Giang Dục nhìn chằm chằm Lê Ứng một lúc, như thể đang lặng lẽ suy nghĩ, sau đó cậu chớp mắt: “Ở đâu ạ?”
Lê Ứng im lặng hồi lâu, nâng tay chỉ chỗ cho cậu. Ngay sau đó anh thấy Giang Dục liếm liếm nơi ấy, còn đưa tay lau một lát.
“Còn không anh?” Giang Dục hỏi.
Lê Ứng dời mắt đi, đứng dậy rồi hắng giọng vài tiếng. Anh ngộ ra, quả nhiên không thể nói chuyện nghiêm túc với một con ma men.
“Hết rồi.” Lê Ứng đáp.
“Ồ,” Giang Dục gật đầu, tỏ vẻ yên tâm.
Sau đó cậu chống bàn, chậm rãi đứng dậy: “Vậy bọn mình về thôi, trời tối rồi.”
Thấy Giang Dục vẫn cử động vững vàng, Lê Ứng cũng không vội đến đỡ cậu. Nào ngờ giây tiếp theo Giang Dục đã lắc la lắc lư, bước chân loạng choạng. Lê Ứng vội vàng chạy đến dìu Giang Dục, cậu vô thức tóm chặt lấy Lê Ứng, lảo đảo đâm sầm vào người anh.
Trán cậu cứ thế đập vào cằm Lê Ứng.
Cùng với cơn đau ập đến bất ngờ, Lê Ứng bỗng dưng ngửi thấy một hương thơm ngào ngạt, tựa như mùi dầu gội. Ngay sau đó, sợi tóc mềm mại của Giang Dục sượt qua trước cằm và chóp mũi của anh.
Ngưa ngứa.
Lê Ứng lùi về sau vài bước, đỡ cậu đứng thẳng dậy. Bấy giờ bên ngoài có người kéo cửa phòng ra.
Giang Mộng bước vào. Liếc nhìn Giang Dục đang say khướt, cô đi đến trước mặt hai người, nói với Lê Ứng: “Mọi người định đi hát đấy, cậu đi không?”
Dừng một lát, cô đưa tay định đón lấy Giang Dục: “Cậu giao nó cho mình đi, để mình nói bố mình đưa nó về.”
Sợ Giang Dục ngã, lúc này Lê Ứng đang giữ chặt một bên cổ tay cậu. Nghe vậy, anh cũng không nói gì mà buông lỏng tay ra. Nào ngờ Giang Dục đột nhiên nắm ngược lại tay anh, còn thừa cơ tránh né móng vuốt đang duỗi đến của Giang Mộng.
Hai chị em lườm nhau, Giang Dục ghét bỏ dời mắt đi, sau đó lèm nhèm nói với Lê Ứng: “Đừng để ý đến bà ấy, mình về đi anh.”
Giang Mộng: “...”
Giang Mộng và Lê Ứng im lặng nhìn nhau, anh hơi do dự ngỏ lời: “Hay để tôi đưa em ấy về vậy?”
“…Cũng được,” Không hiểu vì sao, Giang Mộng cảm thấy tình huống này có hơi lúng túng. Có lẽ là do cô đã biết quá nhiều, mà chẳng biết Lê Ứng có hay rằng cô đã biết không.
Một lát sau, Giang Mộng hỏi lại: “Thế đưa Giang Dục về xong, cậu còn định đi hát không?”
“Khi ấy chắc cũng trễ rồi,” Lê Ứng nhìn đồng hồ, “Tôi không đi đâu, các cậu chơi vui nhé.”
“Ừ.” Giang Mộng đã đoán trước nên gật đầu, lại đưa mắt nhìn sang Giang Dục. Cảm nhận được ánh nhìn của cô, Giang Dục cũng lườm lại.
Hai chị em trừng mắt nhìn nhau vài giây, Giang Mộng bèn nói với Lê Ứng: “Vậy phiền cậu chăm sóc Giang Dục nhé.”
–
Khi rời khỏi nhà hàng thì đã gần mười giờ. Nơi này cách nhà họ Giang không xa, bình thường đi bộ chỉ mất tầm vài phút.
Hôm nay Giang Dục uống rượu, bước chân hơi chậm. Nhưng may mà cậu không say lắm, chỉ dùng một tay bám lấy áo Lê Ứng, có thể tự mình đi vững bên cạnh anh.
Giang Dục uống say cũng không làm ầm ĩ, Lê Ứng chậm rãi đi dạo cùng cậu. Có cơn gió nhẹ phất lên mặt hai người, khiến màn đêm lúc này thêm phần dịu dàng.
Đi được nửa đường, Giang Dục bỗng dừng chân, Lê Ứng bèn ghé mắt nhìn cậu: “Sao vậy em?”
Giang Dục buông lỏng tay, do cậu nắm quá chặt mà ống tay áo của Lê Ứng hằn lên một nếp nhăn.
“Em mỏi tay.” Giang Dục đáp.
Lê Ứng không kìm được mà nở nụ cười. Giang Dục khi uống say có vẻ yếu ớt hơn bình thường, khiến anh ngỡ như cậu đang làm nũng với mình.
Lê Ứng định nói “để anh dắt em”, nhưng chưa để anh kịp nâng tay, Giang Dục đã nhanh hơn một bước.
Cậu cụp mắt đưa cánh tay lên, gương mặt có vẻ ủ rũ: “Anh dắt em.”
Lê Ứng buông ánh nhìn, dừng mắt trên bàn tay đang vươn ra của cậu. Chựng lại giây lát, anh với lấy cổ tay nhỏ nhắn ấy.
