Đường Lan Thanh mỗi ngày đều tự mình nấu cơm, trong tủ lạnh chứa đầy nguyên liệu nấu ăn do nàng tự mua và do Đinh gia đưa tới.

Nàng một phần lo lắng ba món mặn một món canh tốn quá nhiều thời gian, một phần sợ mì tôm không đủ dinh dưỡng, buồn phiền ra khỏi nhà bếp, nhào tới trong ngực Cố Hoài Cẩn, xoa bóp cái bụng nàng, sau đó trầm mặt cầm lấy quả táo trên khay trà trở về nhà bếp.

Động tác làm liền một mạch, ngay cả Cố Hoài Cẩn cũng không kịp phản ứng lại.

Lúc nãy là nàng muốn biết cái bụng Cố Hoài Cẩn có mềm hay không, xẹp hay không xẹp.

Tuy rằng không phải mềm oặt, thế nhưng cũng không tốt hơn chỗ nào. Đường Lan rửa sạch quả táo sau đó gọt bỏ vỏ, cắt miếng, bỏ hạt, xiên vào một cây tăm, quay trở về phòng khách, "Ăn trước một chút, lót dạ."

"Ừm." Một dòng nước ấm chảy qua trái tim, Cố Hoài Cẩn nhìn theo bóng lưng Đường Lan Thanh đến khi nàng tiến vào nhà bếp mới thu tầm mắt lại, tinh tế thưởng thức từng miếng táo trên dĩa, tựa như đây là mỹ vị trong nhân gian.

Đường Lan Thanh thừa dịp món ăn còn nấu ở trên bếp chưa chín, lấy táo đi ép nước, vừa lúc đang định bưng ra thì đụng phải Cố Hoài Cẩn mang đĩa tiến vào, "Ăn xong cứ để đấy cho ta dọn là được rồi. Ngồi uống ly nước trái cây đi, chờ một lát nữa là có thể ăn cơm."

"Ừm." Cầm ly thủy tinh nhấp một ngụm, Cố Hoài Cẩn lười biếng tựa ở cửa, ánh mắt mềm mại nhìn bóng dáng bận rộn ở bên trong. 

Cảm giác quen thuộc lại dâng lên, tựa hồ cảnh tượng như vậy đã xảy ra hàng trăm hàng ngàn lần.

Đường Lan Thanh vừa quay đầu lại liền phát hiện nàng đang dựa lưng vào cửa nhìn mình, hơi sững sờ nhưng cũng không có ép nàng đi phòng khách ngồi nữa. 

Trước kia Cố Hoài Cẩn nếu như rảnh rỗi đều sẽ như hiện tại đứng tựa ở cửa nhìn mình nấu ăn, nàng sớm đã thành thói quen.

"Được rồi." Biểu hiện vui vẻ, Đường Lan Thanh gỡ xuống tạp dề, đem món ăn bưng đến trên bàn ăn, "Đi rửa tay đi, hiện tại có thể ăn cơm."

"Ừm."

Cố Hoài Cẩn mới khoá vòi nước, Đường Lan Thanh liền nhảy vào, lấy chút dịch rửa tay rửa đi mùi khói cùng dầu mỡ ám trên tay, sau đó cùng nàng ngồi vào bàn.

Trên bàn đều là món ăn mà Cố Hoài Cẩn yêu thích. Đường Lan Thanh vì không để nàng lúng túng, chính mình cũng ăn thêm nửa bát cơm, mặc dù trước đó đã ăn rất no rồi...

"Cứ nhìn ta như vậy làm gì..." Ở vô số lần trong lúc vô tình ngẩng đầu chạm phải tầm mắt của vCố Hoài Cẩn, Đường Lan Thanh rốt cục nhịn không được hỏi. Nàng vuốt ve gò má, kỳ quái hỏi: "Trên mặt ta dính đồ ăn sao?"

"Không có, chẳng qua là cảm thấy ngươi giống như nữ hài ngày trước

luôn muốn ta phải đút cơm cho ăn, hiện tại đã biết làm cơm cho ta rồi." Cố Hoài Cẩn cúi đầu nhai, nghiền ngẫm cơm tẻ trong miệng, không để nụ cười dễ dàng toát ra bị nàng phát hiện.

