*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bị quát lớn một tiếng, Đường Lan Thanh từ những hình ảnh mê hoặc đang nhảy nhót trong đầu thoát ra, sờ sờ gò má có chút nóng, âm thanh hơi không bình ổn nói "hả?"

"Ngươi..." Cố Hoài Cẩn vừa bực mình vừa buồn cười. Biết Đường Lan Thanh hiện tại hồn vía đã lên mây, nàng lại không cách nào nói thẳng ra những việc làm người ta khó có thể mở miệng kia để cảnh cáo người nào đó, đành căm giận cắn môi dưới "mau đi rửa mặt!"

"Hả?" Nháy mắt mấy cái, con ngươi Đường Lan Thanh tràn ngập ý cười, làm như rất hưởng thụ việc Cố Hoài Cẩn hờn dỗi, một bên nhanh chóng gõ bàn phím, một bên biết rõ còn cố hỏi "tại sao?"

Thoáng tỉnh táo trở lại, Cố Hoài Cẩn hồi phục giọng điệu lành lạnh mọi khi, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác rõ ràng gò má cùng hai lỗ tai truyền đến nhiệt độ, ai có thể chịu trách nhiệm đây? Ngoại trừ người kia, không còn ai khác, "Đi rửa mặt."

Đường Lan Thanh nghe vậy hơi ngây người, ấn xuống Enter sau đó lắc đầu một cái. Âm điệu quen thuộc lúc nãy liền khiến nàng biết được nếu chính mình tiếp tục trêu chọc nữ vương đại nhân nhất định tức giận.

( Thế giới) Tiêu Nhục Thư: Cảm tạ các vị tham gia hôn lễ của ta và Liệu Trầm Hương. Không có các ngươi cũng không có buổi tối khó quên ngày hôm nay.

( Thế giới) Lông mày mang triệu chứng xấu: Chà chà, tối nay đương nhiên khó quên rồi. Hai vị có thể tiếp tục ở trong tân phòng không cần đi ra cũng được.

Một lời khiến hai vị tân lang, tân nương chỉ đơn thuần đứng trong phòng vừa thẹn vừa giận, nhưng lời của hắn cũng không có sai. Nhưng cân nhắc tỉ mỉ, lại cảm thấy có chút không thích hợp. Đường Lan Thanh mím môi, bàn phím bị gõ đến vang vọng, cũng không quên đáp lại Cố Hoài Cẩn, "Được, hiện tại ta liền đi."

( Thế giới) Tiêu Nhục Thư: Trầm Hương, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão(1).

(1): Hai câu cuối trong bài thơ "Kích cổ 4" của Khổng Tử, dịch nghĩa "Ta nắm tay nàng, hẹn ước sẽ sánh bước đến già"

Một chuỗi tâm nguyện, một câu thông báo, thông qua mạng lưới internet truyền đi khắp nơi, nằm trọn dưới mí mắt Cố Hoài Cẩn, mọc rễ len lỏi đến từng ngóc ngách trong lòng nàng: tâm thoáng rung động.

Bên trong tai nghe truyền ra tiếng bước chân từ từ nhỏ dần của Đường Lan Thanh, Cố Hoài Cẩn mím đôi môi mỏng hướng phòng tắm mà đi.

Nhìn thiếu nữ trong gương gò má cùng cái cổ ửng hồng làm nàng không nhịn được khẽ gắt một tiếng, trên người càng trở nên nóng bỏng, không biết là do Lông mày mang triệu chứng xấu trêu chọc, hay là do tin nhắn bỗng nhiên nhảy ra của tiểu tử kia.

Dòng nước lạnh lẽo vỗ vào mặt, nhiệt độ tuy không giảm bớt bao nhiêu nhưng lý trí đã từ từ khôi phục. Thời điểm Cố Hoài Cẩn ngẩng đầu lên trong tròng mắt đã là một mảnh thanh minh. Nàng lau chùi sạch sẽ những giọt nước còn đọng trên mặt, trở lại ngồi trước máy vi tính, biểu cảm bỗng trở nên âm trầm.

( Thế giới) Lâm Thiên Hạ: Một vai diễn cũng có thể diễn đến vui vẻ như vậy. Ai chẳng biết ngươi dùng thủ đoạn trơ trẽn cưới Liệu Trầm Hương làm vợ.