Cảm giác bị giữ lấy cổ tay không hề dễ chịu chút nào, nhất là với một người có tính cách ghét bị trói buộc như Giang Dục. Cậu cứ cảm thấy như mình đang bị ai đó xích lại, không được tự do.
Thấy Lê Ứng cầm lấy cổ tay mình, cậu né tránh với vẻ không vui.
Lê Ứng đành phải buông cậu ra, anh nhấc cổ tay lên, thương lượng với cậu: “Vậy em nắm anh nhé, được không?”
Giang Dục gật đầu, ngà ngà nói: “Được ạ.”
Thế rồi cậu vươn ra, bắt lấy bàn tay Lê Ứng.
Tay Giang Dục nhỏ hơn anh đôi chút, lúc nắm lấy có cảm giác mềm mềm. Lê Ứng sững sờ, ngón tay vừa khéo chạm vào khớp xương hiện rõ của cậu.
Thấy anh chôn chân tại chỗ, Giang Dục lắc lắc cổ tay, giục anh đi tiếp.
Hai người đi dọc trên vỉa hè, Lê Ứng buông mắt nhìn cậu trong chốc lát. Anh biết Giang Dục chỉ muốn mượn sức mình để đứng vững, đã vậy người uống say lại không biết lý lẽ, dù họ có làm gì thì cũng không ngạc nhiên.
Song anh chẳng cầm lòng được mà vương vấn, suy nghĩ ích kỉ dần vượt khỏi khống chế, nương theo độ ấm trong lòng bàn tay, trào ra từng chút một.
Anh có thể cảm nhận được, Giang Dục không hề bài xích sự thân cận của anh, thậm chí cậu đã dần quen với chút thân mật ấy, có thể nhìn ra từ những cuộc trò chuyện thường ngày, hay những cử chỉ khi họ tiếp xúc với nhau.
Anh biết tính cách Giang Dục có phần lười biếng, không dễ gần gũi với nhiều người.
Vậy nên trong lòng Giang Dục, phải chăng anh cũng có phần đặc biệt, phải chăng anh cũng có thể đến gần cậu thêm đôi chút…
Trước đây, thi thoảng Lê Ứng cũng khó lòng kìm nổi những ảo tưởng như thế, nhưng chưa khi nào chúng lại rõ ràng đến như vậy.
Anh cảm nhận được bản thân đang dần trở nên tham lam, không muốn chỉ dừng lại ở việc làm bạn với cậu.
Anh muốn thử xem sao, thử đến gần Giang Dục. Anh muốn được nắm lấy tay cậu, muốn được ôm cậu vào lòng, còn muốn… nhiều hơn nữa.
Giả như…
Giang Dục thật sự không thể chấp nhận, anh sẽ chọn cách lui về phía sau, quay về vị trí ban đầu, giữ gìn khoảng cách với cậu.
Lê Ứng ôm suy nghĩ như vậy.
Giữa làn gió đêm, anh cảm nhận được hơi ấm của người khác trong lòng bàn tay, cảm nhận được trái tim mình đang vì những suy nghĩ đê hèn nào đó, cứ thổn thức không thôi.
–
Một đoạn đường vốn chỉ tốn vài phút, lại bị họ kéo dài đến tận nửa tiếng.
Hai người đứng trước cửa nhà Giang Dục, Lê Ứng hỏi: “Chìa khóa em để đâu?”
Giang Dục hơi trầm tư, sau đó lắc lắc đầu: “Em không biết.”
Tuy cậu nói chuyện không lưu loát, nhưng suy nghĩ lại rất rõ ràng.
Hai người nhìn nhau trong giây lát. Đột nhiên Lê Ứng có hơi tò mò, rốt cuộc là cậu say đến mức độ nào, ý thức mơ hồ hay vẫn còn tỉnh táo?
Trông nhau hồi lâu, Lê Ứng khẽ hất cằm rồi nói nhỏ: “Em sờ túi thử xem có không.”
Giang Dục ngoan ngoãn kiểm tra túi áo, mò mẫm xong lại quay ra nhìn anh, không có động tác gì nữa.
Rõ ràng Lê Ứng đã nghe thấy tiếng chìa khóa vang lên.
Xem ra cậu say thật rồi.
Nghĩ đoạn, Lê Ứng vươn tay lấy đi chìa khóa trong túi cậu.
Giang Dục thấy vậy bèn sờ soạng túi áo, lập tức nhíu mày với vẻ không vui: “Sao anh lấy đồ của em?”
Lê Ứng đang cầm chìa khóa mở cửa, anh nghe vậy thì quay đầu nhìn sang. Trông thấy nét mặt cậu, anh không khỏi buồn cười nói: “Đừng nóng, anh dùng xong sẽ trả em ngay.”
Giang Dục đời nào chịu nghe, cậu cũng không đòi lại chìa khóa trên tay Lê Ứng, mà bắt chước mò mẫm trong túi áo anh, lôi chìa khóa xe của Lê Ứng ra ngoài. Cậu nhìn chùm chìa khóa hồi lâu, có vẻ hài lòng lắm, cất luôn vào túi mình.
Lê Ứng bèn để mặc cho cậu nghịch ngợm.
Sau khi vào nhà, anh để Giang Dục uống sữa giải rượu. Uống xong, Giang Dục tự giác quay về phòng. Có vẻ như cậu buồn ngủ không chịu nổi, hai mắt nhắm tịt, vừa vào phòng đã bắt đầu cởi quần áo.
Rèm cửa trong phòng vẫn còn mở toang, Lê Ứng vào theo, anh thấy vậy thì lập tức nhíu mày, bước đến kéo rèm lại.
