Hộc hộc hộc
Tiếng thở dốc liên hồi vang lên. Thở càng ngày càng gấp cứ như chỉ còn một là phó nên hoạt động gấp đôi người bình thường. Cậu bé nhỏ nhất trong đội với thân người đầy áp những giọt mồ hôi rơi lả chả. Cậu liên tục chạy mặc cho đôi chân dần như muốn gục
- Anh Ace, hộc, anh Sabo, hộc hộc, đợi em.
- Luffy, cố lên, chúng ta phải nhanh hơn nữa không là chúng sẽ đuổi kịp đấy- Sabo dừng lại, hối thúc Luffy
- Tại sao chúng ta phải bỏ chạy trong khi chưa đấu với lũ đó chứ?- Ace cọc cằn
- Ace, cậu bị ngốc à, chúng ta không thể đấu thắng chúng khi ta chỉ có 2 người còn chúng gần 30 chục tên- Sabo
- Không gì là không thể, tớ có thể sử đẹp chúng.
- Vậy còn Luffy, cứ cho là cậu có thể đánh lũ đó nhưng khi cậu chiến với chúng ai sẽ bảo vệ Luffy. Tất nhiên tớ không thể vừa đánh vừa bảo vệ em ấy và cậu cũng vậy.
- cái đó là do nó quá yếu
- Em không có yếu, em có thể đánh gục được tất cả chúng- Luffy gào lên
- Hừ, một thằng nhóc với một con gấu cũng không thắng nỗi nói chi là đáng với lũ hải tặc kia.
- Anh đừng xem thường em, em sẽ chứng minh cho anh xem- Luffy liền chạy theo hướng ngược lại
- Này Luffy- Sabo
- Kệ nó đi
- Ace, Luffy mà xảy ra chuyện gì, tớ sẽ không tha thứ cho cậu đâu- Sabo trừng mắt vội đuổi theo Luffy
Giờ chỉ còn một mình Ace, với cái lòng tự tôn cao ngất ngưỡng, cậu nhất định sẽ không đuổi theo. Nhưng sự bồn chồn kia cứ chạy đua trong cơ thể. Cậu không muốn thừa nhận việc mình lo cho Lu
Mình sẽ đi nhưng không phải vì Lu mà vì không muốn bị Sabo giận
Nghĩ là vậy rồi nhanh chóng chạy đuổi theo
Luffy vì tức giận nên đã chạy rất nhanh, trong tích tắc đã mất dấu trước tầm mắt của Sabo.
Ui! Luffy vừa va vào ai đó. Cậu nhanh chóng lùi lại một chút để nhìn rõ cái người cậu mới đụng phải. Là một tên to lớn gấp 3 lần Luffy, mặt vô cùng dữ tợn
- Tìm thấy mày rồi- tên đó cất tiếng, nghe giọng đủ biết tên đó đang điên
Luffy bấu chặc tay, cố gắng giữ cho bản thân không được sợ hãi. Cậu từng bị tên này đấm rất đau, đến bây giờ vẫn còn chút ám ảnh
- Tên khốn, ta sẽ đánh bại ngươi- Luffy mạnh miệng
Cậu nhanh chóng thu tay thành cú đấm: Gomu Gomu no Pistol
Cánh tay trở nên giãn ra bay thẳng tới ngực tên đó với một lực rất mạnh. Luffy cười hớn hở bởi nó không thất bại như trước. Nhưng niềm vui chưa được bao lâu đã dập tắt. Cú đánh của Luffy đối với tên đó chỉ là gãi ngứa, hắn nhếch mép, bóp tay cậu dơ lên
- Tao sẽ dạy cho mày thế nào là đánh đấm
Dứt lời, hắn dùng tay còn lại húc ngay vào bụng Luffy. Cậu nhóc đau đến mức mắt mở to, ho lên một cái. Hắn chưa dừng lại ở đó, liên tục đánh rồi dơ chân đá ngang hông cậu. Cậu mắt nhắm tịp, mơ hồ cố gắng mở ra, cả thể xác đuối sức
- Tên....khốn....ta....sẽ....đánh bại....ngươi- Luffy tuy đuối nhưng miệng vẫn còn cứng lắm
