Sóng yên biển lặng qua mấy ngày, mỗi buổi sáng Đường Lan Thanh đều chủ động mua bữa sáng đến cho Cố Hoài Cẩn, có lúc thì là Diệp Hoan mang đến đồ uống. Bởi vì nàng trước khi ra khỏi nhà đều ăn sáng xong, không có giống như Cố Hoài Cẩn là một cái cuồng công tác, không ai quản liền quên ăn cơm.

Đường Lan Thanh đưa xong bữa sáng liền trở về, vừa vào lớp thì bị đồng học báo rằng chủ nhiệm kêu nàng đến văn phòng một chuyến. Nhớ tới vị chủ nhiệm lớp hài hước, Đường Lan Thanh hơi hơi cau mày, cảm ơn đồng học một tiếng xong, nàng ngay cả cặp cũng không để xuống liền đi tới văn phòng.

Đường Lan Thanh lễ phép gõ nhẹ cửa hai lần, sau đó liền mở cửa ra hô lên "có mặt."

"Vào đi."

Thấy chủ nhiệm lớp đang ngồi ở bàn làm việc, Đường Lan Thanh bước đến, còn chưa đi tới đã nghe hắn nói "ngươi tự mình khai, hay để ta nói?"

Có lẽ là do ở cùng Cố Hoài Cẩn thời gian lâu, cho nên động tác nhíu mày của nàng đã bị Đường Lan Thanh học được, sau đó nàng trầm giọng nói "cái gì?"

"A – –" chủ nhiệm lớp trầm ngâm một lúc, gõ gõ bài thi trên bàn "có người báo rằng ngươi thi gian lận, hơn nữa..."

Đường Lan Thanh liếc mắt nhìn bài thi toán của mình phía trên cùng, một cái bánh tiêu hai cái trứng gà xuất hiện bên trong khung điểm***, sau đó lại nghe chủ nhiệm lớp nói tiếp "cái này so với thành tích trước đó của ngươi chênh lệch quá lớn, vốn ta nghĩ cùng ngươi nói rõ. Nhưng kết quả hiệu trưởng sáng sớm hôm nay lại mời hai chúng ta đi uống trà. Ngươi ăn điểm tâm chưa?"

***ý là được 100 điểm á

"Ăn rồi"

"Há, không quan trọng, uống trà giúp dạ dày tiêu hoá tốt."

Chủ nhiệm lớp cầm bài thi, dẫn theo nàng cùng nhau đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng. Đường Lan Thanh xoa xoa huyệt thái dương, nàng vốn là học sinh tốt nghiệp khối khoa học tự nhiên, công tác nhiều năm như vậy đối với chữ số lại càng mẫn cảm, bài thi toán học tổng hợp của sơ trung nàng dù quên thế nào, cũng không tới mức quá kém đi. Vì vậy...thi một trăm điểm không phải rất bình thường sao...

Có điều nếu như là gian lận toán, nàng trước kia đã làm một lần, hiện tại tính như gian lận một lần đi...

Bởi vì suy nghĩ lung tung hoàn toàn không để ý xung quanh, cho nên Đường Lan Thanh suýt nữa thì va vào chủ nhiệm lớp. Tiến vào văn phòng, chủ nhiệm kêu nàng ngồi ở salông chờ, còn hắn thì ngồi đối diện hiệu trưởng "hiệu trưởng chính là đứa trẻ này. Cá nhân ta cảm thấy nàng sẽ không gian lận."

"Gian lận hay không gian lận không phải ta hay ngươi có thể phán đoán." Hiệu trưởng là một cái hoà ái, dễ gần phụ nhân*** xem tuổi hẳn là không vượt quá năm mươi, dáng vẻ luôn là một bộ mỉm cười tủm tỉm, nhưng Đường Lan Thanh xem ra người này rõ ràng là một cái "hồ ly mặt cười."

***phụ nữ trung niên

"Xin chào hiệu trưởng" thấy nàng đi đến chỗ chính mình, Đường Lan Thanh thói quen xã giao trước kia thúc đẩy nàng theo bản năng mà đứng lên gật đầu chào hỏi.

