Sở Đoàn theo Hứa Ngụy Phàm vào trong phòng. Hứa Yên và Linh An đứng ở bên ngoài, thấp thỏm nhưng chẳng nghe ngóng được gì.

“Cậu với Hứa Yên nhà tôi, quen nhau được bao lâu rồi?” Hắn ngồi chễm chệ trên ghế, hếch mặt hỏi Sở Đoàn.

“Gần… gần ba tháng rồi!”

Hứa Ngụy Phàm nhếch mày nhìn thư ký Sở, hiện tại vẫn chưa thể tin em gái bảo bối của mình đang yêu đương cùng anh. Trước đây biết bao kẻ tán tỉnh, nhưng đều không được Hứa Yên để vào mắt, ai ngờ cô ấy lại vừa từ nước ngoài trở về, lại dính lấy cái tên này.

“Đã lên giường chưa?” Hắn hỏi thẳng vào vấn đề.

Sở Đoàn vội lắc đầu, quơ tay múa chân giải thích: “Chưa từng… Em xin thề! Em và cô ấy chỉ mới dừng lại ở mức nắm tay và hôn môi. Anh vợ, đừng nóng!”

Nội tâm anh lúc này đang không ngừng oán thán người đàn ông kia. Rõ ràng anh được em gái hắn tỏ tình trước đó nha! Nhưng mà nhìn bộ mặt của Hứa Ngụy Phàm xem, giống như Sở Trạch cố tình câu dẫn Hứa Yên vậy.

Đâu phải ai cũng mặt dày như hắn, dụ dỗ con gái nhà người ta lên giường, ăn đến sưng bụng!

Thư ký Sở liền kể lại quá trình anh và Hứa Yên tiến đến hẹn hò cho hắn nghe. Nhớ lại lần đầu tiên Hứa Ngụy Phàm nhờ anh lái xe đưa cô ấy đi họp lớp, thì em gái hắn đã cảm mến Sở Đoàn rồi. Là cô ấy nói thích anh trước, cũng như khi nghe được câu chuyện giữa anh và bạn gái cũ liền khuyên anh buông bỏ mà bắt đầu mối quan hệ mới.

Hứa Yên dịu dàng nhưng không kém phần hoạt bát, Sở Đoàn nhanh nhẹn lại có khiếu hài hước. Hai người trai tài gái sắc, thích hợp kết thành một đôi!

Ban đầu Hứa Ngụy Phàm biết thì cũng hơi sốc, nhưng nghĩ kỹ lại, thư ký Sở đúng là một người đàn ông bản lĩnh, đáng để Hứa Yên trông cậy vào. Anh thật thà, lại chịu khó làm việc, bao năm nay đều góp sức ở bên cạnh hắn, trước đây họ là anh em tốt, sau này trở thành người một nhà, quả thật không tệ!

“Được rồi, tôi giao em gái ngọc vàng cho cậu đấy! Liệu mà yêu thương con bé, nếu không…” Hứa Ngụy Phàm trừng mắt nhìn anh.

Sau đó, hắn lại đưa tay lên cổ, xẹt ngang qua một đường.

Sở Trạch nuốt nước miếng ừng ực, đưa tay chấm chấm mồ hôi trên trán, cười nói:

“Em biết rồi hì hì… Chúng ta xuống dưới nhà đi, mọi người chắc đang đợi.” Nói xong anh liền đẩy cửa rời khỏi phòng.

Hứa Ngụy Phàm theo ngay sau đó. Vừa ra đến cửa đã thấy hai cô gái đứng bên ngoài hóng hớt, hắn nheo mắt nhìn Hứa Yên một cái rồi bế Linh An về phòng.

“Bảo bối, tối nay ngủ ở bên nhà anh nhé!”

“Dạ…”

Trên giường, Hứa Ngụy Phàm bóp chân cho cô gái nhỏ, rồi để cô nằm ở đó mà đi pha sữa. Linh An không chịu uống, liền bị hắn dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm.

“Khó uống lắm!” Cô lẩm nhẩm trong miệng.

“Mẹ đã đổi hãng sữa khác rồi, em uống thử đi!”

Cô lắc đầu lia lịa.

“Ngoan, nghe lời anh.”

Linh An cúi mặt không thèm nhìn mặt hắn, sau đó lại giận dỗi quay sang chỗ khác.

Hứa Ngụy Phàm đặt ly sữa lên bàn trên đầu giường, rồi gãi đầu ngơ ngác. Có phải hắn đã làm sai chuyện gì không? Hay phụ nữ có thai thường khó hiểu như vậy?

“Bảo bối, em làm sao thế?”

“Huhu, anh chẳng thương em nữa!”

“…” Hứa Ngụy Phàm nghệt mặt nhìn cô.

Hắn không thương Linh An bao giờ chứ?

Xoay người cô gái kia về phía mình, hắn ôm cô vào lòng, tỉ tê:

“Làm gì có? Bảo bối, anh thương em nhất mà!”

“Em không thích uống sữa, anh còn bắt em uống. Em chưa sinh con anh đã bắt nạt em rồi, sau này có con, anh không thương em nữa!”

“Không phải. Anh sợ em không có đủ dinh dưỡng nên mới bồi bổ em thôi! Bảo bối, em không uống cũng không sao, chúng ta cất sữa đi nhé?”

Hứa Ngụy Phàm hôn lên má cô một cái, rồi kéo Linh An nằm xuống giường. Còn hắn thì đứng dậy, mang ly sữa xuống dưới nhà.



Linh An hoàn thành bài thi kết thúc năm học, sau đó làm thủ tục xin dừng học hai năm. Đan Nhiên, Lăng Trạch Thiên và Thư Kỳ khi biết tin cô mang thai thì vui vẻ chúc mừng. Ba người còn đang nghĩ nên lấy gì làm quà cho cô gái nhỏ trong ngày trọng đại.

Hứa Ngụy Phàm đưa Linh An chụp ảnh cưới, Sở Trạch và Hứa Yên cũng làm một bộ ảnh cặp đôi. Cô và hắn vô tình gặp lại người môi giới lần trước đưa Thẩm Tuyết đi xem nhà, mới biết được tin cô ta đã trả lại căn hộ chung cư đó, chuyển về quê sinh sống.

“Ồ, bạn cũ chuyển đi mất mà anh không hề hay biết sao? Em tưởng chị ta phải báo với anh đầu tiên chứ?” Cô quay sang nói móc Hứa Ngụy Phàm.

Hắn biết thừa suy nghĩ của Linh An, bèn dùng tay véo nhẹ lên má cô như để trừng phạt. Ai kia lấy điện thoại trong túi quần ra, đưa cho cô gái nhỏ xem.

“Anh xóa số của Thẩm Tuyết rồi. Bảo bối, em đừng chọc anh nữa.”

“Xùy, ai mà chọc anh chứ? Lần trước còn dám cho mẹ con người ta đến ở nhờ trong nhà. Giờ lại quay sang phủi sạch mối quan hệ sao?”

“…” Rõ ràng hắn đã hỏi ý kiến Linh An rồi, mà sao cô còn nhớ dai thế!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play