- Thằng oắt con cứng đầu, nếu mày nói thằng tóc đen kia ở đâu, tao sẽ thả mày- tên đó dần mất hứng thú với Luffy, đối với hắn, xử Ace mới làm con chó điên này thỏa mãn
- Ta...không.....biết..-
- Hừ, giờ mày nói hay chọn cái chết hả- hắn dơ bóp cổ Luffy rất chặc
- Ta....không....biết......Ta mà nói....ngươi chỉ có tổ....đi chầu ông bà....- Luffy, cậu tin vào sức mạnh của 2 người anh, cậu cũng tin Ace và Sabo nhất định sẽ đến
- Thằng oắt con- hắn gào lên, lực tay mạnh hơn
Khụ khụ.....cậu đau nhói, cảm giác không khí giờ đây không thể đi vào phổi. Cứ như càng thở sẽ càng đau
Vụt! Một hòn đá nhỏ từ trên cao ném thẳng xuống vào tay hắn, đá bay rất nhanh vì vậy lực vô cùng mạnh. Nó làm hắn cảm thấy đau nhói đến mức buông lỏng cổ tay, làm Luffy ngã nhào xuống đất
Khụ khụ....
- Thằng nào dám đánh lén tao
- Thằng cha mày này- giọng nói vang lên từ trên cây hướng 5h
Hắn liền nhìn lên, thấy một đứa nhóc. Từ cái nhìn đầu tiên, hắn có thể đánh giá tổng quát như sau. Thân hình nhỏ gọn mảnh mai, chiều cao tầm bằng tên nhóc tóc vàng. Khuôn mặt cáu kỉnh, mang vẻ thờ ơ nhưng lại rất ranh ma. Quần áo bình dị, một chiếc áo sơ mi trắng được bung 2 cúc trên phối với chiếc quần đen ngắn. 2 chân trần trắng nõn đung đưa qua lại trên cành cây. Nhưng điều làm hắn chú ý chính là cái khăn choàng len đỏ thằng nhóc quấn quang cổ. Hắn có cảm giác đã nhìn thấy nó ở đâu nhưng không nhớ nỗi
- Mày là ai?- hắn chưa từng thấy tôi trong bộ 3 kia
- Một người qua đường đáng được biết tên tao- tôi cười khinh bỉ
Nhận thấy tên nhóc đang ám chỉ hắn chỉ bằng một con kiến. Điều đó làm cho máu hắn có chút sùng sục
- Có vẻ như mày cũng có ít quan hệ với lũ này nhỉ- hắn dơ chân đạp mạnh lên lưng Luffy
Tôi im lặng, mặt có chút đen lại
- Haha, quen biết, mày hình như hiểu lầm gì đấy, tao chỉ là một kẻ qua đường, thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ thôi- tôi cười
- Mày nghĩ tao tin?- hắn liền đạp mạnh hơn nữa
Khụ khụ. Tuy Luffy ra sức cảng lại chân hắn nhưng điều đó chỉ làm giảm lực đạp của hắn thôi
- Mày không tin thì kệ mẹ mày chứ. Tao cũng đéo rãnh hơi đi tạo lòng tin với mày làm gì. Nhưng mà....-
Roger bay kế bên, đột nhiên cảm thấy sống lưng có chút lạnh lạnh
- Nhưng sao hả, oắt con- hắn cười thách thức, chân đạp liên hồi, Luffy cũng không chịu được nữa liên tục ho ra máu
- Đụng vào Lu, mày chết chắc rồi-
Thoắt cái tôi biến mất, hắn kinh ngạc, chưa kịp định hình gì thì từ sau tôi giáng cho hắn một cú đá với lực sát thương không hề nhẹ. Chân hắn không trụ nổi, bị đánh bay ra xa, lưng đập mạnh vào một thân cổ thụ. Tôi thu chân lại, nhìn hắn đầy ý cười
- Tôm tép mãi mãi là tôm tép. Đừng có ảo tưởng là cá voi, vua biển cả. Mơ nhiều quá sẽ hóa điên đấy, về nhà chăn vịt đi con trai.