Nhớ tới cảnh tượng nhiều lần nhân lúc tay phải bị thương làm phiền Cố Hoài Cẩn đút cơm cho chính mình ăn, Đường Lan Thanh không nhịn được khẽ cười thành tiếng, "Tay phải không tiện mà."

Dứt lời lại cảm thấy có gì đó không đúng, Đường Lan Thanh cẩn thận suy nghĩ lời nói khi nãy của nàng, ngơ ngác ngẩng đầu, "Ý ngươi  muốn nói là "con gái nhà ta mới trưởng thành"?"

Nàng mới không phải con gái Cố Hoài Cẩn!

"A --" Cố Hoài Cẩn cùng nàng đối diện đã hờ hững như lúc ban đầu, gắp khối thịt để vào trong chén nàng, "Ăn cơm."

"Được." Đắc ý mà nhai, nghiền ngẫm miếng thịt Cố Hoài Cẩn đưa đến, vấn đề xoắn xuýt lúc nãy bị Đường Lan Thanh ném ra sau đầu.

Cố Hoài Cẩn đem tất cả biểu hiện của nàng thu vào đáy mắt, vẫn là trước sau như một, dễ dụ...

Sau bữa cơm tối, Đường Lan Thanh rửa chén đũa xong liền ngồi vào bên cạnh Cố Hoài Cẩn, lẳng lặng cùng nàng xem xong tin tức.

"Ngươi vẫn chưa trả lời ta." Đóng lại màn hình đang phát phần cuối đoạn tin tức, Cố Hoài Cẩn nghiêng người cùng Đường Lan Thanh đối diện, nhìn thấy trong mắt nàng mờ mịt không hiểu lại tiếp tục hỏi, "Ngươi oan ức?"

"Cũng không tính là oan ức, vẫn là đau lòng nhiều hơn." Đường Lan Thanh ở trên ghế salông tìm một tư thế thoải mái dựa vào, đem chuyện xảy ra lúc sáng sớm kể lại cho nàng nghe, âm thanh không có một chút phập phồng, phảng phất như chuyện đang kể không liên quan đến mình.

Nói xong, Đường Lan Thanh trầm giọng hỏi: "Sau khi nghe xong chán ghét ta sao?"

"Ừm, chán ghét."

Hồi hộp một tiếng, Đường Lan Thanh tâm dần dần chìm xuống, đang muốn âm thầm trào phúng chính mình thì đột nhiên bị kéo vào một cái ôm mềm mại.

Cố Hoài Cẩn ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Do dự thiếu quyết đoán. Sau này không cho phép bởi vì bất cứ người nào mà làm chính mình ủy khuất, tổn thương chính mình."

"Ừm." Sau này... Sẽ không còn như vậy. Ngoại trừ Cố Hoài Cẩn và Đinh gia, nàng sẽ không nhẹ dạ nữa.

- - đường phân cách chuyển cảnh --

"Lão gia, phu nhân." Vương quản gia cung kính mà đón chủ nhân đi công tác trở về, khoảng cách thoả đáng theo sát bọn họ phía sau.

Sau khi vào cửa, Cố mẫu quét mắt nhìn bốn phía, "Đại tiểu thư đâu?"

"Đại tiểu thư tối nay ở nhà bạn học nữ." Vương quản gia thật lòng trả lời, đáy lòng vì lo lắng mà quặn chặt.

"Bây giờ là giờ nào rồi, còn không gọi nàng trở về." Cố mẫu hiển nhiên không vui khi con gái buổi tối còn ở bên ngoài, đang muốn gọi điện thoại kêu nàng trở về lại bị Cố phụ ngăn lại, "Quên đi, cho nàng ở nhà bạn học nghỉ ngơi một đêm cũng không sao, giảm bớt sức ép. Dù sao nàng cũng không biết chúng ta trở về sớm."

"Ngươi nha -- chỉ biết luôn sủng nàng." Cố mẫu mang theo ngữ khí trách cứ, thu hồi điện thoại di động vào túi áo.