"Chào ngươi, ngồi đi, không cần đứng" hiệu trưởng nắm tay nàng cùng nhau ngồi xuống, ánh mắt đánh giá trên dưới Đường Lan Thanh, bà không nhịn được mà gật đầu.

"Cảm ơn." Đường Lan Thanh liếc mắt cùng chủ nhiệm lớp của chính mình, thấy hắn tự mình rót cho mình tách trà, ngồi một bên thong thả uống, không chút nào có ý tứ quan tâm sống chết của nàng.

"Hắn đã nói cho ngươi sự việc kia đúng không." Hiệu trưởng chỉ chỉ chủ nhiệm lớp thần tình nhàn nhã đang uống trà ở một bên, quay về phía Đường Lan Thanh nói.

"Đúng vậy."

Đường Lan Thanh cũng biết đã tiến vào giai đoạn tra hỏi, hai người bắt đầu trò chuyện qua lại.

"Chúng ta kỳ thực cũng không hy vọng nhận được tin báo như thế."

"Ừm, ta biết."

"Nhưng nếu người khác đã báo với chúng ta như vậy, cũng phải điều tra rõ ràng đúng không, dù sao cũng không thể để ngươi vô duyên vô cơ oan uổng như vậy."

"Ừm, làm phiền hiệu trưởng."

"Hài tử thật hiểu chuyện." Nàng hơi ngưng lại, cầm lấy xấp bài thi vỗ vỗ "nhưng là...ta có một chút khó hiểu."

"Xin nghe rõ."

"Ngươi lấy tư cách thể dục sinh thi đậu vào trường chúng ta, hiện tại điểm thi kiến thức của ngươi cùng điểm thi trung khảo thực sự chênh lệch quá lớn, thời điểm ngươi nghỉ hè đã đặc biệt đi học thêm sao?"

"Không có." Đường Lan Thanh thành thật trả lời, sau cái lần nàng ở máy bay gặp rủi ro, lần thứ hai tỉnh lại cũng đã sắp khai giảng rồi.

"Như vậy a..." trong nhất thời phòng làm việc rơi vào vắng lặng ngắn ngủi, sau đó thì nghe được hiệu trưởng nói tiếp "ngươi cảm thấy ta nên xử lý chuyện này thế nào đây."

Vấn đề xoay một vòng, bị nàng đẩy lại trên người Đường Lan Thanh, Đường Lan Thanh liếc mắt nhìn bài thi của chính mình, khẽ cười nói "cái này cũng không biết được, ai giữ ý nấy, trong phòng học cũng không có lắp camera, ta nếu nói ta không gian lận, khẳng định sẽ có người không tin, nói chung chính là miệng nói không bằng chứng."

"Ừm."

"Nếu như phải tìm cho bằng được đáp án, chi bằng gọi các lão sư không lên lớp đến, trực tiếp ở chỗ này ra đề cho ta trả lời thế nào?"

"Ý của ngươi là muốn thi lại lần nữa?"

"Cũng không sai biệt mấy, bọn họ có thể hỏi bằng miệng, ta viết ra giấy trả lời. Như vậy sẽ nhanh một chút, dù sao cũng sắp vào tiết."

"Ý ngươi thế nào?" Hiệu trưởng hỏi chủ nhiệm lớp, sau khi thấy hắn đồng ý liền gọi các lão sư không có tiết đến.

Số học lão sư tùy ý ra vài đề tính ứng dụng tổng hợp, Đường Lan Thanh vừa làm xong liềm chấm ngay tại chỗ. Mà Tiếng Anh lão sư thì cùng nàng tiến hành trao đổi một đoạn khẩu ngữ đối thoại, ngữ pháp của Đường Lan Thanh cùng biểu đạt của nàng không sai biệt lắm cho nên cũng được giáo viên tán thành. Cuối cùng là Ngữ Văn lão sư, như vậy càng đơn giản hơn, nàng nói cũng không nói liền trực tiếp rút trong giỏ ra một tờ bài thi đưa cho Đường Lan Thanh làm, cũng may không cần viết văn, điều này làm cho Đường Lan Thanh rút ngắn không ít thời gian.

Đường Lan Thanh trong phần toán ngoại trừ có một ít lỗi nhỏ, còn lại thì hầu như không có mắc lỗi lớn, Anh Ngữ lão sư sau khi trao đổi xong cũng cùng Toán học lão sư cùng nhau trở về phòng làm việc của mình.

Tốc độ chấm bài của Ngữ Văn lão sư cũng là xoạt xoạt xoạt, cầm đáp án tham khảo trong bài tới tấp phê chữa xong xuôi, bài thi một trăm điểm ngoại trừ phần viết văn bốn mươi điểm, Đường Lan Thanh đạt được năm mươi sáu điểm. Chọn sai một câu, xem ra hình như mất không ít điểm, nhưng nhìn chung vẫn rất khá.

"Đường đồng học của chúng ta học hành rất chăm chỉ, đạt thành tích như vậy cũng không có gì kỳ lạ, đã nói nàng không phải người dối trá, ngươi lại không chịu tin, dằn vặt nửa ngày, kết quả chỉ là một trò khôi hài." Chủ nhiệm lớp khuề khuề móng tay, thản nhiên quay đầu đối với hiệu trưởng nói.

Khéo miệng Đường Lan Thanh co giật mấy lần, nàng thật khó tin được cái "học hành chăm chỉ" trong miệng hắn là đang nói nàng, bởi vì cả lớp đều biết nàng vừa vào tiết liền gục xuống bàn ngủ...

"Thật xin lỗi đã làm lỡ thời gian của Đường đồng học, chúng ta sẽ dùng phương pháp tốt nhất xử lý chuyện này, Đường đồng học chỉ cần quản lý tốt chính mình là được rồi, không cần để ý nhiều tới lời nói của người khác" hiệu trưởng ý vị sâu xa dùng tay vỗ đùi nàng, sau đó tự mình đưa nàng về lớp học.

Đường Lan Thanh trở về lớp bên trong liền phát ra một trận cười, cũng không biết tin tức từ đâu mà đến, cả lớp hầu như đều biết sự kiện nàng bị nghi ngờ gian lận. Đường Lan Thanh bỉu môi, nàng mới không thèm cùng một đám tiểu hài tử tính toán, nhắm mắt gục xuống bàn chuẩn bị tiến vào trạng thái ngủ.

Ai ngờ chưa gì phần eo đã bị người bên cạnh chọt chọt, Đường Lan Thanh bất đắc dĩ ngồi thẳng dậy liền nhìn thấy Thải thần sắc lo âu hỏi mình "ngươi không sao chứ."

"Không có chuyện gì a, còn có thể có chuyện gì được."

"Ngươi đừng quá để trong lòng, ta biết ngươi không phải người như vậy."

"Không sao cả, thành tích đối với ta không quá quan trọng." Vừa dứt lời, Đường Lan Thanh vỗ vỗ cái trán, khẽ kêu một tiếng "a– –"

"Sao, làm sao vậy?" Thải bị động tác của nàng làm cho sợ hết hồn, vội vàng hỏi.

"Không có chuyện gì..." Đường Lan Thanh giống như quả bóng bị xì hơi, ỉu xìu nằm dài trên bàn, tin tức truyền bá nhanh như vậy, Cố Hoài Cẩn lỡ như biết được, cũng cho là nàng gian lận, vậy kết quả cá cược xem như nàng thua rồi. Cái này chẳng phải là cái được không bù nổi cho cái mất sao...

Sớm biết như vậy, lúc trước sẽ không tràn đầy phấn khởi mà làm bài như vậy. Xem ra lần sau phải cẩn thận, cố ý làm sai vài câu mới được.

Hết tiết môn chính, Đường Lan Thanh uể oải đi vào sân luyện tập, hôm nay còn phải cùng Phân Khối luyện tập nữa. Ai ngờ nàng còn chưa đi được mấy bước thì bởi vì không chú ý mà cả người đều va vào vách tường. Đường Lan Thanh méo miệng rất là ủy khuất xoa xoa cái trán cùng chóp mũi bị đụng đau. Quả nhiên hoạ vô đơn chí, hôm nay hoàng lịch có phải hay không viết là không thích hợp để ra ngoài...

"Ngốc chết rồi" âm thanh oán trách quen thuộc thì phía sau truyền đến, còn không đợi Đường Lan Thanh quay đầu thì có một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng xoa chỗ bị thương giúp nàng.