- THẰNG CHÓ!!!
Hắn gào lên xông thẳng về phía tôi, tay đã cầm sẵn một thanh đao lớn. Tôi cười, xoay người lấy đá, đá một cú vào tay hắn làm thanh đao bay bật ra. Rồi ngay lập tức, đấm một cú vào bụng hắn. Lần này uy lực rất mạnh. Hắn mắt trợn trắng, máu hộc ra, bật ra xa va lưng vào liên tiếp nhiều cây cổ thụ. Và hắn đã gục
Sau khi sử lý xong, tôi phủi tay, cúi xuống nhìn Luffy
- Này nhóc con, còn sống chớ?
- Anh Victor......anh ngầu thật đấy- Luffy liền bật người dậy, quên hết mọi cơn đau, bây giờ cậu vô cùng hứng thú a. Cậu không ngờ người anh phũ phàng này lại mạnh như thế. Không những thế lại vô cùng ngầu, có khi còn hơn anh Ace nữa
Victor cười giật, bó tay độ ngốc của thằng này, bị thương mà vẫn cười được, còn khen người ta nữa chứ. Đúng là "D" không ai bình thường cả. Tôi quan sát Luffy một chút, đánh giá vết thương của nhóc, cũng không có gì nghiêm trọng. Tôi cũng sẽ không phải băng bó gì cho thằng này
- Luffy/ Lu!!!- 2 vị anh trai nào kia thấy tiếng động vô cùng dữ dội liền chạy tới xem thử. Ai ngờ lại nhìn thấy cảnh em mình thương tích đầy mình
Chà chà, tiền tới rồi kìa! Nhìn thấy Ace tôi liền nghĩ nhanh đến tiền, không biết One Piece sẽ được giấu ở đâu nhỉ?
- Victor, ruốc cuộc mày đã làm gì Lu hả
Ace gào lên, tay cầm thanh ống nước cũ chĩa thẳng tôi với đôi mắt rực lửa
- Sabo, có thể cho tôi tóc cậu được không?
Victor hoàn toàn bơ Ace, tôi cứ tập trung vào Sabo. Tay đưa lên xoa xoa mái tóc vàng óng của cậu, mắt rực sáng như sao xa
- Hả!? GIEEEEEEEE
Sabo bị công kích bất ngờ, cậu không kịp phản ứng gì, chỉ biết la lên và lùi lại. Mặc dù đã từng bị Victor hỏi vài lần nhưng cậu không tài nào quen nổi..
