- Ace....Ace Hỏa Quyền....thoát ra được rồi.
- Mau chúng chặn bọn chúng lại, toàn quân nhắm thẳng vào chúng, tấn công!
Ngay lập tức, rất nhiều tên hải quân bao vây, mỗi tên là 1 khẩu súng trường dài nhắm thẳng vào 2 anh em kia. Tầm ngắm rất chính xác, những viên đạn lao vun vút trong không gian. Tốc độ xé gió bắn xuyên qua cơ thể cường tráng màu mật kia, với người thường tất nhiên sẽ chết ngay tức khắc. Nhưng Hỏa Quyền không phải người thường, hắn là quái vật, một con quái vật lửa, sẵn sàng đốt cháy mọi thứ. Tất nhiên những viên đạn kia cũng không thể bỏ qua, nó vụt xuyên qua, mảnh vỏ ánh kim nóng lên do nhiệt rồi vỡ tung ra, hoàn toàn không gây chút thương hại gì cho con quái vật kia. Người anh đã là quái vật thì người em cũng phải là một con quái thú hệ khỉ? Thằng em với năng lực trái ác quỷ của bản thân, cơ thể vô cùng dẻo. Mọi nơi viên đạn bay qua liền trở nên kéo dãn đến 1 điểm cố đỉnh liền bắn ra nhanh gấp đôi với tốc độ súng trường. Hải quân cũng vì bất ngờ ngã rập liên hồi.
- Lấy...lấy đạn pháo!!!!
Tà áo chắn nay phất phới trong đám bụi khói. Bàn tay trắng thon dơ ra che đi những đầu khẩu pháo. Dáng người cao đầy vẻ nghiêm nghị cùng phẫn nộ. " Để đó cho ta "
- Ngài.....ngài là....phó đô đốc....
- Victor!- Ace trầm giọng
- Thật không ngờ mày có thể thoát khỏi đó, đúng là rất may mắn. Nhưng....đến đây thôi, Hỏa Quyền.
Tôi lấy trong túi một đôi găng tay, màu vải đen than, chất vải mền, ngỡ như một găng tay bình thường nhưng không, chỉ may được dệt từ hải lôi thạch, vật khắc tinh của những kẻ ăn trái ăn quỷ. Tuy thật có lợi để tôi đấu với tên kia nhưng bù lại, tôi không thể sở hữu năng lực trái ác quỷ của mình, nhưng không sao, đủ để tôi tống tên kia vô tù tập 2 rồi. Tôi đeo trên tay minh, mắt vẫn chăm chú nhìn cái kẻ mới vượt ngục thành công kia. Ace với vô số kinh nghiệm đấu với tôi, anh biết đó là gì, anh biết đó là thứ gián tiếp giúp Râu Đen thành công đánh bại mình. Anh nghiến răng nhìn đôi găng tay đó đầy ai oán.
- Mày đúng là gian mà- Ace cười khàn
- Cảm ơn đã khen....
Nhanh như vút, tôi bay thẳng đến trước mặt anh, tay đã thành quyền. Uỳnh! Một cú đấm giáng thẳng xuống đầy uy lực.
- Anh Ace!!!!!!- Luffy đứng sau gào lên
- Chà! Vẫn nhanh như ngày nào nhỉ, nhưng....
Ace với 1 tay săn chắc chắn trước khuôn mặt đỡ đòn, tuy lãnh trọn cú đấm mạnh từ hải lâu thạch nhưng cách tay màu mật kia lại không hề một tí trầy sát.
- Mày yếu hơn rồi đấy.
Anh hất mạnh tay tôi, tay còn lại thu về phía sau. Một đốm lửa ánh đỏ bao trọn cú đấm, lửa cuộn tròn tạo thành 1 vòng xoáy bất thường, điều mà không ai làm được. Xoáy lửa cuồn cuộn lao tới theo tốc độ cánh tay người kia, lập tức toàn bộ xoáy lửa đã ôm trọn vùng ngực của người trước mắt. Lửa mạnh, nóng, đốt cháy lớp vải đen than bao bọc thân thể tôi, tạo một cảm giác rất đau, rát. Victor bị hất văng ra một đoạn không xa, trông chả có si nhê gì lắm.
Ace cười, anh nhận ra Victor hiện không phải đối thủ của anh. Thử nghĩ xem, 1 kẻ 3 lần đối đầu với toàn tên nguy hiểm, Marco, Akainu, Râu Trắng, thì còn sức đâu mà tiếp tục đấu. Không chết cũng là kì tích lắm rồi, giờ còn muối chọi với quái vật, đúng là tìm chỗ chết.
Anh khẽ nhìn qua cái vùng ngực không có tí múi kia, đúng là thân con trai mà như liễu, nhíu mày một chút khi thấy những đường chém dài. Nếu biết cách nhìn, chắc chắn sẽ nhận ra đó không phải do cuộc chiến này gây ra, rõ ràng là những vết cũ từ rất lâu, trông rất sâu và đều dính trên những đường nguy hiểm đến tính mạng. Đột nhiên một tia sáng xoẹt ngang qua đầu, hồi nhỏ anh cũng đã từng thấy qua, nhưng không dài như bây giờ.