Kéo xong anh cũng không quay đầu, im lặng đưa lưng về phía Giang Dục một lúc, mãi đến khi nghe thấy tiếng động phát ra từ giường cậu.
Hồi lâu sau, khi chắc chắn mình sẽ không nhìn thấy điều gì không nên, Lê Ứng mới chậm rãi xoay người. Anh thấy quần áo nằm rải rác khắp nơi, còn Giang Dục thì đã bọc mình trong chăn.
Lê Ứng nhặt từng món đồ, đặt lên ghế sô-pha nhỏ bên cạnh giúp cậu. Đoạn, anh lấy xâu chìa khóa của mình ra khỏi túi áo cậu, gỡ chìa khóa kí túc xá, sau đó nhét số còn lại vào chỗ cũ.
Làm xong hết thảy, anh bước đến bên giường Giang Dục.
Giang Dục vốn đã nhắm mắt, nghe thấy tiếng động lại mở đôi mắt kèm nhèm, nhìn về phía anh. Cậu thật sự rất buồn ngủ, lười biếng ngáp một cái, khóe mắt ươn ướt.
Lê Ứng không khỏi buồn cười. Sao em ấy chẳng có ý thức đề phòng gì cả thế này?
“Em ngủ ngon.” Lê Ứng cũng dịu dàng đáp lại cậu.
Không lâu sau, Giang Dục dần im ắng. Lê Ứng ngắm nhìn gương mặt lộ ra khỏi chăn của cậu, hàng mi run run theo giấc ngủ, cánh môi mềm mại thở ra đều đều.
Ngủ thật rồi.
Lê Ứng chậm rãi ngắm cậu thật lâu.
Ngọn tóc của Giang Dục phiếm lên chút ánh vàng, trông có vẻ mềm mại. Trong khoảnh khắc, Lê Ứng bỗng nhớ đến cảm giác mềm mềm, ngưa ngứa trước chóp mũi mình khi ấy.
Anh vươn tay, khẽ chạm vào lọn tóc loà xoà trên gối.
Đúng là rất mềm.
Người xưa thường nói, con trai tóc mảnh sẽ dễ mềm lòng.
Liệu cậu có thể mềm lòng với anh đôi chút được không…
–
Trưa hôm sau, Giang Dục tỉnh dậy với một cơn choáng váng.
Đây là lần đầu tiên cậu say rượu, tối hôm qua vẫn có cảm giác không tệ, chỉ là đầu óc hơi bồng bềnh, khi đi đường có cảm tưởng như muốn bay lên.
Vậy mà hôm nay tỉnh dậy, đầu cậu lại đau như búa bổ.
Giang Dục vỗ vỗ cái đầu đau nhức, nghe tiếng kêu rột rột của chiếc bụng đói, ngồi dậy khỏi giường.
Đánh răng rửa mặt xong, cậu cầm điện thoại định ra ngoài kiếm gì ăn, bỗng nhìn thấy tin nhắn của Lê Ứng.
【Lê Ứng: Em dậy chưa?】
【Lê Ứng: Đau đầu thì nhớ uống chút sữa.】
Giang Dục không khỏi nhướng mày, gõ chữ —
【Giang Dục: Em mới dậy.】
【Giang Dục: Sắp chết đói đến nơi rồi, chuẩn bị ra ngoài ăn mì đây.】
Lê Ứng trả lời rất mau.
【Lê Ứng: Anh cũng chưa ăn cơm.】
【Lê Ứng: Em xem xem chìa khóa xe của anh có ở nhà em không?】
【Giang Dục: Dạ? Chìa khóa xe gì cơ?】
【Lê Ứng: Hôm qua em cầm chìa khóa xe của anh.】
【Lê Ứng: Chưa trả cho anh nữa.】
【Giang Dục:...】
Giang Dục bỏ điện thoại xuống tìm kiếm một lúc. Đầu tiên cậu lật giường ra, rồi lại tìm một vòng dưới đất, mãi sau mới nhớ đến túi quần áo.
Cậu mò mẫm đống quần áo bẩn trên ghế, quả nhiên có một chùm chìa khóa.
【Giang Dục: Em tìm được rồi, trong túi áo em.】
【Giang Dục: Anh cần ngay bây giờ ạ?】
【Giang Dục: Để em cầm đến cho anh.】
【Lê Ứng: Không cần đâu, để anh đến chỗ em.】
【Lê Ứng: Tiện ăn cơm cùng nhau luôn.】
【Giang Dục: Dạ, anh ăn được mì không?】
【Lê Ứng: Anh ăn gì cũng được.】
Thế là Giang Dục gửi địa chỉ quán mì mà cậu định đi sang cho Lê Ứng.
Giang Dục mới ngồi chưa lâu thì Lê Ứng đến.
Hôm nay trời nắng đẹp, đương lúc Giang Dục chống cằm, đợi mì một cách buồn chán, cậu bỗng trông thấy Lê Ứng cõng mặt trời đi đến.
Anh ăn mặc rất thoải mái, nhìn qua thì biết ngay là sinh viên.
Giang Dục thấy vậy không khỏi tặc lưỡi, nghĩ bụng ‘sao mà đẹp trai thế’. Giang Mộng có thể tệ mấy khoản khác, nhưng riêng mắt nhìn thì vẫn còn tốt chán. Đẹp trai như vậy, dắt ra ngoài đi vòng vòng thôi cũng đủ phổng mũi rồi.
Bước vào quán mì, Lê Ứng vừa lia mắt đã thấy được Giang Dục, anh đi đến trước bàn, thấy cậu đang ngây người nhìn mình.