( Thế giới) Nhân Điên Phong Ngữ: Làm sao? Vãng Sinh bang cho tới nay vẫn không có hỉ sự nào nên bây giờ đỏ mắt ghen tị?

( Thế giới) Lâm Thiên Hạ: Đỏ mắt? Đùa gì thế? Ta xem thường cái loại trò đùa kết hôn này.

( Thế giới) Lông mày mang triệu chứng xấu: Phong thúc, bọn họ làm sao không đỏ mắt. Bị gϊếŧ đến một điểm lực phản kích cũng không có, có thể không tức giận đến mắt ngập tơ máu sao?

( thế giới) Lâm Thiên Hạ: Chỉ là một đoạn kịch một vai liền có nhiều khán giả đến xem như vậy. Nhân vật chính không diễn tốt một chút làm sao lấy lòng khán giả?

Bên trong tai nghe truyền đến âm thanh đối thoại ở nơi xa của Đường Lan Thanh, Cố Hoài Cẩn lúc ẩn lúc hiện nghe thấy "Được, ngày mai ta sẽ mặc nhiều thêm chút quần áo, người cũng vậy", đoán chừng là cùng vị trưởng bối nào đó nói chuyện điện thoại.

Nàng nhìn bên trong kênh thế giới vốn tràn ngập những lời chúc phúc, đột nhiên diễn biến thành trò khôi hài, tình huống lại càng lúc càng kịch liệt, gương mặt dần dần không có nhiệt độ, hai mắt nhiễm lên một tầng băng sương.

"Quay lại rồi?" Đường Lan Thanh ngồi xuống liền mang theo tai nghe, quay đầu hỏi một câu.

"Ừm."

Âm điệu trầm thấp khiến Đường Lan Thanh nhận ra tâm tình Cố Hoài Cẩn hình như không tốt, lại nhìn thấy tin nhắn vừa nhảy ra trên kênh thế giới liền hiểu ra, "Đừng để ý."

"Ngươi không tức giận?" Cố Hoài Cẩn nhíu chặt lông mày biểu hiện bản thân không vui, nhưng Đường Lan Thanh biểu hiện không để ý khiến nàng thoáng ngẩn ra.

"A --" khẽ cười một tiếng, Đường Lan Thanh như một cái người ngoài cuộc vui sướng nhìn kẻ địch kêu gào, "Không tức giận, ta vốn là đem ngươi "lừa gạt" trở về."

Chữ "lừa gạt" này chọc đến Cố Hoài Cẩn vô cùng không thích. Bất kể Đường Lan Thanh đùa giỡn hay có ý gì khác, trong lòng nàng cũng không vui khi dùng từ này định nghĩa cuộc hôn nhân giữa các nàng, cho dù là game, "Đường Lan Thanh."

"Mặc kệ người khác thấy thế nào, tâm ý của ta đối với ngươi, ngươi khẳng định hiểu rất rõ." Đường Lan Thanh đàng hoàng trịnh trọng nói, "Kết hôn là chuyện của hai chúng ta. Bọn họ muốn nghĩ như thế nào, không phải việc chúng ta có thể khống chế."

Nghe vậy, tâm tình vốn tức giận không yên của Cố Hoài Cẩn cũng hoãn không ít, nàng giãn ra lông mày đang nhíu chặt, thao tác một chút bàn phím sau đó ngồi chờ đáp lại. Nàng không thạo việc biểu đạt bằng ngôn ngữ, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ không làm cái gì.

( hệ thống: Người chơi Liệu Trầm Hương gửi lời mời khiêu chiến với người chơi Lâm Thiên Hạ.)

Đường Lan Thanh nhìn dòng thông báo đỏ tươi ngay chính giữa màn hình game, trong lòng xao động không ngừng. Chính là bởi vì mũi giáo chĩa về phía nàng cho nên nàng mới không để tâm những lời đó, nhưng hành động của Cố Hoài Cẩn hiện tại không phải che chở nàng thì là cái gì?

( hệ thống: Người chơi Lâm Thiên Hạ từ chối lời mời khiêu chiến của người chơi Liệu Trầm Hương.)

Trong Vong Giang Hồ "Mời khiêu chiến" là tính năng rất ít người sử dụng. Cho dù có xung đột đến mức không thể tha cho đối phương, cũng không ai chọn dùng phương thức này giải quyết. Không nói việc có thể giải quyết vấn đề hay không, chỉ tính hình phạt khi thua cũng đủ khiến toàn bộ người chơi khiếp đảm.