- Những vết chém trên người mày là sao?- đôi mày đột nhiên cong lại, tạo thành một đường sắc bén. Trước câu nói của anh, vài người bắt đầu chú ý đến tôi
Nhờ câu nói của Ace, tôi chợt ngộ ra áo mình đã bị cháy rách liền nhanh tay xé một mảnh áo hải quân phía sau cuốn ngực mình lại. Đó là những dấu vết cả đời tôi sẽ không quên, không lưu mờ và cũng là thứ tôi hận, càng không cho ai nhìn thấy được.
- Không liên quan đến mày.
Ace không đáp lại, chỉ có chút phẫn. Bộ 3 anh em ASL từ trước đến nay luôn coi trọng tên hống hách kia, dường như mọi thứ đều chia sẻ với người kia, kể cả quá khứ. Nhưng người kia có thật sự coi trọng họ hay không. Hắn, mọi thứ luôn tự mình xử lý, giải quyết, mọi muộn phiền cũng không hé răng, ngay cả quá khứ của Victor, họ chỉ đoán được man mán theo lời kể không rõ ràng của lão Garp. Đau đớn hơn, sau vụ "hóa quỷ" của Victor, cậu ta đã đi mất mà không để lại một lời giải thích, dù cho Luffy bị mất trí nhớ tạm thời do cậu ta gây ra.
- Đi đi, giờ phút này mày không thể thắng nổi tao đâu-
- Mày tự tin quá đấy!
2 bàn tay tôi thu lại, cuộn thành nấm đấm. Ace phòng thủ trước ý định đánh tiếp theo của tôi, nhưng sự phòng thủ đã trở nên vô vọng khi lực từ 2 cú đấm giáng thẳng xuống nền đất. Sàn đất đột nhiên xuất hiện nhiều đường nức nẻ, phạm vi rất rộng, bao quanh toàn bộ hải tặc, hải quân trong phạm vi bán kính 2 cây số đó. Uỳnh! uỳnh! uỳnh! Sàn đất vỡ tung ra thành nhiều mảnh, độ sâu vỡ tung cũng không kém, nó chạm tới mạch nước ngầm phía dưới hòn đảo, tạo từng đợt phun trào dữ dội, từng dòng nước bị tác động tạo thành một dòng xoáy dữ dội làm tất cả mọi người trong phạm vi đều khó khăn bơi lội, riêng vị trí Victor đang đứng lại tạo thành 1 cột dài rất an toàn.
Tôi nhếch môi nhìn con chuột lửa đang chật vật kia. Đây là chiêu thức tôi học được từ vị Tham mưu trưởng kia, tuy không thể phá banh nguyên hòn đảo nhưng phạm vi này cũng đủ để chết người rồi.
- Chết tiệt! Tên đó có chiêu này từ khi nào vậy?- con chuột lửa đang đứng nghiêng ngã trên một tấm đá, có chút không cam lòng
- Anh Ace!!!- Luffy đứng cách đó không xa, 2 tay,2 chân quấn quanh 1 thanh gỗ vô tình kiếm được, lênh đênh cuốn vào dòng xoáy
- Luffy!!!!
Tôi đứng trên cao, nhìn thấy thằng nhóc nhà khỉ kia lao vô dòng chảy, cơ thể cũng đã kiệt quệ khi bị nước tát mấy lần, dường như cậu đang sắp chìm. Victor liền nhảy phóc xuống, nắm lấy cổ áo thằng nhóc, chân chạm vô một mảnh vỡ sàn, lấy đà nhảy nhanh đến vùng an toàn mà ném Luffy xuống.
- Khụ khụ, cảm ơn anh.....Victor- cậu lấy tay lao khuôn mặt dính đầy nước, cũng đập ngực vài cái cho nước trào ra
- Đừng cảm ơn ta.....
Ace một phen hú vía, cứ tưởng thằng em mình sẽ chết chứ, anh nhếch môi, cong thành một đường bán nguyệt dài. "Đúng là, miệng nói thì không quan tâm mà thân lại đi cứu Luffy, tráo trở thật"
Những tên hải quân với hải tặc liên tục bị cuốn vào xoáy nước lớn, những vòi rồng lúc nãy bắn lên liền đổ ào xuống cái hồ lớn, thành công nhấn chìm rất nhiều tên. 2 bên vì thế cũng tổn hại lực lượng rất nặng nề. Nhưng tổn hại nhất vẫn là hải quân, bởi khi Ace thoát ra, rất nhiều hải quân đã vây ở đây.
-Thằng nhóc kia, mày làm cái trò gì vậy hả, mất nhiều quân lắm đấy, thằng ngốc!!!!- lão Sengoku tức điên, âm thanh to hơn cả loa, dường như hòn đảo có thể toàn bộ nghe thấy
- Im đi lão già, không phải lúc đầu ông nói là muốn làm gì thì làm, miễn sao để cuộc hành quyết diễn ra thành công hay sao- tôi liền cải lại
- Thằng nhóc đó......- Sengoku phẫn nộ nhưng miệng không cất nổi lời. Garp đứng bên cười ngây ngấc, ông đã từng nói rồi,thằng nhóc đó không dễ dạy dỗ đâu.