Sắc trời tối dần, Đường Lan Thanh dù muốn tiếp tục hưởng thụ cái ôm ấm áp này như thế nào đi nữa cũng không thể không đẩy ra, đôi mắt ôn nhu, đưa tay giúp Cố Hoài Cẩn đem tóc rối vén ra sau vành tai, "Ta đưa ngươi trở về có được hay không?"

Cố Hoài Cẩn vừa muốn mở miệng nói cái gì thì bị chuông cửa đánh gãy, Đường Lan Thanh ôm lấy nàng ngồi xong, nói: "Chờ ta một chút, ta đi xem xem."

"Ừm."

Sau khi Đường Lan Thanh xoay người đi mở cửa, một chút nhu hòa lúc nãy của Cố Hoài Cẩn không còn sót lại chút gì, trên mặt một mảng lành lạnh.

Tuy nói hiện tại cũng không coi là đêm khuya đến thăm, nhưng người này buổi tối còn tới nhà tiểu tử làm cho nàng rất để tâm.

Thông qua mắt mèo nhìn người đến, Đường Lan Thanh cười mở cửa để nàng đi vào, "Làm sao ngươi biết ta ở đây?"

"Hỏi Cổ Đình Tây, ăn cơm chưa? Ta mang cho ngươi..." Nói được nửa câu liền giống như bị kẹt trong cổ họng, Thải nhìn thấy người từ phòng khách đi tới đáy mắt thoáng qua một tia không thể tin tưởng, sau đó khôi phục lại bình tĩnh, "Học tỷ cũng ở nơi này sao?"

"Ừm."

"Cơm tối chúng ta đã ăn rồi, có điều những thứ này có thể giữ lại làm đồ ăn đêm." Thoải mái nhận lấy gói đồ ăn trong tay Thải, Đường Lan Thanh cúi xuống ngửi, khen, "Đây hẳn là trứng chưng nhà Trần mụ mụ đi, vừa mới ngửi liền muốn mở ra ăn năn rồi."

Nói xong, nàng liền đem đồ ăn mang vào nhà bếp cất, không chút nào nhận ra được "sóng ngầm" chuyển động ngoài cửa.

Giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, Đường Lan Thanh thò đầu ra hô: "Hoài Cẩn, ngươi chiêu đãi nàng nha, ta pha trà cho các ngươi."

"Được." Cố Hoài Cẩn nghiêng người sang, ra hiệu Thải đi vào, "Tùy tiện ngồi."

"Ừm, cảm tạ." Thải câu nệ ngồi trên ghế salông một người, chẳng biết vì sao cảm thấy Cố Hoài Cẩn ngồi trên ghế kia lại mang theo tư thái của nữ chủ nhân.

"Ngươi để ly ở đâu rồi?" Đường Lan Thanh lại một lần nữa thò đầu ra, câu nói này hiển nhiên là nói với Cố Hoài Cẩn.

Cái ly lần trước sau khi dùng xong là Cố Hoài Cẩn rửa, nàng không biết nó bị cất đi đâu rồi.

Đuôi lông mày nhướn lên, Cố Hoài Cẩn đứng dậy đuổi nàng ra khỏi nhà bếp, chính mình bước vào làm nốt việc của nàng.

Đường Lan Thanh vuốt chóp mũi không vui ngồi vào vị trí lúc nãy, cùng Thải tán gẫu, "Phân Khối đâu? Sao lại không đến cùng ngươi?"

Thải ngoài chơi thân với mình còn có Cổ Đình Tây. Vì lẽ đó nàng không ngạc nhiên khi Thải biết được địa chỉ của mình từ miệng hắn.

"Hắn vốn muốn cùng tới, nhưng phải bồi tiếp người lớn trong nhà, không có cách nào ra ngoài, đặc biệt để ta đi mua cho trứng chưng nhà Trần mụ mụ mang cho ngươi." Sau khi Cố Hoài Cẩn đi Thải liền thở phào nhẹ nhõm.

Các nàng vẫn là lần đầu tiên ngồi riêng với nhau, trên người Cố Hoài Cẩn toả ra áp lực khiến Thải vô cùng không khoẻ.

" Cùng người nhà quan trọng. Sao đột nhiên ngươi lại nghĩ đến tìm ta?" Đường Lan Thanh cầm lên chìa khoá Cố Hoài Cẩn đặt ở trên khay trà đem thả vào trong tay chơi, thản nhiên tự đắc.