"Mời khiêu chiến" tổng cộng chia làm ba ván, người chơi thắng hai ván trở lên được phán là người thắng cuộc. Trong 3 ván, cứ một ván lại tích luỹ thêm 1 dòng thuộc tính trong tất cả các trang bị giảm 50%, ba lần đều thua chính là ba dòng thuộc tính cuối giảm xuống 50%. Nếu điểm số là 1: 2, người thắng không bị trừng phạt, người thua trừng phạt hai dòng. Đồng thời, đã chấp nhận lại bỏ quyền thi đấu sẽ nhận hình phạt nặng nhất: trừ 50% thuộc tính 3 dòng cuối tất cả các trang bị. (2)

Đây là tình thế bắt buộc sau nửa tháng lãnh địa hoạt động. Lâm Thiên Hạ đối với sự phát triển nhân vật của mình rất vừa ý, vì lẽ đó hắn mới từ chối lời mời khiêu chiến của Liệu Trầm Hương.

( Hệ thống: Người chơi Liệu Trầm Hương gửi lời mời khiêu chiến với người chơi Lâm Thiên Hạ.)

Nếu như không có hoạt động lãnh địa, Lâm Thiên Hạ làm sao có thể lựa chọn từ bỏ khi đối mặt với khiêu khích lớn như vậy? Căm giận ấn nút ( từ chối), trong mắt hắn lập loè không cam lòng.

( Hệ thống: Người chơi Lâm Thiên Hạ từ chối lời mời khiêu chiến của người chơi Liệu Trầm Hương.)

( Thế giới) Ẩn Tu: Lâm bang chủ năng lực cũng chỉ đến như thế. Bang chủ của chúng ta mời ngươi hai lần, hai lần đều từ chối, là vì sợ hãi sao?

( Thế giới) Lâm Thiên Hạ: Ta mắng chính là tên cặn bã trơ trẽn, không nghĩ tới nữ nhân này lại thay hắn ra mặt.

( Thế giới) Liệu Trầm Hương: Phu thê vốn là một thể.

( Hệ thống: Người chơi Lâm Lăng Vân gửi lời mời khiêu chiến với người chơi Liệu Trầm Hương.)

( Hệ thống: Người chơi Liệu Trầm Hương chấp nhận lời mời khiêu chiến của người chơi Lâm Lăng Vân.)

"Cẩn..." Nhìn hai dòng thông báo liên tục nhảy ra, Đường Lan Thanh lo âu kêu một tiếng, tâm không khỏi vì ngữ khí của nữ tử ở đầu bên kia mà rối loạn một chút.

"Không có chuyện gì." Cố Hoài Cẩn thân là một trong những nhân vật chính thái độ ngược hờ hững. Nàng sẽ không khinh địch đối với nam tử mặc trường bào tím trước mặt. Hắn cùng Lâm Thiên Hạ, Lâm Quân Thành thực lực tương đương, lúc trước lượng người ủng hộ hắn làm bang chủ lớn nhất. Thế nhưng thuộc loại người thích hành động không thích nói cho nên liền từ chối, Lâm Thiên Hạ trở thành bang chủ, hắn và Lâm Quân Thành làm phó bang chủ.

Đường Lan Thanh im lặng nín thở, không muốn vì động tĩnh của nàng khiến Cố Hoài Cẩn phân tâm, vốn đang say sưa nhìn kênh tán gẫu hiện tại đã cũng không còn hứng thú, lẳng lặng chờ đợi kết quả.

( hệ thống: Ván đầu tiên do người chơi Lâm Lăng Vân thắng được.)

Nhận được tin tức như thế làm người của Vãng Sinh bang càng hung hăng. Thực lực Lâm Lăng Vân trong lòng mỗi người bọn họ đều biết rõ, phảng phất thắng bại đã định, trắng trợn cười nhạo Túy Tam Sinh.

( Bang hội) Sính Lễ: Bọn họ không khỏi có chút quá cuồng vọng đi.

( Bang hội) Ẩn Tu: Đúng vậy, mới một ván mà thôi đã thổi phồng Lâm Lăng Vân đến mức hắn có bản lĩnh lớn bằng trời.

( Bang hội) Nhân Điên Phong Ngữ: Tiêu huynh, ngươi vẫn ổn chứ?

( Bang hội) Tiêu Nhục Thư: Ta tin nàng, những người kia không cần để ý tới.