Cố Hoài Cẩn cúi đầu kiểm tra một chút, sau đó mở miệng trách cứ "con mắt để đi đâu thế, đụng đến đỏ như vậy, ngươi có phải là có khuynh hướng tự ngược hay không."

"Mới không có."

Cố Hoài Cẩn nhìn những người đang tới lui ra vào, tầm mắt đều đang đặt trên người các nàng, liền kéo tay người kia đi xuống lầu, mở cửa phòng đoàn ủy cho nàng đi vào.

Nhưng còn chưa có đóng cửa lại thì Cố Hoài Cẩn liền bị Đường Lan Thanh ôm chặt lấy, nàng không tự chủ mà nhu hoà xuống, vỗ về lưng người kia nói "ngoan."

Sáng sớm thời điểm nghe được tin tức kia, Cố Hoài Cẩn có làm sao cũng không tin tiểu tử nàng biết sẽ làm chuyện như vậy. Sau khi chạy đến lớp học của Đường Lan Thanh thì nghe được tin tức nàng bị mời đến phòng hiệu trưởng, khổ sở chờ đến hết tiết, vừa nghe được tiếng chuông nàng liền chạy đến tìm Đường Lan Thanh, ai ngờ liền phát hiện nàng đang hồn vía lên mây, dáng dấp làm cho Cố Hoài Cẩn không khỏi đau lòng, muốn chạy lại hảo hảo dỗ dành nàng một phen, ai ngờ người này lại va vào tường....

Đường Lan Thanh muốn làm nũng, muốn ôm liền để nàng ôm đi, chỉ cần tâm trạng nàng chuyển biến tốt là được.

Thải lo lắng tình hình của Đường Lan Thanh nên cũng đi theo ra ngoài, thấy hai người xuống lầu đi vào phòng đoàn ủy liền đi theo, kết quả vừa đến trước cửa thì nhìn thấy các nàng đang chăm chú ôm nhau, chẳng biết vì sao trong lòng có cảm giác rất khó chịu, nàng nhắm mắt lại, thức thời rời đi.

Quan hệ của các nàng... Thật tốt.

"Ước định của chúng ta vẫn tính sao?" Chuyện gian lận thi cử Đường Lan Thanh thật ra một chút cũng không thèm để ý, ôm Cố Hoài Cẩn nửa ngày kì thực một phần là muốn ăn bớt nhiều một chút, còn lại là vì nàng lo lắng Cố Hoài Cẩn sẽ bác bỏ ước định lần này.

Cố Hoài Cẩn xoa xoa tay Đường Lan Thanh, thấp giọng ôn nhu nói "tại sao lại không tính?"

"Bởi vì ta bị mời đi uống trà a."

"A– –" biết rõ nàng là đang nói đến chuyện bị gọi vào phòng hiệu trưởng, Cố Hoài Cẩn thoát ra khỏi vòng tay Đường Lan Thanh, xoay người đóng cửa lại, sau đó chọt chọt khuôn mặt nàng "dáng người không cao cũng thôi đi, ngay cả thông minh cũng tăng không được, thực sự là..."

Dứt lời, Cố Hoài Cẩn nhân lúc tên ngốc nào đó còn sững sờ nói thêm một câu " sau này buổi trưa, cùng ngủ đi."

"Ngươi đáp ứng rồi?"

"Hừ hừ."

"Sóng gió qua đi, trên bàn Đường Lan Thanh mỗi ngày đều có một chai sữa, ngay cả trong cặp cũng đều có vài chai. Có một lần Cổ Đình Tây rất tò mò hỏi tại sao nàng mỗi ngày đều uống nhiều sữa bò như vậy, kết quả Đường Lan Thanh ngôn từ chính nghĩa nói "tuy rằng thấp một chút thì có thể dụi ngực, thế nhưng vẫn là nên cao thêm một chút, như vậy có điểm khí thế hơn."

Dụi ngực? Khí thế? Cổ Đình Tây nghĩ mãi cũng không ra, Đường Lan Thanh trong đầu đều có nhiều thứ cổ quái linh tinh như vậy... Làm hắn thật sự không thể hiểu nỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play