hoài Kiêu vẫn không chịu bỏ qua, chỉ vào công thức giải của cô: “13 cộng 8 bằng bao nhiêu?”
“22.”
Anh chọt tay vào đầu cô một cách không hề thương tình, “Anh thấy em là một đứa ngốc thì có!”(*)
Trần Hoài Kiêu lại muốn gõ đầu cô, lần này cô gái đã có chuẩn bị nên đã tránh được.
Trước đây anh xem video phụ huynh phát rồ vì dạy con học bài, chỉ cảm thấy làm quá, chính mình không đủ khả năng lại còn trút giận lên người con trẻ.
Bây giờ... Trần Hoài Kiêu coi như đã được nếm trải sau sắc cơn bực bội không thể kiềm chế kia.
“Không phải không biết, chỉ là không thích.” Trần Hoài Kiêu nói xong, lấy hai quả trứng gà ở trong tủ lạnh ra, đập vào trong chảo, “Trên đời này không có chuyện nào mà anh không biết làm.”
“Ồ...” Bạch Nhân nhìn trứng gà trong chảo, hỏi: “Anh muốn chiên trứng ạ?”
Trần Hoài Kiêu cũng chẳng hề khách sáo, ngồi bên quầy bếp, thưởng thức bữa sáng hoàn hảo mà cô làm cho anh, “Coi như là phí phụ đạo nhé.”
“Không thành vấn đề.” Bạch Nhân ngồi trên chiếc ghế chân cao bên cạnh Trần Hoài Kiêu, “Về sau anh không có gì ăn, cứ đến tìm em, em giỏi nấu ăn nhất đấy.”
Anh vừa ăn, vừa gật đầu.
“Tuần sau anh lại đến đón em.”
Bạch Nhân có chút ngại ngùng, lắc đầu từ chối: “Tuần nào cũng tới thì không hay lắm, hơn nữa cuối tuần em có lịch khác rồi.”
Trần Hoài Kiêu cũng không ép buộc cô, chỉ nói: “Anh có một đứa em họ, có thể tuần sau nó sẽ qua đây.”
“Dạ? Còn có một anh trai khác sắp đến ạ?”
Trần Hoài Kiêu vừa thấy ai cô cũng gọi là anh trai, sắc mặt tối sầm, “Nó không phải đứa ngoan hiền gì đâu, em có gặp cũng đừng để ý đến nó.”
“Như vậy... có ổn không?”
“Ổn, nó biết nói ngon nói ngọt lừa con gái nhất, không nói được câu thật lòng nào đâu.”
“Vậy em nhất định không để ý tới anh ấy!”
Trần Hoài Kiêu gật đầu, cảm thấy hơi yên tâm.
...
Đến chiều, Trần Hoài Kiêu xách cặp sách cho Bạch Nhân, cùng cô xuống dưới, chuẩn bị đưa cô về nhà.
Lúc ở trong thang máy, Trần Hoài Kiêu cúi đầu nhìn thấy đôi giày trắng trên chân cô gái, mặc dù được giặt rất sạch sẽ nhưng vẫn nhìn ra nó đã bị mài mòn rất nghiêm trọng, nhìn như đã đi được mấy năm rồi.
Anh duỗi tay ấn vào nút tầng ba.
Bạch Nhân lấy làm lạ hỏi: “Không đi xuống tầng hầm lấy xe sao ạ?”
“Anh muốn đi mua sắm một lát.”
“Ồ...”
Cô ngoan ngoãn theo anh ra khỏi thang máy, nhưng lại phát hiện ra tầng ba là khu mua sắm trong trung tâm thương mại sầm uất náo nhiệt này.
Anh dẫn cô vào một cửa hàng đồ thể thao, Bạch Nhân tưởng Trần Hoài Kiêu định mua giày, thế là tốt bụng chọn giày cho anh.
“Anh ơi, đôi này đẹp này.”
“Đôi này cũng được.”
Trần Hoài Kiêu lướt thẳng qua khu giày nam, đến khu dành riêng cho nữ giới, cầm đôi giày thể thao mẫu mới nhất lên, nhìn về phía Bạch Nhân, “Đi thử xem.”
“Hả...”
Bạch Nhân lập tức cảm thấy bối rối, vì ban nãy cô đã nhìn thấy nhãn mác trên đôi giày nam, ít thì hai nghìn tệ, nhiều thì ba bốn nghìn tệ, giá như vậy... cô tuyệt đối sẽ không mua.