"Ta thấy ngươi cả ngày đều không có ở trong lớp, vì lẽ đó..."

"Há, đã hiểu. Ngươi hiện tại cũng nhìn thấy, ta không có chuyện gì." Dứt lời, Đường Lan Thanh thoải mái cười cười.

Nàng nghe được động tĩnh lập tức đứng lên nhận lấy cái đĩa Cố Hoài Cẩn đang bưng ra, miệng lầm rầm, "Mau ngồi đi, để ta làm là được rồi."

Đem ly trà để tốt, Đường Lan Thanh tự nhiên ngồi ở bên cạnh Cố Hoài Cẩn, cầm chìa khoá trong tay trả lại cho nàng, đúng như dự đoán bị nàng trừng một cái.

Đem chuyển động của hai người cùng lúc thu vào trong mắt, suy đoán trước kia lại nổi lên trong đầu.

Thải bình thản cùng các nàng tùy ý hàn huyên vài câu, sau khi thấy Đường Lan Thanh không có chỗ nào bất thường liền an tâm cáo từ.

"Như vậy sao, vậy ta cũng tiễn..." Đường Lan Thanh lời còn chưa dứt đã bị cắt đứt, Cố Hoài Cẩn thản nhiên nói: "Ta đi tắm, ngươi tiễn nàng về đi."

Không đợi Đường Lan Thanh phản ứng, nàng liền đứng dậy tiến vào phòng, mãi đến khi nghe thấy âm thanh đóng cửa Đường Lan Thanh mới phản ứng lại, nàng cười cười xin lỗi Thải, "Chờ ta một chút."

Cố Hoài Cẩn mới vừa lấy đồ ngủ xong, xoay người thấy Đường Lan Thanh đứng ở phía sau mình, đuôi lông mày giương lên, "Làm sao?"

"Ngươi... Đêm nay không trở về à?" Do dự nửa ngày, Đường Lan Thanh vẫn hỏi ra suy nghĩ trong lòng, thấp thỏm nhìn chằm chằm vẻ mặt của nàng, sợ bỏ qua chi tiết nhỏ nào đó.

"Không vui? Cũng muốn tiễn ta trở về?" Liên tiếp hai câu hỏi ngược lại, Cố Hoài Cẩn từ khi Thải bước vào tâm tình giống như mặt hồ phẳng lặng bị ném xuống một cục đá, gợn sóng không lớn nhưng vẫn quấy rầy sự bình tĩnh của nàng.

"Không có." Tiến lên vài bước, Đường Lan Thanh đưa tay đem tóc rối bên mặt nàng vén ra sau tai, lòng bàn tay nàng dán vào gò má Cố Hoài Cẩn nhịn không được mà vuốt nhẹ, ngón cái như gió mát ôn nhu lướt dưới cằm nàng, thỉnh thoảng lướt qua bờ môi ôn hoà đẹp đẽ của nàng, ánh mắt càng lúc càng nhu tình, cẩn thận quan sát bên trong tựa như có một ngọn lửa đang từ từ bốc lên.

Hô hấp trong lúc nhất thời bị rối loạn tiết tấu, bàn tay giấu trong áo ngủ của Cố Hoài Cẩn nắm chặt. Bầu không khí quen thuộc làm cho nàng sáng tỏ Đường Lan Thanh sau đó sẽ làm cái gì, đáy lòng có một loại cảm giác không nên lời, vừa như muốn chạy trốn, vừa giống như chờ mong.

"Cẩn..." Chỉ có thời điểm hai người ở cùng nhau, hoặc lúc tiếp xúc thân mật Đường Lan Thanh mới khẽ gọi nàng một chữ "Cẩn" này.  Tiếng kêu nói ra tình cảm dịu dàng của nàng, nói ra khát vọng của nàng, để Cố Hoài Cẩn ngượng ngùng không cách nào trốn tránh.

Hô hấp của người kia dần bao quanh, Cố Hoài Cẩn đưa tay nắm lấy góc áo nàng, thuận theo nhắm hai con mắt chờ đợi xúc cảm mềm mại cùng sự dung hợp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play