“Sao thế?” Lê Ứng hỏi.
Giang Dục ngồi thẳng dậy, lấy chìa khóa ra khỏi túi rồi đưa cho anh: “Anh đẹp nên em ngắm thôi.”
Lê Ứng vừa ngồi xuống, nghe vậy bèn nâng mắt nhìn cậu. Anh nhướng mày rất khẽ, ánh mắt có chút đăm chiêu.
Giang Dục chẳng hay biết gì: “Em gọi cho anh món tủ của quán này, anh ăn thử nhé, ngon lắm.”
“Ừ.” Lê Ứng đáp.
Giang Dục lại nói: “Biết thế hôm qua em không uống nhiều vậy đâu, chóng mặt quá.”
“Em uống sữa không?” Lê Ứng hỏi, “Có thể giải rượu đấy.”
“Thôi, em không khát, em sắp chết đói rồi.” Giang Dục yếu ớt bảo.
Lê Ứng nhìn cậu chăm chú: “Gần đây có siêu thị, để anh đi mua.”
Lúc này Giang Dục nhìn về phía anh: “Đừng anh, em không muốn uống sữa.”
Dứt lời, cậu rút một đôi đũa ra, cho vào miệng cắn, dài giọng nói: “Đói quá đi à —”
May mắn thay, không để cậu lải nhải lâu, mì đã nhanh chóng được bưng lên, Giang Dục lập tức gắp một đũa lớn cho vào miệng.
Giang Dục ăn liền mấy gắp cho đỡ cồn ruột, ngay lập tức khôi phục sức sống.
Cậu cắn một miếng sườn non, mở lời: “Đáng ra tối qua em đi ăn đồ nướng với các bạn cơ.”
Lê Ứng nhìn cậu, ăn xong gắp mì trên đũa rồi hỏi: “Vậy sao em không đi?”
Giang Dục húp một ngụm nước lèo, khẽ liếm môi rồi nâng mắt nhìn anh: “Vì anh chứ sao.”
Giọng cậu tùy ý, lại chẳng biết trái tim người đối diện đã hẫng một nhịp.
Giang Dục gắp một đũa mì như đang đùa nghịch, cười nói: “Anh giám sát em cả tuần rồi, phải cho anh nhìn thấy thành quả chứ.”
Chững lại một lúc, cậu lại bảo: “Em đã nói em khỏi rồi mà anh không tin.”
Lê Ứng không nhịn được mà bật cười, sau đó anh cầm đồ uống lên hớp một ngụm, hỏi cậu: “Thế em còn muốn ăn đồ nướng không?”
Giang Dục ngẩng đầu. Chưa đợi cậu đáp, Lê Ứng đã nói: “Triệu Văn hẹn anh tối nay đi ăn đồ nướng, em muốn đi cùng không?”
“Chỉ hai người bọn anh ạ?” Giang Dục hỏi.
“Ừ,” Lê Ứng đáp, “Hai người bọn anh thôi.”
Giang Dục suy nghĩ một lúc: “…Dạ được.”
“Ừ, để anh nói với cậu ấy một tiếng.” Lê Ứng lấy điện thoại ra. Lúc giương mắt, anh thấy bát Giang Dục chỉ còn một nửa toàn là mì.
“Em ăn sườn nữa không?” Lê Ứng hỏi cậu.
Giang Dục đang gặm sườn, lúng búng nói: “Không cần đâu anh, em sắp no rồi.”
Lê Ứng ừ một tiếng: “Nhiều quá, anh ăn không hết.”
Giang Dục lia mắt sang bát anh, đúng là còn không ít sườn non.
“Anh không thích ăn sườn ạ?” Giang Dục hỏi.
“Ừ, anh không chuộng lắm.” Lê Ứng đẩy bát qua, “Em gắp một ít qua đi.”
Anh nói xong thì cầm điện thoại lên xem.
Giang Dục thoáng chần chừ, thật ra cậu cũng no rồi, nhưng ăn thêm hai miếng thì vẫn được.
Cậu liếm vị ngon còn sót lại trên môi: “Vậy em gắp hai miếng nhé?”
Lê Ứng “ừ” một tiếng. Thấy cậu vươn đũa qua, khóe môi anh khẽ nhếch, sau đó ấn vào WeChat của Triệu Văn.
【Lê Ứng: Tối nay tôi rảnh.】
【Lê Ứng: Đi ăn đồ nướng không?】
【Triệu Văn: Sao tự dưng rảnh vậy?】
【Triệu Văn: Tưởng ông bảo tối nay có tiệc gia đình mà.】
【Lê Ứng: Tối qua tôi uống hơi nhiều nên không về nhà.】
【Lê Ứng: Tôi đang ăn cơm với Giang Dục.】
【Lê Ứng: Để tôi rủ em ấy đi cùng.】
【Triệu Văn: Được đó, lâu rồi chưa gặp nhóc ấy.】
【Lê Ứng: Ừ, tối gặp.】
【Triệu Văn: [OK]】
–
Định bụng tối nay sẽ đi ăn đồ nướng cùng nhau, buổi chiều hai người cũng không tách ra. Bình thường vào giờ này, Giang Dục luôn cắm mặt trong tiệm net.
Đúng như dự đoán, mới ăn xong không lâu, còn chưa kịp bước ra khỏi cửa nhà hàng, nhóm game của Giang Dục đã đúng giờ gọi điện cho cậu, rủ cậu đi net.
Giang Dục nhìn thoáng qua Lê Ứng, nhận điện thoại rồi từ chối.