Ace cũng bị kích động trước hành động ấy, tay nhanh hơn não, cậu liền ôm lấy Sabo, mặt hầm hầm cứ như ai cướp cái gì của cậu không bằng
- Bỏ cái thói biến thái đó của mày đi
Tôi nhún vai bất lực. Tôi không bỏ được a, thói quen đó ăn sâu trong máu rồi. Cứ hễ gặp ai tóc vàng tôi sẽ nói;" cậu có thể cho tôi tóc cậu được không? " hay những câu đại loại gần giống vậy. Tôi team sủng tóc vàng a
- Ê lão già, thằng con ông bị bệnh cuồng trai à
Tôi liếc xéo ổng, lời nói nhỏ đủ con ma nghe
- Ta cũng đang suy nghĩ đây
Roger mồ hôi nhễ nhại, ông bay trước mặt Ace nhìn chăm chú không ngừng. Ông thầm mong thằng con này không đi vào bước xe đổ của ông
Haha, cha con nhà này khác người thật
- Vậy anh Ace tính ôm anh Sabo đến bao giờ thế
Luffy chớp chớp mắt, cực kỳ ngây ngô
Nghe vậy,Ace luống cuống thả Sabo ra. Ace không biết phải phản ứng gì lúc này, khuôn mặt vẫn đơ nhưng tay chân lại bũn rũn. Sabo thì cũng không quá quan tâm mấy, anh em ôm nhau là chuyện bình thường mà
Chậc, thằng nhóc này biết phá chuyện vl. Tôi thầm nghĩ
- Vậy giới thiệu lại nhá, tên tôi là Willan.K.Victor, hân hạnh khi làm quen cậu
Tôi dơ tay trước Ace, mặc dù là đang chào hỏi làm quen nhưng tôi vẫn không hé ra một nụ cười
Chào hỏi người ta với khuôn mặt đi ăn đám tang kia, có ngày bị đấm chết. Roger kế bên đánh giá
- Hừm, này Lu đi thôi
Ace không hề có ý định kết giao, cậu liền bơ Victor rồi nhìn Luffy đứng sau tôi
- Chà, tốt thôi.
Tôi thu tay, Ace nhìn khuôn mặt thất vọng của tôi liền cười đắc ý. Nhưng nụ cười chưa được bao lâu thì...
- Vậy tôi làm bạn với cậu được chứ
Tôi liền vồ đến, nắm lấy tay Sabo, cười tươi như hoa
Roger thấy vậy có chút đau lòng. Tại sao con trai mình không được hoan nghênh như thằng nhóc Sabo chứ
- Được thôi
Sabo không hề chần chừ, cậu đồng ý rất nhanh. Bởi tính cách Victor khá hợp với cậu, cả 2 đều rất thích sách, trừ cái tính quái đản kia, Victor sẽ trở thành một người anh em của cậu không chừng
- Em nữa, em nữa
Luffy vồ tới nắm lấy tay của 2 người anh, nụ cười tí tởn làm sao
Nhìn kìa, nhìa kìa. Bộ 3 anh em kia thật hạnh phúc làm sao, ánh sáng ấm áp tỏa ra từ họ vô cùng chói mắt. Điều đó đã khiến Ace mén bị mù, lòng thầm phỉ nhổ. Ruốc cuộc ai mới là anh cả của họ chứ?
Victor ném qua Ace một nụ cười đắc thắng. Miệng nói một câu khiến Ace hóa quỷ
- Sao, muốn tham gia chứ, em trai
Lý do Victor nói vậy, rất đơn giản, Luffy vừa bầu Victor lên làm anh cả rồi
- Mày có ngon thì nói lại lần nữa xem
- Em trai xù lông rồi
Sabo với Luffy nghe thế liền cười, chưa bất cứ ai dám đem Ace ra làm trò vui, giờ gặp được chắc cười chết mất. Đối với họ, Ace cứ như chú hề ấy
- Mày chết với tao
....
...
1 phút sau ...
Ace nằm gục trên thảm cỏ, trên đầu có 3 cục to tướng, cậu đưa tay lên ôm đầu, cơ thể run lên vì đau đớn
Thằng khốn!!!
- Oi, đi nào, kệ nó đi
Tôi phủi phủi tay, quay nhìn Sabo và Luffy. Tất nhiên cả 2 liền đi theo mà không đái hoài đến Ace. Lý do thì là...
Ace khỏe hơn trâu, lo gì cho mất công- đó là câu trả lời của anh Sabo, bạn chí cốt của cậu Ace
Anh Ace không thích người ta lo cho ảnh, lo cho anh ấy, anh ấy sẽ cướp hết thịt tui mất- Luffy nhà ta vẫn xem thịt là tất cả
Anh em như qq- Ace cau có
- Haha- tôi cười nhẹ, đẹp mà khiến người ta ớn người.
Thằng nhóc này có định thực hiện nguyện vọng của ta không thế?- một linh hồn nào đó khóc sướt mướt