Thư ký Sở bước vào bên trong phòng, nhìn thấy Hứa Ngụy Phàm đang ngồi khoanh tay trên ghế, gương mặt hầm hầm như hổ đói thì lạnh buốt sống lưng. Vừa mới sáng sớm, không biết ai lại chọc giận chủ tịch đại nhân của anh nữa rồi.

Sở Đoàn lau mồ hôi hột, rón rén đi lại gần. Anh gượng cười thân thiện:

“Chủ tịch, anh gọi tôi có việc gì không?”

Hứa Ngụy Phàm chỉ vào ly cà phê trước mặt, hỏi:

“Ly cà phê này là cậu pha?”

“Phải, là tôi pha đó. Có vấn đề gì sao chủ tịch?”

Hắn trừng mắt lên nhìn người đàn ông đứng đối diện, quát:

“Tại sao lại cho sữa vào? Sở Đoàn, có phải cậu làm việc nhiều đến đầu óc lú lẫn rồi không?”

“Hả, sữa sao? Làm gì có chứ?”

Sở Đoàn bước gần thêm một bước, tự mình cầm tách cà phê lên xác nhận. Cứ tưởng Hứa Ngụy Phàm nhầm lẫn, ai ngờ…

“Wtf, tại sao...”

Thư ký Sở ú ớ nói không thành câu. Rõ ràng khi sáng anh pha cà phê đen, nhưng tại sao bây giờ lại biến thành cà phê sữa rồi?

Anh biết rõ Hứa Ngụy Phàm rất ghét những người mắc lỗi trong công việc, dù chỉ là lỗi nhỏ nhất, hắn nhất định không bỏ qua dễ dàng. Nhưng mà cái này oan cho anh quá đi! Rõ ràng anh không làm sai nha.

“Chủ tịch, tôi thề… tôi pha cà phê đen mà!”

“Thế sữa tự chui vào tách cà phê của tôi hửm?”

“Chính xác luôn!” Sở Đoàn gật gù, hồn nhiên đáp lại. Anh là người pha cà phê, anh không cho sữa vào, thì chắc chắn nó tự bay vào cốc cà phê đó rồi.

Nhưng khoan đã… anh cứ thấy có điểm gì đó sai sai?

“À không, chủ tịch…”

Chưa kịp để anh phân trần mọi chuyện, Hứa Ngụy Phàm đã chộp ngay trái bóng nhỏ làm bằng cao su đặt trên bàn, ném thẳng về phía Sở Đoàn.

“Muốn chết? Có tin tháng này tôi cắt lương cậu không?”

Thư ký Sở bất mãn nhìn Hứa Ngụy Phàm, cái tên này rõ xấu tính, cứ hở tí ra là đòi cắt lương của anh. Thật muốn trúng ngay vài tờ vé số để nghỉ làm mà!

Sở Đoàn biết thủ phạm cho sữa vào ly cà phê là ai rồi, bèn quay sang phía Linh An đang ngồi bên ghế đọc tạp chí, chẳng màng quan tâm hai người họ từ nãy đến giờ. Anh nói:

“Là… là Linh An! Tôi dám chắc với chủ tịch chính em ấy đã cho thêm sữa vào.”

Cô nghe người ta chỉ đích danh mình, liền ngước mặt lên đáp:

“Em không biết gì hết.”

Linh An đột nhiên cảm thấy tức chuyện tối hôm qua Hứa Ngụy Phàm cưỡng hôn, còn trêu ghẹo mình nên không thèm để hắn biết cô đang quan tâm hắn. Mất công tên nào đó nghĩ mình quan trọng với cô, được đà lấn tới nữa.

“Nghe rồi chứ? Sở Đoàn, cậu tự xuống báo phòng nhân sự, tháng này trừ bớt nửa lương đi.”

Sở Đoàn đưa tay đỡ trán, sao cái số anh lại khổ thế này? Cắt mất nửa tháng lương rồi tiền đâu mua quà cho bạn gái chứ? Anh quay sang Linh An, mếu máo:

“Tiểu mỹ nữ, em đừng có đùa nữa! Là em cho thêm sữa vào cà phê có phải không?”

“Em không biết đâu.”

Khóe môi giật giật, ánh mắt Sở Đoàn long lanh nhìn cô gái nhỏ. Rột cuộc anh đã làm nên tội chứ?

“Đừng đùa nữa, nửa tháng lương của tôi nằm trong tay em đó.”

Linh An bỏ quyển tạp chí xuống, thôi không trêu trọc Sở Đoàn nữa. Cô nói:

“Không phải anh ấy đâu. Là em cho thêm sữa vào đó!”

Sở Đoàn vuốt ngực cho bớt run. Hai người kia cứ làm tim anh đập thình thịch, tưởng chừng muốn nhảy luôn ra ngoài đấy chứ.

“Là em cho thêm sữa sao? Uống ngon lắm!”

Sở Đoàn: “…” Cạn lời lần ba. Có cần phân biệt đối xử một cách rõ ràng thế không?1

Anh mang theo tài liệu Hứa Ngụy Phàm đưa, cuối cùng cũng được ra khỏi phòng. Chiều nay được tan làm sớm, anh phải đến chùa thắp hương, khấn Phật mới được.

Khấn Phật độ cho cái tên chủ tịch kia bớt khó ở lại!

Hứa Ngụy Phàm bấm chốt cửa trong phòng lại, rồi lại ghế sofa ngồi xuống cạnh Linh An. Cô vẫn tỏ ra không quan tâm, ngoảnh mặt sang chỗ khác.

“Sao em lại bỏ sữa vào cà phê hửm?”

“Tiện tay thôi.” Cô miễn cưỡng trả lời.

Hứa Ngụy Phàm cười cười, hắn biết rõ vì sao cô làm vậy chứ. Linh An quan tâm đến sức khỏe của hắn, vậy mà ngoài mặt làm ra vẻ giận dỗi.

“Thẹn cái gì? Em lo cho dạ dày của tôi có phải không?”

“Ai thèm lo lắng cho chú chứ? Tưởng bở.” Cô phồng má cãi lại hắn.

Hứa Ngụy Phàm xoa đầu Linh An, ánh mắt mang theo vạn phần cưng chiều nhìn cô gái nhỏ. Cô túm lấy tay hắn, gầm gừ muốn cắn:

“Nói bao nhiêu lần rồi, đừng xoa đầu em nữa.”

“Xoa một chút có sao? Em cũng đâu mất mát gì?” Hắn kiếm cớ bật lại.

Cô lườm nguýt mắt lườm hắn. Ai biết được chứ? Bây giờ hắn xoa đầu, sau này lại muốn xoa chỗ khác thì làm thế nào?

Vẫn là cảnh cáo trước mới được!

Hứa Ngụy Phàm rồi cũng chịu đi làm việc, để Linh An ngồi ở ghế sofa một mình. Cô chán chường, tự nhiên bị hắn bắt lên đây ngồi.

Ở nhà ngủ thêm một giấc có phải ngon hơn không?

Nhưng mà được một lúc, có hai người gõ cửa, đẩy theo một xe bánh ngọt, kem tươi vào trong phòng. Linh An vừa nhìn thấy, hai mắt liền sáng rỡ lên, liếm môi ngon lành.

Cái này là hắn chuẩn bị cho cô sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play