Đầu dây bên kia lại không chịu từ bỏ. Nghe cậu giải thích tình hình xong, bọn họ lại bảo cậu đưa cả Lê Ứng đến.
Giang Dục lia mắt sang Lê Ứng, nói thẳng với bên kia: “Anh ấy không thích chơi game, chưa đi net bao giờ.”
Nghe vậy, Lê Ứng nghiêng đầu nhìn cậu, có thể đoán được bọn họ đang nói gì.
Một lúc sau, Giang Dục lại nói vào điện thoại: “Khỏi cần hỏi, tôi biết thừa.”
Lần này giọng cậu có hơi mất kiên nhẫn.
Đầu dây bên kia lại nói gì đó, Giang Dục nghe xong thì hơi nhíu mày. Đúng lúc cậu đang định nói ‘cúp đây’, khuỷu tay áo lại bị ai đó kéo nhẹ.
Giang Dục nghiêng đầu, lại thấy Lê Ứng ghé vào tai mình, nhỏ giọng nói: “Anh có thể đi cùng em.”
Có lẽ do sợ đầu dây bên kia nghe thấy, anh cố gắng dán sát vào tai Giang Dục. Khi anh nói chuyện, hơi thở ấm áp liên tục phả vào tai cậu, khiến Giang Dục hơi ngứa ngáy.
Giang Dục không khỏi lui sang bên cạnh vài bước, sau đó buông di động xuống, hỏi lại Lê Ứng: “Thế có sợ anh chán không?”
Giang Dục cười nhìn anh: “Anh định học thói xấu hả? Dậy thì muộn vậy sao?”
“Chơi game là thói xấu ư?” Lê Ứng hỏi lại, đoạn cong môi cười, “Không sao, anh không học thói xấu, anh chỉ chơi với em thôi.”
Giang Dục nhìn anh một lúc, cậu nghĩ bụng mình có thể dẫn anh đi thử một lần. Nhìn qua là biết Lê Ứng chưa đi net bao giờ, cậu có thể dẫn anh đi xem “sự đời”, đúng lúc cho bọn kia lóa mắt luôn.
“Được ạ.” Giang Dục lại cầm điện thoại lên, định báo với bạn học rằng bọn họ sẽ đến. Nào ngờ đối phương kêu cậu một lúc, thấy không ai đáp nên đã cúp máy từ đời nào.
Giang Dục có thẻ hội viên, sau khi đến được quán net, cậu ném thẻ lên quầy rồi bảo ông chủ mở hai máy. Bản thân cậu thì đi đến chào hỏi các bạn học, trong đám có người đã từng chơi bóng với Lê Ứng, còn đi ăn cùng.
Thấy Giang Dục đến, có người ngó nghiêng sau lưng cậu: “Nghe Tam Tam kể, anh bạn kia của ông đẹp trai lắm hở? Đâu rồi?”
Giang Dục hất cằm về phía quầy thu ngân.
Vài người bèn rướn cổ ra xem.
Chàng trai đưa lưng về phía bọn họ, dáng người cao ngất, sống lưng thẳng tắp, nhìn thoáng qua đã cảm nhận được khí chất hơn người.
Không để bọn họ phải tò mò lâu, Lê Ứng bỗng chốc xoay người, đi thẳng về phía Giang Dục.
“Móa, đẹp trai vãi lều, may mà không phải sinh viên trường tôi.”
“Lê Ứng phải không? Nam thần của Hải Đại đó, tôi biết.”
“Sao ông biết?”
“Sao không biết, bạn gái cũ của tôi nhắc hoài, còn so sánh tôi với ổng nữa. Chê tôi cà lơ phất phơ, khen ổng thế nọ thế kia, chậc —”
Lê Ứng đi đến trước mặt Giang Dục, bọn nam sinh lần lượt chào hỏi anh, Lê Ứng đáp lại từng người.
Chào hỏi xong, Lê Ứng trả lại thẻ thành viên cho Giang Dục, sau đó đưa cho cậu một tấm thẻ khác mình vừa mua.
Anh nhìn Giang Dục với vẻ mặt ngây thơ: “Ông chủ khuyên anh nên thuê phòng hai người, bảo là cơ sở vật chất tốt, nên anh thuê rồi.”
Một nam sinh gần đó nghe vậy bèn nói: “Chắc lão ta thấy anh lạ mặt, cố tình lừa anh đó.”
“Đâu đến mức lừa, cơ sở vật chất trong phòng riêng xịn thật mà. Có điều đắt dã man, tôi không nỡ bỏ tiền ra.” Có nam sinh đang chơi game, tranh thủ quay lại hóng hớt.
Thật ra Giang Dục ngồi đâu cũng được, chẳng qua là bọn cậu rất hay đi net, tiền tiêu vặt hằng tháng lại có hạn, đúng là không nỡ bỏ tiền ra.
Giang Dục bèn đánh tiếng chào các bạn, sau đó dắt Lê Ứng vào phòng riêng hai người.
Đúng là cơ sở vật chất trong phòng riêng tốt hơn bên ngoài nhiều, mùi thuốc lá cũng nhạt hơn, còn có cả cửa sổ thông gió. Vì là phòng hai người, đối tượng chủ yếu là các cặp đôi, vậy nên hai máy tính được đặt ngay cạnh nhau, ghế sô-pha cũng nối liền.
Sau khi ngồi xuống, Giang Dục mở máy tính cho cả hai, cười trêu: “Cảm ơn anh Lê đã cho em cơ hội được ngồi phòng riêng. Để báo đáp, lát chơi anh không rõ chỗ nào thì cứ hỏi em.”
“Được.” Lê Ứng cũng cười.
