Sở Đoàn theo lời dặn của Hứa Ngụy Phàm, gấp rút điều tra về hai nhà Trình - Đỗ. Vừa mới sáng sớm, anh đã đem thông tin mà mình thu thập được, đặt lên bàn làm việc của hắn.
Pha cà phê cho Hứa Ngụy Phàm xong, Sở Đoàn mới đi làm tiếp công việc của mình.
Hắn thong thả ngồi vắt chéo chân, tay lật từng trang tài liệu mà thư ký Sở mang đến. Theo như lời của Đan Nhiên thì người đứng đằng sau tung tin đồn về Linh An trên diễn đàn trường chính là Trình Yến Ly và bạn thân của cô ta – Đỗ Ý Kiều.
Thế nên Hứa Ngụy Phàm mới có nhã hứng điều tra lai lịch của hai cô gái kia, phải tìm cách dạy dỗ cho bọn họ một bài học. Dám động đến vợ tương lai của hắn, Hứa Ngụy Phàm sao chịu để yên?
Hắn xem qua lai lịch của hai cô gái kia một lượt, chợt nhớ đến điều gì đó bèn lục lọi sấp hồ sơ đang đặt ở một góc bàn. Danh sách một loạt khách hàng trong quý trước của công ty hiện ra, Hứa Ngụy Phàm dò đến cái tên Đỗ thị.
Hắn nhoẻn miệng cười đắc ý, nhanh chóng lấy điện thoại nội bộ gọi đến phòng Kinh Doanh. Lát sau trưởng phòng Mạc đến, Hứa Ngụy Phàm không vòng vo câu nào, trực tiếp lấy bút mực gạch ngang cái tên Đỗ thị trong danh sách dài ngoằng kia, hếch mặt nói:
“Báo với nhân viên phụ trách ở phòng Kinh Doanh, tháng sau ngừng gia hạn hợp đồng cho thuê mặt bằng với phía Đỗ thị đi.”
“Sao thế chủ tịch? Danh sách này anh đã thông qua từ tuần trước rồi mà?” Trưởng phòng Mạc khá ngạc nhiên, lần đầu tiên anh ta thấy Hứa Ngụy Phàm thay đổi quyết định của mình.
“Đây là mệnh lệnh của tôi, cậu ý kiến cái quái gì? Hay muốn thay tôi lên làm chủ tịch luôn, hửm?”
Mạc Ca cười trừ, anh ta làm gì có cái lá gan lớn đó. Nhưng nghĩ thế nào cũng thấy tò mò, không kiềm nén được mà hỏi:
“Chủ tịch, có thể cho tôi biết nguyên nhân cụ thể mà anh làm như vậy không?”
Hứa Ngụy Phàm thở dài, lại gặp cái tên phiền phức không kém gì Sở Đoàn. Nếu như mọi khi, hắn đã mắng cho một trận rồi đuổi ra ngoài, nhưng hôm nay xem như ngoại lệ một lần vậy.
Hắn hắng giọng, ngang ngược nói:
“Tư thù cá nhân!”
Mạc Ca: “…” Lại còn có kiểu này nữa sao?
Vị chủ tịch Hứa thị công tư phân minh của anh đâu mất rồi? Mạc Ca nghe xong câu trả lời của Hứa Ngụy Phàm chỉ biết lặng thinh, cúi đầu chào người đàn ông trước mặt rồi rời khỏi phòng hắn.
Ở ngoài hành lang, trưởng phòng Mạc cùng thư ký Sở chào hỏi nhau vài ba câu, sẵn tiện anh ta kể cho anh nghe về việc ban nãy trong phòng chủ tịch. Sở Đoàn nhớ lại chuyện Hứa Ngụy Phàm kêu mình đi điều tra nhà họ Đỗ, liền cười quỷ quái.
Chắc chắn phía bên kia đã đắc tội gì với cái tên khó ở đó rồi, thế nên hắn mới ra lệnh chấm dứt hợp đồng nhanh như vậy.
“Sao cậu cười? Biết cái gì kể tôi nghe đi, chỗ anh em tốt với nhau sao phải giấu giếm?”
“Khỉ gió! Chủ tịch có ý gì, sao tôi biết được?” Sở Đoàn liền phản biện lại.
Mạc Ca mặt mày tiu nghỉu, cứ ngỡ sẽ nghe được chuyện hay ho nào đấy. Ai ngờ thư ký Sở không biết gì, còn lên tiếng mắng anh nhiều chuyện.
Trưởng phòng Mạc đi rồi, Sở Đoàn mới hí hửng chạy vào phòng làm việc của Hứa Ngụy Phàm. Anh đưa cho hắn xem xét lịch trình công việc trong tuần, sẵn tiện hỏi dò:
“Chủ tịch, Đỗ gia kia có vấn đề gì sao? Anh bảo tôi điều tra gấp như vậy, chắc chắn phải có nguyên nhân sâu xa gì nhỉ?”
Hắn nheo mắt nhìn Sở Đoàn, không cần hỏi cũng biết cái tên này vừa ở bên ngoài tám chuyện với Mạc Ca rồi.
“Ừ! Tư thù cá nhân thôi.”
Tư thù cá nhân mà hủy cả hợp đồng làm ăn ư? Sở Đoàn cười cười, rón rén hỏi tiếp:
“Chủ tịch đại nhân, rốt cuộc người ta đã đắc tội gì với anh thế?”
“Không đắc tội với chủ tịch, nhưng đắc tội với phu nhân tương lai của chủ tịch. Thế nào? Câu trả lời này làm thỏa mãn óc tò mò của cậu rồi chứ?”
Hứa Ngụy Phàm nói xong, chộp ngay trái bóng cao su trên bàn. Sở Đoàn đánh hơi được mùi nguy hiểm, chưa để hắn đuổi đã chuẩn bị chuồn đi.
“A chủ tịch, tôi ra ngoài xử lý chút việc. Anh từ từ xem qua lịch trình công việc trong tuần này đi nhé!”
Nói xong, anh vọt lẹ khỏi đó. Nếu còn ở lại, chắc chắn Sở Đoàn phải lãnh trái bóng kia vào mặt cho mà xem!
Hứa Ngụy Phàm bật cười, nhàn nhã uống ly cà phê mà anh pha. Hắn liếc sơ qua lịch trình công việc mà thư ký Sở vừa đưa, nhưng lại đổ dồn sự chú ý đến tấm thiệp mời đi dự tiệc của tập đoàn thời trang MW.
Điều làm hắn hứng thú chính là tập đoàn kia lại thuộc quyền sở hữu của nhà họ Trình. Người đích thân viết thư mời hắn đến dự tiệc là chủ tịch MW, cha của Trình Yến Ly.
Tâm trạng Hứa Ngụy Phàm cực kỳ thoải mái. Hắn chưa cần tìm đến nhà họ Trình, bọn họ đã chủ động tìm đến. Hứa Ngụy Phàm liền lấy điện thoại gọi cho Linh An, giọng điệu cưng chiều, dụ dỗ:
“Linh An này, tối nay em đi dự tiệc cùng tôi nhé?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT