Đề thi lần này khá dễ, Linh An ôn luyện kỹ càng nên làm bài rất tốt. Cha cô đã về nước, tối nay gia đình cô sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ để mừng sự trở lại của ông ấy.
Cô gọi điện cho Hứa Ngụy Phàm, dặn hắn thu xếp công việc, tranh thủ về sớm. Linh An còn kể cho hắn nghe về bài thi hôm nay của mình. Hắn liền nói:
“Nếu bài làm của em được điểm cao, tôi sẽ có thưởng.”
“Xùy, vậy nếu điểm thấp chú sẽ không thưởng đúng không? Mà chú định thưởng cho em cái gì hả?” Linh An phụng phịu.
Hứa Ngụy Phàm nghe thấy giọng điệu mè nheo của cô thì bật cười. Con bé này suốt ngày chỉ biết làm nũng, bắt bẻ hắn. Chỉ là Hứa Ngụy Phàm chiều cô đến nghiện rồi, hoàn toàn không cảm thấy khó chịu chút nào.
“Cao hay thấp thì đều thưởng. Hơn nữa em muốn thưởng gì, tôi đều cho em.”
“Chú hứa rồi đó nha!” Cô chu môi hôn một cái thật kêu, để Hứa Ngụy Phàm có thể nghe thật rõ.
Linh An vừa giúp mẹ chọn đồ trong siêu thị, vừa tiếp tục nói chuyện với hắn qua điện thoại:
“Ngụy Phàm, tối nay chú muốn em mặc cái gì? Em mặc váy đỏ được không? Vừa lộng lẫy vừa may mắn!”
Hắn yên lặng một lúc, rồi đáp:
“Mặc cái váy màu xanh ngọc lần trước tôi tặng em đi. Thấy thế nào?”
“Được! Em nghe theo chú.” Linh An không do dự mà đồng ý ngay.
Cô tắt điện thoại, rồi kéo xe đẩy sang quầy thực phẩm. Linh An mua rất nhiều đồ ăn tươi sống, dự định tối nay sẽ cùng mẹ làm một bàn thức ăn thịnh soạn để tiếp đãi mọi người.
Nói là tiệc nhưng chỉ giống một bữa ăn tối trong gia đình. Thế nên ngoài Hứa Ngụy Phàm, Linh An chỉ mời thêm Đan Nhiên, Trạch Thiên và Thư Kỳ đến dùng bữa.
Chuẩn bị xong thức ăn đã hơn sáu giờ tối, mọi người bắt đầu bày lên bàn. Trạch Thiên lái xe đưa Đan Nhiên đến Diệp gia, Thư Kỳ có chút việc riêng nên không thể đến được.
Bọn họ đem rất nhiều quà cáp, vừa mới đến đã lăn xả vào tìm việc giúp mọi người. Hứa Ngụy Phàm đi làm về, tắm rửa xong hắn liền sang nhà họ Diệp.
Hắn mua một giỏ hoa quả lớn, kèm theo một chai rượu vang hảo hạng để làm quà.
Linh An vừa mới thay đồ đi xuống nhà, tự nhiên mọi người lại nhìn cô rồi “ồ” lên.
“Sao thế?” Cô ngơ ngác hỏi.
Bấy giờ cô mới nhìn thấy Hứa Ngụy Phàm đang ngồi ở ghế sofa. Hắn mặc một chiếc áo thun cùng màu với bộ váy của cô, hơn nữa bên ngực trái còn in hình trái tim nhỏ giống y hệt. Khuôn mặt Linh An trở nên nóng phừng. Mẹ nó! Ông chú này đang định giở trò gì thế?
“Đồ đôi hửm?” Đan Nhiên nhếch cằm hỏi.
“Trùng hợp thôi.” Cô lầm bầm đáp lại.
Đan Nhiên và Trạch Thiên cười tủm tỉm, biết Linh An vẫn còn giấu gia đình. Một người cố giấu, người kia lại cố trêu. Thật đến bó tay với hai người này!
Ông nội và cha đang ngồi ở đó, nếu không Linh An đã lao vào đấm cho Hứa Ngụy Phàm mấy cái rồi. Hắn dám gài bẫy cô, khiến cô khó xử trước mặt mọi người.
“Được rồi, mọi người đừng chọc con bé nữa. Chúng ta mau ngồi vào bàn dùng bữa thôi.” Diệp Sâm nói.
Mọi người bắt đầu ngồi vào bàn ăn. Ông nội Diệp ngồi ở vị trí cao nhất, cha của Linh An và Hứa Ngụy Phàm ngồi đối diện nhau, ngay bên dưới ông nội. Bên phía Diệp Sâm là mẹ cô, cô và Đan Nhiên. Phía còn lại ngồi cạnh hắn là Lăng Trạch Thiên.
Ông nội Diệp nói xong mấy câu, mọi người bắt đầu dùng bữa. Bà Diệp thấy Trạch Thiên đưa Đan Nhiên đến, bèn hỏi:
“Tiểu Nhiên, cháu với Trạch Thiên, hai đứa… đang yêu nhau sao?”
“À, không phải đâu ạ. Chúng cháu chỉ là bạn tốt thôi.” Đan Nhiên cười cười.
Lăng Trạch Thiên nghe xong không khỏi buồn bã, mặc dù trước nay anh luôn che giấu tình cảm của mình dành cho Đan Nhiên. Anh chỉ gật nhẹ đầu với mẹ của Linh An, rồi tiếp tục dùng bữa.
Hứa Ngụy Phàm rời khỏi bàn đi nghe điện thoại, Linh An lấy cớ đi vệ sinh bèn theo hắn. Hai người gặp nhau ở ngoài hành lang, hắn vừa nhìn đã biết cô ra ngoài đây để gặp mình. Xem chừng là muốn nói chuyện liên quan đến cái váy kia.
“Chú cố tình bảo em mặc cái váy này phải không?”
“Làm sao? Không đẹp hửm?” Hắn tiến lại gần, choàng tay ôm lấy eo cô.
Linh An vội nhìn xung quanh, rồi kéo Hứa Ngụy Phàm đứng sát vào một góc. Cô khẽ đánh nhẹ vào tay hắn, hờn trách:
“Sợ mọi người không biết em với chú yêu nhau sao? Đáng ghét!”
“Ai bảo em muốn giấu?” Hắn trách ngược lại.
Cô cứng họng, cái tên này thật lật lọng. Lúc trước hai người đã bàn bạc chuyện này xong xuôi, bây giờ hắn lại quy hết trách nhiệm về phía cô.
“Tránh ra, em không thèm nói chuyện với chú nữa.”
Linh An bực bội đẩy Hứa Ngụy Phàm ra, liền bị hắn ôm chặt lại. Ngay giây sau đó, hắn cúi xuống hôn lên môi cô.
“Ưm… chú bỏ ra…”
Hứa Ngụy Phàm ghì mặt lên vai cô, giọng mùi mẫn:
“Mọi người cũng không nói gì, sao em phải giận? Linh An, em không thích mặc đồ đôi với tôi sao?”
Ý của cô vốn không phải như vậy, chỉ là Hứa Ngụy Phàm không báo cho Linh An trước, khiến cô rơi vào thế bị động. Tự nhiên lại thấy gượng gạo trước mặt mọi người. Cô không thể trách hắn sao?