Giang Dục vừa login vào game đã nhận được lời mời chơi cùng, song cậu từ chối ngay. Cậu vẫn chưa quên, nhiệm vụ chính lúc bấy giờ là dạy cho “thiếu niên dậy thì muộn” cách chơi game.
Giang Dục chưa dạy ai chơi game bao giờ, cùng lắm là dẫn dắt bạn bè đi chơi cùng mà thôi. Dù sao tính cậu cũng lười biếng, đa số các bạn đều biết chẳng nhờ vả gì được cậu. Giả sử cậu có chịu dạy, chắc hẳn cũng sẽ rất dễ nổi nóng, không ai lại ngốc nghếch mà đâm đầu vào.
Giang Dục hướng dẫn Lê Ứng đăng kí tài khoản, đến đoạn đặt tên, cậu bảo anh nghĩ ra một biệt danh.
Lê Ứng suy nghĩ hồi lâu, quay sang hỏi cậu: “Tên em là gì?”
“123_11JiangYu.” Giang Dục đáp.
Lê Ứng gật đầu, lập tức gõ vào —
“123_11LiYing.”
Đăng kí thành công.
Sau đó Giang Dục chơi thử vài ván với Lê Ứng, cậu cố tình đưa anh đến những khu vực vắng người, để anh tập làm quen.
Lê Ứng học rất nhanh, Giang Dục không cần phải dạy nhiều, chỉ sau hai ván anh đã lấy được mạng đối thủ. Thế là hai người cười nói, vui vẻ tiến vào ván thứ ba.
Không ngờ ván này lại khá xui xẻo.
Có lẽ thấy Lê Ứng điều khiển nhân vật không mấy thành thạo, nickname của bọn họ lại trông giống một cặp, hai đồng đội được lựa chọn ngẫu nhiên bèn càm ràm trong mic.
“Lại thêm một đứa dẫn gái tới, xu vãi.”
“Chắc đếu dắt đi khách sạn được, nên mới phải lên game làm phiền người khác.”
Hai người không coi ai ra gì, nói mấy câu rác rưởi, còn cười một tràng đầy khinh bỉ.
Giang Dục lập tức nổi nóng, song cậu không có thói quen mắng chửi người khác trong game, hay nói đúng hơn là bản thân cậu không quen mắng chửi ai cả. Nghe xong, cậu chỉ nghiêng đầu nhìn qua, thấy Lê Ứng vẫn đeo tai nghe, gương mặt không có biểu cảm gì.
Nhưng cậu dám chắc anh đã nghe thấy rồi.
Giang Dục thu lại ánh nhìn, bình tĩnh chơi tiếp. Lần này cậu chơi vô cùng nghiêm túc, không chỉ mải miết chăm sóc cho Lê Ứng nữa.
Dù sao cũng chưa quen tay, Lê Ứng kiên trì hồi lâu, cuối cùng bị một đối thủ trốn trong góc phòng loại bỏ.
Thấy vậy, Giang Dục bèn nghiêng đầu nhìn anh: “Anh đợi em chút.”
“Không sao, anh nhìn em chơi một lát.” Lê Ứng tháo tai nghe xuống, ngồi bên cạnh cậu.
Giang Dục điều khiển nhân vật vô cùng khéo léo.
Ánh mắt Lê Ứng buông xuống, đặt trên bàn tay đang cầm chuột của cậu. Ngón tay cậu thon dài, lúc điều khiển chuột thoăn thoắt trông lại càng đẹp hơn.
Không chỉ vậy, lúc cầm súng trông cũng rất đẹp, khi ném phi tiêu trông cũng rất đẹp, dường như lúc nào cũng đẹp cả.
Mà đôi tay đẹp đẽ này, tối qua anh đã được nắm lấy. Nhìn thì thấy xinh đẹp và mảnh khảnh lắm, nhưng nắm rồi lại thấy thật mềm.
Đôi ngươi Lê Ứng thoáng lung lay, lại nâng mắt lên, quay về màn hình của Giang Dục.
Bấy giờ trong game còn rất ít đội sót lại, ngoài Giang Dục ra, hai thành viên còn lại trong đội đều còn sống. Lúc này bọn họ không dám cằn nhằn nữa, ngược lại còn liên tục khen Giang Dục lợi hại.
Nhưng không lâu sau, một trong hai đồng đội bị bắn trúng, ngã xuống gần chỗ Giang Dục, hắn bèn lên tiếng cầu cứu cậu.
Giang Dục đi đến cạnh hắn, diễu qua diễu lại vài vòng.
Thấy cậu không hề có ý định cứu mình, hắn ta lập tức lên tiếng mắng mỏ. May mắn thay, ngay trước khi cột máu của hắn cạn kiệt, tên đồng đội còn lại kịp thời chạy đến cứu viện.
Đương lúc cột máu của hắn sắp đầy trở lại, Giang Dục đột nhiên giật dây lựu đạn rồi quăng đến, cùng một lúc cho nổ banh xác cả hai người.
Trong mic nhất thời yên ắng, chỉ còn lại tiếng phì phò. Gần như ngay lập tức, hàng loạt tiếng chửi rủa inh ỏi vang lên. Song Giang Dục đã dự đoán trước nên đã gỡ tai nghe ra.
Dù rằng ván này bọn họ có khả năng ăn gà, nhưng Giang Dục cũng không chơi tiếp nữa, cậu cho nổ bản thân rồi thoát game.
Chỉ một chữ thôi — Sướng!
Giang Dục tháo tai nghe xuống, quay đầu nhìn về phía Lê Ứng, nhướng mày: “Sao, đẹp trai chứ?”
Lê Ứng cũng không ngờ cậu sẽ làm như vậy. Tuy rằng anh cũng không tức giận vì câu nói của hai người kia, nhưng anh chợt nhận ra, có lẽ Giang Dục làm vậy là để trút giận cho mình.
Lê Ứng nhìn cậu một khoảng rất lâu.
Mãi đến khi Giang Dục chớp mắt, nhìn anh với vẻ khó hiểu: “Sao thế, em đẹp trai quá, hớp hồn anh rồi hả?”
“Ừ,” Lê Ứng khẽ phụ họa. Anh nhìn cậu, chậm rãi nói, “Đẹp trai lắm, cực kì đẹp trai, sao em có thể đẹp trai đến nhường này chứ.”
–
Vì đụng phải hai gã lắm chuyện, Giang Dục cảm thấy trải nghiệm lần đầu cậu chơi game cùng Lê Ứng cũng không còn trọn vẹn. Cậu bèn hẹn lần sau nhất định sẽ tay trong tay dẫn anh đi ăn gà.
Nghe vậy, Lê Ứng khẽ nhướng mày, vui vẻ nhận lời cậu.
Sau đó hai người cũng không nán lại quán net quá lâu, ra ngoài đi dạo một vòng, đợi gần đến giờ thì đi thẳng đến chỗ hẹn với Triệu Văn.
Ba người đã lâu không gặp. Trông thấy họ, Triệu Văn vô cùng hào hứng, gọi đồ ăn xong còn muốn gọi cả bia.
Triệu Văn cười hì hì với Giang Dục: “Nghe bảo tối qua nhóc Giang Dục uống rượu hử? Sao, cảm giác say rượu phê lắm đúng không?”
Nghe vậy, Giang Dục vô thức nhìn sang Lê Ứng, đoạn nhún vai với Triệu Văn: “Cũng thường thôi, chẳng có cảm giác gì.”
Nhận thấy ánh mắt thoáng qua của Giang Dục, Lê Ứng nghiêng đầu quan sát cậu một lát: “Không phải anh kể đâu.”
Giang Dục nghe vậy thì quay đầu, bắt gặp Lê Ứng đang nhìn mình. Thấy cậu quay sang, anh bèn giải thích: “Là Tần Dương kể cho cậu ấy đấy.”
“Đúng đó,” Triệu Văn hùa theo, “Tần Dương nói hôm qua mọi người ăn tối với nhau, còn khen tửu lượng cậu tốt nữa. Bảo sao, anh định hẹn hai cậu ấy đi đàn đúm, ấy vậy mà chẳng tên nào rảnh.”
Nghe thế, Giang Dục nở nụ cười: “Anh ấy chính là người đã chuốc rượu em tối qua đó.”
Ba đàn anh đã là bạn cùng lớp được mấy năm. Nghe vậy, Triệu Văn lập tức thấy có lỗi với Giang Dục, lên tiếng chỉ trích Lê Ứng: “Mấy buổi thế này, ông phải biết xông ra đỡ rượu cho đàn em chứ.”
Lê Ứng dựa lưng vào ghế mây, nghe vậy bèn cười nhạt, bất giác nhịp tay lên mặt bàn: “Em ấy nói em ấy uống được, còn định chắn rượu thay tôi nữa đấy.”
Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía Giang Dục, hỏi lại: “Đúng không?”
Giang Dục với lấy ly Coca, cậu cắn ống hút, khoát tay: “Chuyện cũ đừng nhắc làm gì.”
Hai người còn lại phá ra cười.
Bọn họ tán gẫu chưa bao lâu, đồ nướng đã được dọn lên.
Thấy trên đĩa có mấy xiên ớt xanh, Giang Dục không nhịn được mà tặc lưỡi một tiếng.
Triệu Văn thấy vậy, bỗng cầm một xiên ớt xanh lên rồi hỏi: “Cậu ghét ớt xanh đến vậy hả?”
Nói xong, hắn lại cắn một miếng rõ to: “Ngon thế này cơ mà.”
Giang Dục cầm xiên thịt nướng lên, cắn một miếng: “Chắc là do lúc nhỏ em kén ăn, bị mẹ ép ăn nhiều quá.”
Triệu Văn nói: “Thế là cậu có thành kiến với nó rồi. Ớt xanh ngon lắm ấy, không tin cậu cứ nhắm mắt lại, tưởng tượng nó thành cái khác. Chỉ cần cậu vượt qua được thành kiến, chắc chắn sẽ thấy nó ngon.”
“Ngon thật ạ?” Giang Dục cầm lấy một xiên ớt xanh, cậu ngó tới ngó lui, ra vẻ nghi ngờ.
“Thật mà,” Triệu Văn đã ngốn xong một xiên, hắn lại cầm một xiên khác lên, cắn một miếng rồi nói: “Cậu nếm thử đi, không ăn được thì bỏ.”
Nghe hắn nói vậy, Giang Dục cũng hơi động lòng. Cậu khẽ liếm môi, nhắm mắt lại, nhanh chóng cắn một miếng.
“Sao?” Triệu Văn nhìn cậu, “Anh bảo là ngon rồi mà.”
Lê Ứng cũng đang nhìn cậu.
Giang Dục im lặng nhai nốt miếng ớt xanh trong miệng, cậu hớp một ngụm Coca, sau đó định vứt hơn phân nửa xiên ớt xanh đi.
Thấy vậy, Lê Ứng bên cạnh bèn duỗi tay: “Đưa anh ăn cho.”
“Dạ?” Giang Dục còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Lê Ứng đã cầm lấy xiên ớt xanh trên tay cậu, ăn tiếp từ chỗ cậu vừa cắn.