( Bang hội) Lông mày mang triệu chứng xấu: Bọn hắn chỉ là nhanh mồm nhanh miệng mà thôi. Nhưng mà Tiêu huynh, ngươi nói như vậy sẽ làm ta lầm tưởng giữa các ngươi cảm tình rất sâu đậm đó...

( Bang hội) Sính Lễ: Đúng đấy. Tiêu huynh bị mắng, nữ vương không nói hai lời liền lên khiêu chiến. Chiến cuộc tạm thời chiếm thế hạ phong nhưng Tiêu huynh vẫn tin chắc nữ vương sẽ thắng...

Các nàng thật sự chỉ là "lấy thân báo đáp" như bọn họ biết sao?

( Hệ thống: Ván thứ hai do người chơi Liệu Trầm Hương thắng được.)

Thoải mái thở phào nhẹ nhõm, Đường Lan Thanh biết Cố Hoài Cẩn giờ khắc này đang ở khu vực không thu được bất cứ tin tức gì bên ngoài, vì lẽ đó cũng không lo lắng lời nói kia bị nàng biết được, nhẹ nhàng cổ vũ: "Cố lên."

"Ừm." Cố Hoài Cẩn biểu hiện tập trung, nghe được bên tai cổ vũ khẽ cười một tiếng, sau đó càng chăm chú vào trận tỷ thí.

Mím đôi môi cười ôn hòa, Đường Lan Thanh tắt Microphone bên mình, bắt đầu đem tất cả Tinh Tiến đan còn dư lúc trước nâng cấp vào bộ võ học Liệu Trầm Hương đưa nàng, toàn bộ luyện đến tầng lớp cao nhất, sau đó đem chưa bao giờ dùng đến nội công lấy ra.

Lấy vũ khí trong hòm thư ra, mang lên người.

( Hệ thống: Người chơi Tiêu Nhục Thư gửi lời mời khiêu chiến với người chơi Lâm Thiên Hạ.)

( Bang hội) Lông mày mang triệu chứng xấu:!!!!!!!

( Bang hội) Nhân Điên Phong Ngữ:!!!!!!!

( Bang hội) Tiêu Nhục Thư:!!!!!!!!

( Bang hội) Nhân Điên Phong Ngữ: Lầu trên... Đừng nghịch...

Lâm Thiên Hạ xì cười một tiếng, một tên cặn bã hỉ mũi chưa sạch, thật là đủ ngu ngốc.

Nếu như hắn đối với Liệu Trầm Hương khiêu chiến còn có chút bận tâm thì đối với Tiêu Nhục Thư chính là không hề lo lắng. Tiểu hài tử chỉ biết dùng thủ đoạn hèn hạ giao chiến với hắn, một ngón tay liền có thể dí chết.

Nhưng hắn lại không hề nghĩ tới hành vi của chính mình lúc trước cũng là dùng loại thủ đoạn hèn hạ đó trộm lấy lãnh địa lệnh bài. Tiêu Nhục Thư chỉ là dùng đạo của người trả lại cho người mà thôi.

( Hệ thống: Người chơi Lâm Thiên Hạ chấp nhận lời mời khiêu chiến của người chơi Tiêu Nhục Thư.)

Ván cuối cùng, hai bên đều liều chết đối kháng hồi lâu, vẫn là Liệu Trầm Hương lấy số máu ít ỏi thắng hiểm từ trong bản đồ luận võ truyền tống ra ngoài.

Nhưng mà trở về lại bên trong phòng cưới không có một bóng người. Nàng mới vừa muốn mở miệng dò hỏi Đường Lan Thanh ở đâu liền nhìn thấy trong game dòng chữ đỏ thông báo hiện lên giữa màn hình.

( Hệ thống: Khiêu chiến kết thúc, người chơi Tiêu Nhục Thư chiến thắng người chơi Lâm Thiên Hạ, tỉ số 3:0)

- -------

(2) dòng thuộc tính trang bị: đa số có ở các game nhập vai, cùng 1 loại vũ khí nhưng có thể có các thuộc tính khác nhau. Với người chơi càng mạnh, việc lựa chọn trang bị có thuộc tính phù hợp với nhân vật của bản thân càng quan trọng.

Hình ảnh minh hoạ cho ai chưa từng chơi qua game như vậy (game Thiện nữ 2):Yêu Thật Đúng Dịp Yêu Hảo Xảo - Chương 57

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play