Ace sau khi lấy đà từ chân, nhảy phóc lên như một tên lửa cuối cùng cũng tiếp đất đến một bờ an toàn. Anh ưỡn người, xoay khớp vài cái, nhìn tôi thách thức.
- Vậy là chiêu đó mày sẽ không làm được nữa rồi-
Tôi hừ một tiếng: "Đó không có nghĩa là tao không bắt được mày"
Lập tức, cả 2 nhanh chóng lao lên, từng bộ phận cơ thể va vào nhau tạo nên 1 cơn địa chấn dữ dội, nhìn qua thì rất cân xứng nhưng thật ra Victor lại vô cùng yếu thế, cậu chỉ liên tục tránh đòn, không một chút cơ hội nào để phản công. Ace, với máu hăng chiến, mỗi đòn đánh đều là những ngọn lửa dữ dội, không hề có dấu hiệu nhường nhịn mà điên cuồng tấn công.
Xẹt! 1 làn gió bén vụt tới. Uỳnh! Không gian bị xé tung ra, mọi thứ lập tức trở nên nát vụt.
Phù! May mà tránh kịp!
- Bố già!!!
- Các con của ta, hãy nghe những lời ta sắp nói đây, đó là mệnh lệnh cuối cùng với tư cách một thuyền trưởng- thanh âm đầy hung vĩ vang vọng đất trời.
Tôi nhướng mày, có chút tò mò với điều lão sắp nói.
" Bố đang nói gì vậy? Mệnh lệnh cuối cùng là sao? Không phải chúng ta phải cùng nhau quay về Tân Thế Giới sao?' Đồng loạt những người con của ông reo lên, ai cũng hoang mang, lo lắng. Chiến trường lại trở nên ồn ào hơn
- Ta chính thức nói lời từ biệt tại đây, nhớ cho kĩ, bằng mọi giá phải sống sót và bình an vô sự quay trở về Tân Thế Giới!!!
Không gian liền trở nên căng thẳng lạ thường, ai cũng hoảng hốt đến lo sợ. Người cha vĩ đại của họ ruốt cuộc là muốn làm gì?
- Bố già, bố tính bỏ mạng ở đây sao???
Ông thu tay thành nấm đấm, từng đường gân xanh nổi rõ trên nhưng cơ săn chắc, đôi mắt ánh lên một tia sáng dũng mãnh. Cái cường đại ấy, quả chỉ dành riêng cho ông, vua biển cả
- Râu Trắng này chỉ là tàn dư của thế hệ trước, không một con tàu nào có thể chở một lão già như ta đến một thời đại mới....
Uỳnh! Cú đấm tạo nên cơn địa chấn dữ dội, từng đường sứt nẻ dài phá banh trụ sở hải quân, từng đống đá đổ nát vỡ tung lao nhanh xuống biển tạo thành những đợt sóng dữ dội. Lũ hải quân bị một phen lớn mà liên tục gục ngã.
- ĐI ĐI CÁC CON CỦA TA!!!!!!
- Bố già....đừng mà..
- Bố già ơi....
- Bình tĩnh đi, đây là mệnh lệnh của bố......chúng ta....chúng ta....đi thôi..
- Lão già..
- Bố à!!!!
Trước sự than khóc của những người con của mình, ông không hề một chút lung lay. Đôi mắt chỉ khẽ nhìn lại phía sau với nụ cười đường cong hoàn mĩ. "Không được quay đầu lại, bởi thời đại đang thay đổi"
Trên con tàu huyền thoại, Moby Disk, một vị vua biển cả vĩ đại uống ực liên hồi một chén rượu lớn, phía trước là những đứa con quậy phá ăn tiệc đến mức say nhèm cười điên dại nhưng vô cùng thoải mái. Ông cười thỏa mãn nhìn bầu trới xanh với từng con chim hải âu với cặp nguoi8 sáng long không thể hạnh phúc hơn.
Mọi chuyện bắt đầu từ vùng biển đó...
-- Hô hô hô hô, nhìn xem , chúng ta bội thu luôn rồi, này anh bạn làm gì ngồi thẫn thờ ở đó thế, quá trời vàng bạc luôn này!
- Kệ tên đó đi mà.
- Hễ! Cậu nói gì vậy hả, toàn bộ số của cải này đều nhờ cậu ấy mới có được đấy!
- Cứ kệ hắn đi, hắn không có hứng thú với của cải vật chất đâu.
- Thật nực cười, hải tặc mà không theo đuổi vàng bạc châu báu là sao, ruốc cuộc cậu đang theo đuổi điều gì? Nè có nghe không Newgate?
- Tôi à, từ nhỏ tôi đã luôn mong muốn....
Râu Trắng hiên ngang trước các đô đốc hải quân, sự nghiêm nghị của ông khiến bất cứ tên nào cũng phải dè chừng, sợ hãi.
- Cuộc phiêu lưu trên biển của ta đã kéo dài đủ rồi, hãy kết thúc ở đây thôi, hải quân!