Triệu Văn thấy vậy thì tròn mắt, trưng ra biểu cảm khó tin.
“Móa,” Hắn mắng một tiếng, cố ý thò đầu ra nhìn hoàng hôn qua khung cửa sổ chạm đất, “Để tôi xem hôm nay mặt trời lặn xuống ở hướng nào.”
Lê Ứng coi như không nghe thấy, thản nhiên ăn xong xiên ớt xanh kia.
Triệu Văn lắc đầu một cách khó tin, sau đó làm bộ làm tịch nói: “Tôi cũng ngán xiên ớt này rồi, có ai giải quyết giùm không ta.”
Nói xong, hắn nhìn về phía Lê Ứng, mong đợi hỏi: “Ông ăn nữa không?”
Lê Ứng lau lau tay, lạnh nhạt giương mắt liếc hắn.
Triệu Văn: “...”
Tuy anh chưa hề nói gì, nhưng dù sao bọn họ cũng là bạn cùng phòng suốt ba năm, thành ra có chút ăn ý. Chỉ cần một cái liếc mắt, Triệu Văn đã có thể nhìn thấu sự ghét bỏ tột độ ẩn sau ánh mắt hời hợt của Lê Ứng.
Thế là Triệu Văn bắt đầu mách lẻo với Giang Dục: “Anh nói cậu nghe này nhóc Giang Dục, cậu có biết tên này nghiện sạch sẽ đến mức nào không?”
Giang Dục lắc đầu, cậu cầm một xiên lòng nướng lên, há miệng ăn, ánh mắt tỏ vẻ “anh kể em nghe thử đi”.
Cậu biết Lê Ứng thích sạch sẽ, nhưng cậu thấy việc đó đâu đến mức như Giang Mộng và Triệu Văn nói, rõ ràng hai người này muốn phá hoại hình tượng của Lê Ứng.
Thấy Giang Dục không tin, Triệu Văn bỏ xiên nướng mới ăn được một nửa xuống, vươn tay ra liệt kê từng cái với cậu: “Cậu ấy chưa từng ăn lẩu cùng người khác, cậu biết tại sao không?”
Giang Dục đang ăn nên không tiện đáp, chỉ có thể lắc đầu tiếp.
“Bởi vì lúc ăn lẩu, đũa của mọi người sẽ nhúng vào trong nồi.” Triệu Văn khoa tay múa chân, “Hễ là đồ ăn, chén bát, đũa thìa mà người khác đã chạm qua, cậu ta sẽ không thèm đụng đến dù chỉ là một chút.”
Nghe vậy, Giang Dục nghiêng đầu nhìn Lê Ứng: “Lẩu ngon vậy mà anh không chịu ăn.”
Lê Ứng thoáng suy tư: “Em muốn ăn à? Vậy hôm nào mình đi nhé.”
Giang Dục nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu: “Dạ.”
Triệu Văn nghe vậy bèn đảo mắt qua hai người: “Có rủ tôi không?”
Thấy Lê Ứng không đáp, Giang Dục còn giục anh hộ hắn: “Có dẫn anh ấy theo không anh?”
Triệu Văn nhìn Giang Dục, rồi lại ngó Lê Ứng: “Vậy tức là, cái tật sợ dơ của ông còn phân biệt đối xử nữa hả?”
Không lấy được đáp án từ Lê Ứng, Triệu Văn bèn nhìn về phía Giang Dục, hắn vuốt cằm, ra vẻ đăm chiêu: “Bây giờ quan hệ của hai người đã thân thiết đến mức người khác chen vào không lọt nữa rồi, phải vậy không?”
Nghe vậy, Giang Dục còn nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này một lát, sau đó cậu hớp mấy ngụm Coca, nói một cách nghiêm chỉnh: “Em thấy bọn em có duyên lắm.”
Lê Ứng nghe vậy cũng quay sang nhìn cậu.
Cảm nhận được ánh nhìn của Lê Ứng, Giang Dục liếc qua chạm mắt với anh: “Từ lúc quen biết nhau đến giờ, bọn em rất hay tình cờ đụng mặt nhau. Tính ra bọn em đã đi chơi với nhau rất nhiều lần rồi. Anh có nhận ra không?”
Lê Ứng nhìn cậu, chẳng nói gì.
Giang Dục cong mắt cười rộ lên, đưa ra kết luận: “Vậy nên, chắc là bát tự của bọn em khá hợp nhau đó.”
“Vâng vâng vâng, hai người hợp lắm, chỉ hai người hợp thôi.” Triệu Văn cố tình nói, “Còn tôi là cái bóng đèn, được chưa.”
Hắn nói xong thì tự mình phì cười.
Tối qua bọn họ vừa uống rượu, vậy nên hôm nay cũng không uống nhiều lắm.
Ăn đồ nướng xong, Triệu Văn phải đi đón bạn gái, ba người bèn chia tay ngay tại nhà hàng.
Lâu rồi không ăn đồ nướng, Giang Dục bất cẩn ăn quá no. Trùng hợp thay, đối diện nhà hàng có một đoạn đường ven sông, Lê Ứng bèn ngỏ ý tản bộ để tiêu cơm.
Giang Dục vui vẻ đồng ý.
Dưới gốc cây ven bờ có ánh đèn neon đang lấp lánh, soi rọi con đường nhỏ. Hai người đón lấy làn gió đêm ấm áp, cảm giác cực kì dễ chịu.
Giang Dục sờ sờ cái bụng no căng, không nhịn được mà đùa: “Thôi xong rồi, thai đã được tám tháng rồi.”