“Anh ơi, em... em không cần mua giày, giày của em còn chưa hỏng mà.”
“Qua đây.”
“Không cần thật mà.”
Trần Hoài Kiêu cuối cùng cũng kéo cô gái qua, ép cô ngồi xuống ghế, sau đó cúi xuống cởi giày của cô.
Giống như anh đã nói, đi thử cũng chẳng mất tiền.
Mà Trần Hoài Kiêu thật sự không ép buộc cô mua giày, sau khỉ thử qua những đôi giày anh ưng ý một lượt, anh dẫn cô ra khỏi cửa hàng.
Quản lý hiểu ý của Trần Hoài Kiêu, đi vào nói với mấy nhân viên trong cửa hàng: “Gói lại toàn bộ những đôi giày mà cô bé kia vừa mới thử ban nãy.”
“Toàn bộ? Mười mấy đôi lận.”
“Mười mấy đôi đã là gì, hiếm lắm cậu chủ mới đi mua sắm một lần, cả trung tâm thương mại đều ngóng trông cậu ấy ghé thăm như ngóng Tết vậy.”
...
Trần Hoài Kiêu cùng Bạch Nhân đi thử quần áo hai tiếng đồng hồ, cô đứng trước gương thử đồ, anh bèn lấy điện thoại chụp ảnh cho cô: “Này người mẫu, nhìn vào đây.”
Bạch Nhân nhìn ông cụ Trần gọi điện cho Trần Hoài Kiêu, sau đó nói với cô rằng: “Nếu đã là tấm lòng của thằng ba, cháu cứ nhận đi.”
“Như vậy sao được ạ!”
“Cứ coi như ông mua cho cháu đi.” Ông cụ Trần xua tay ra vẻ không có gì quan trọng, “Tương lai cháu thành công rồi báo đáp ông sau.”
Bạch Nhân biết trước đây mình đã nợ ông cụ Trần rất nhiều, ông chẳng khác nào một nửa ông nội của cô, nếu sau này cô thật sự có thể thành công, cô nhất định phải báo đáp ông ấy.
Nhưng những thứ này... cô mà nhận thì khó mà yên lòng được.
Cô dùng điện thoại của bà ngoại, đăng ký một tài khoản WeChat, sau khi kết bạn với Trần Hoài Kiêu thì gửi cho anh một tin nhắn: “Em là Bạch Nhân, anh mua cho em nhiều đồ quá, em cũng không biết phải làm thế nào mới hay.”
Đoạn tin nhắn này cô đã nghiền ngẫm rất lâu mới gửi đi.
Sau khi gửi tin nhắn, cô nằm trên giường, trái tim đập rộn vang, cầm gối che mặt mình lại, vừa lo lắng vừa ôm nỗi mong chờ hồi âm từ anh, giống như có vô vàn con kiến đang bò tới bò lui trong người.
Trần Hoài Kiêu vẫn không trả lời tin nhắn.
Tâm trạng của Bạch Nhân từ hào hứng dần dần ỉu xìu, cứ như ăn một quả ô mai không thể nhả ra cũng chẳng nuốt xuống được.
Cô ép mình không được nghĩ ngợi linh tinh nữa, lấy tài liệu ôn tập ra học bài.
Cho đến mười một giờ tối, cô buồn ngủ, mới dụi đôi mắt cay xè rồi gửi cho anh hai chữ: “Ngủ ngon.”
...
Sân bóng rổ đại học Nam Thành, Trần Hoài Kiêu cả người mướt mồ hôi, mang theo cơ thể nóng hừng hực ra khỏi sân, lấy chiếc điện thoại ở trong chiếc balo đeo chéo.
Có hai tin nhắn WeChat đến từ số điện thoại lạ, hai tin nhắn cách nhau hơn một tiếng.
Trần Hoài Kiêu cầm khăn bông lau mồ hôi, cùng bạn ra khỏi sân bóng rổ, tiện tay trả lời tin nhắn của Bạch Nhân.
Bạch Nhân bị đánh thức bởi một tiếng “Ting” đột ngột, như một chú chim sợ cành cong, tim cô đập mạnh một cái, vội vàng vơ lấy điện thoại, nhìn ba chữ cái “chx” trên màn hình.
Ngón tay run run của cô dè dặt chạm mở tin nhắn, nhưng chỉ thấy anh nhắn lại cô môt chữ --
“Ngoan.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT