“Sao nào? Em định thưởng cái gì cho tôi hửm?”

Hứa Ngụy Phàm chăm chú nhìn về phía Linh An, hào hứng chờ đợi câu trả lời từ cô gái nhỏ. Trái ngược với sự mong đợi kia, cô nghiêm túc khoanh hai tay trước ngực, nhíu mày đầy khó hiểu:

“Tại sao phải thưởng? Là tự chú đề nghị giúp, chứ em đâu có nhờ?”

Sau câu nói kia, cô bất giác thở dài giống như đang bị người ta làm phiền. Hứa Ngụy Phàm bỗng thấy có chút hụt hẫng trước thái độ dửng dưng kia. Hắn đã nhiệt tình giúp cô như vậy, nhưng đổi lại chỉ là sự phũ phàng.

“Thôi, bỏ đi!”

Gương mặt anh tuấn kia khôi phục lại dáng vẻ nghiêm nghị, thậm chí có mấy phần lạnh lùng. Hứa Ngụy Phàm siết chặt nắm đấm đang đặt trong túi quần, đứng dậy khỏi ghế.

“Em ngủ ngon nhé! Tôi về đây.”

Hắn bước ra gần đến cầu thang thì bị Linh An chạy theo giữ lại. Cô kéo gấu tay áo sơ mi của hắn, nói khẽ:

“Chú muốn được em thưởng gì hả?”

Linh An thật không hiểu nổi tên đàn ông này nữa, tự nhiên lại làm ra cái bộ mặt tội nghiệp kia. Cô đang buồn ngủ nên mới nói như vậy để hắn nhanh về, ai ngờ Hứa Ngụy Phàm lại vì cái chuyện nhỏ nhặt đó mà giận dỗi.

“Không cần nữa. Là do tôi tự nguyện muốn giúp, cũng không phải em nhờ vả tôi.”

Hứa Ngụy Phàm kéo nhẹ tay ra, Linh An vội nắm luôn lấy cổ tay hắn. Ai mà nghĩ ông chú già ba mươi tư tuổi kia còn trẻ con hơn cả cô chứ?

“Nói mau, chú muốn em thưởng gì hả?” Cô bặm môi, dứ nắm đấm lên hăm dọa người đàn ông kia. Hứa Ngụy Phàm thử nói không cần một lần nữa xem? Cô chắc chắn sẽ không nương tay cho khuôn mặt đẹp trai của hắn.

“Vậy muốn cái gì cũng được hả?” Thái độ của hắn bỗng quay ngoắt một trăm tám mươi độ, mới giây trước còn bảo không cần, giây sau đã liền thay đổi chủ ý.

Nhìn người đàn ông này có chút gian tà, Linh An liền sinh ra cảnh giác.

Cái tên này định giở trò gì đây?

Cô nghĩ ngợi một lúc, cẩn thận nói:

“Được, chỉ cần là yêu cầu nằm trong khả năng có thể thực hiện, em sẽ đáp ứng!”

Hứa Ngụy Phàm hơi cúi xuống, khuôn mặt kề sát vào lỗ tai Linh An. Hắn không tiếc liêm sỉ mà nói:

“Thơm vào má tôi một cái đi!”

Linh An nghiêng đầu sang, trừng mắt lên nhìn hắn. Nghe xong yêu cầu của Hứa Ngụy Phàm, cô thật sự chỉ muốn đạp bay hắn xuống cầu thang mà.

“Không! Cái khác đi.”

“Vậy đổi ngược lại, tôi thơm em một cái nhé?” Ai đó mặt dày đề nghị.

“…” Linh An không biết phải nói gì thêm nữa. Hai cái yêu cầu kia có gì khác nhau sao?

Hứa Ngụy Phàm vẫn đang chờ đợi, Linh An liếm nhẹ môi, một lần nữa bị thu hút bởi khuôn mặt đẹp trai không góc chết. Cô liếc mắt nhìn quanh hành lang không thấy ai, mới rướn cao gót chân, thơm chụt vào má hắn.

Ngượng đến đỏ cả mặt!

“Hừ, em về phòng đây.”

Linh An nói lí nhí, rồi chạy nhanh về phòng. Hứa Ngụy Phàm đang ngây người ra, cảm nhận bờ môi mềm vừa chạm lên gò má của mình. Lát sau phát hiện cô đã chuồn đi, hắn mới bật cười hứng khởi.

Vui chết hắn rồi! Đêm nay có lẽ không ngủ được mất.

Hứa Ngụy Phàm khoan khoái đi xuống lầu, chào ông nội và bà Diệp rồi mới về nhà.

Hắn không ngủ mà tiếp tục vùi đầu vào công việc. Ở độ tuổi ba mươi tư phải điều hành cả một tập đoàn lớn cũng không mấy dễ dàng. Hứa Ngụy Phàm tuy tài giỏi nhưng không kiêu ngạo, hắn vẫn luôn nỗ lực từng ngày.

Tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên, là một cuộc gọi video từ mẹ của hắn.

Ở đây đang là buổi tối nhưng bên Anh chỉ mới là đầu giờ chiều, Hứa phu nhân đang ngồi khu vườn nhỏ đọc sách, vì thấy nhớ con trai nên bà mới gọi về.

“Mẹ với Hứa Yên có khỏe không? Con nhớ hai người lắm.”

Hứa Ngụy Phàm gấp quyển tài liệu trên bàn lại, tập trung nói chuyện với mẹ mình. Dạo gần đây hắn bận rộn chuẩn bị cho dự án mới của Hứa Thị, nên cũng khi gọi cho bà.

Đối với người lạ hắn có phần lãnh đạm, nhưng với gia đình và những người thân yêu, Hứa Ngụy Phàm lại trở nên vô cùng ấm áp, quan tâm.

“Đều khỏe cả! Ngụy Phàm, dạo này công việc ở Hứa thị bận rộn lắm sao? Một tuần rồi không thấy con gọi điện thoại.”

Hứa Ngụy Phàm gật gù, nói sơ qua về dự án mới của tập đoàn cho bà nghe. Hứa phu nhân dặn hắn không được làm việc quá sức, kẻo đổ bệnh lại khổ.

Cha hắn bị ung thư dạ dày mà qua đời, vì thế Hứa phu nhân rất lo cho sức khỏe của Hứa Ngụy Phàm, đặc biệt là vấn đề ăn uống điều độ.

“Con đã ăn cơm chưa? Nhớ có bận thế nào cũng không được bỏ bữa đâu đấy.” Bà nhắc nhở.

Hứa Ngụy Phàm khoe với bà tối nay vừa sang Diệp gia ăn cơm, Hứa phu nhân nghe xong không khỏi vui mừng.

“Tốt, tốt... Phải thường xuyên qua đó ăn cơm, lấy lòng ba mẹ vợ và ông nội biết chưa? Muốn lấy vợ thì vứt liêm sỉ đi, chứ đừng lúc nào cũng bày ra bộ mặt lạnh, rồi ế chỏng chơ ra đấy.”

Hứa phu nhân không phải tự nhiên nói vậy, mà vì thằng con trai của bà năm nay đã ba mươi tư tuổi rồi nhưng vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai. Thi thoảng bà còn nghi ngờ Hứa Ngụy Phàm không có hứng thú với phụ nữ nữa!

May mà có ngày hắn tự động nói với bà, hắn thích Linh An. Hứa Ngụy Phàm muốn chờ cô lớn sẽ theo đuổi cô.

Hứa phu nhân ủng hộ hắn hết mình. Dù sao hai nhà Hứa – Diệp cũng có mối quan hệ thân thiết, Linh An có thể trở thành con dâu nhà họ Hứa, bà sẽ vui biết bao. Cô không chê con trai bà già, không xứng với cô thì đã tốt lắm rồi.

Cũng mong Hứa Ngụy Phàm có thể làm Linh An động lòng, nếu không, bà sợ hắn sẽ ở ế đến già mất.

“Mẹ yên tâm đi! Đợi lần sau mẹ và Hứa Yên về nước, con nhất định sẽ dẫn Linh An đến trước mặt hai người, giới thiệu với tư cách là bạn gái.”

Hứa Ngụy Phàm nói một câu chắc nịch. Hắn nghĩ kỹ rồi, bây giờ hắn phải tìm cách đánh nhanh thắng nhanh mới được. Nếu cứ để Linh An trơ trọi ngoài kia, hắn sợ sẽ có ngày, tên ất ơ nào đó phỗng tay trên mà ẵm cô đi mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play