Nhâm Thế Thành thoáng bất ngờ, điệu bộ hôm nay của Chu Cầu quả thực hơi khắt khe với Tình Nhu, ông liền nghiêm mặt, nhắc nhớ:

-       Chu Cầu, dù có ra sao thì năm xưa Tư Huấn đã đỡ cho tôi phát đạn chí mạng... Tình Nhu về đây gần 15 năm cũng chưa làm tôi phật ý điều gì... Nhưng cậu thì khác, hôm nay lại lớn gan quá rồi

Chu Cầu ngay tức khắc rúm ró trở lại, hạ giọng xuống:

-       Xin... xin lỗi ngài Nhâm... tôi... Tôi xin lỗi. Nhưng nếu có thể, mong ngài hãy xem xét lời đề nghị của tôi, không phải tiểu thư Bắc gia thì những “khuê các” khác cũng được... Tôi thực tâm mong rằng, phu nhân Nhâm gia sau này cũng sẽ là một người có gia thế, củng cố cho gốc rễ Nhâm gia đồng thời phát triển cho từng nhánh cây cổ thụ của chúng ta ngày càng lớn mạnh

Nói đoạn Chu Cầu quỳ cụp người xuống, dập đầu rạp xuống đất đầy thành ý nhưng cũng không xóa bỏ được phiền lòng của Nhâm Thế Thành, ông thở dài, đáp:

-       Chu Cầu cậu hôm nay lại trọng lễ nghi trọng gia thế quá nhỉ? Có nhớ năm xưa Diệm Thanh cũng là trẻ mồ côi không? Gia thế bà ấy cũng đâu có hiển hách nhưng vẫn cùng tôi kiến tạo nên đế chế này?

Chu Cầu cúi gằm mặt, hai mày chau vào nhau đầy sự phản ý, sau cùng chỉ nhàn hạ trả lời:

-       Quyết định là ở ngài... tôi chỉ muốn nói rằng, cô chủ Tình Nhu ngoài cản bước và đeo bám cậu Cảnh Thâm, tôi chưa thấy cô ấy thực sự giúp ích gì cho Nhâm gia. Hôm nay ngài sẽ suy nghĩ khác về tôi, không trọng dụng tôi nữa cũng được... nhưng mong ngài nghĩ cho cái thứ ngài mới gọi là “đế chế”... Muốn duy trì nó không chỉ dựa vào sức lực bản thân mà ngoại cảnh cũng tác động tới

Nói đoạn Chu Cầu thẳng thừng đi ra, Tình Nhu giật mình chạy thoăn thoắt sang căn phòng bên, thành công che dấu sự có mặt của mình. Nữ nhân đứng lặng lẽ dựa vào cánh cửa, hơn 20 phút đứng nghe đến tê chân cũng không dám động đậy, lời bác ấy nói cũng không sai. Cô chưa giúp gì được cho Nhâm gia, nghĩ lại khoảng thời gian Cảnh Thâm kè kè bên cô, đúng là đã dành cho Tình Nhu quá nhiều sự ưu tiên. Có những chuyến đi công tác dù không quá quan trọng nhưng cũng coi là cần thiết, vậy mà hắn sẵn sàng bỏ chỉ để ở nhà gần cô, nếu không phải đối tác lớn liệu Nhâm Cảnh Thâm có nể mặt? Về lâu về dài, chuyện này sẽ gây rạn nứt các mối quan hệ làm ăn của Nhâm gia

Tình Nhu từ từ ngồi bệt xuống nền gỗ, trong đầu rối như tơ vò, mãi sau mới điều chỉnh lại nét mặt mà mang cốc sinh tố vào cho Nhâm Thế Thành. Ông sau những lời nói của Chu Cầu vẫn không thay đổi thái độ với cô, vẫn quan tâm hỏi han đầy chân tình. Nữ nhân đối với người ba trước mặt vừa yêu thương biết ơn, vừa đau đớn mà nén giấu. Khỏi nói Nhâm Thế Thành chắc cũng khó xử nhiều việc, chỉ vì mang ơn ba ruột cô – Tư Huấn đỡ đạn cho ông năm xưa nên thành ra đây như sợi dây trói buộc ông với cô không? Câu hỏi lặp lại trong suốt nhiều ngày liền với Tình Nhu

Sự việc đẩy lên cao trào khi Tình Nhu lại phát hiện mình có thai, đã rối bời lại càng trở nên túng trí hơn... Bà Thanh hôm nọ lại cùng cô đi mua đồ lại thở dài, vẻ đầy trăn trở:

-       Tình Nhu... con ở nhà có thấy Cảnh Thâm có gì lạ không? Nó có kể với con nó đang có mối quan hệ hay tìm hiểu ai chưa?

Cô giật mình, hỏi:

-       Không mẹ ạ... Có chuyện gì vậy mẹ? Ba với anh lại...

Diệm Thanh chán nản đi qua từng gian hàng, tâm sự:

-       Ừ, hôm trước Cảnh Thâm về nhà, chả rõ hai cha con lời qua tiếng lại thế nào mà vẻ gay gắt lắm, chuyện xoay quanh hôn nhân sau này của anh hai con đó... Thằng này thật ngang ngược mà, 37 gần 40 rồi mà chưa thấy nó nói với ba mẹ về chuyện tình cảm gì

Tình Nhu ngầm hiểu, cô bần thần đứng đơ ra đó, Nhâm Cảnh Thâm trước mọi sự sắp xếp tình cảm của ông bà Nhâm thì luôn chống đối, thậm chí rất quyết liệt. Nếu có đi gặp mặt hắn cũng có cách khiến đối phương không được phép có chút tư tình nào với mình, ngay bản thân nam nhân cũng thật vô tình với mọi đối tượng kia... Nhiều lần như thế lại khiến ông bà Nhâm lo càng thêm lo

Bà Thanh ướm thử chiếc áo lụa lên  Tình Nhu, nói nhỏ:

-       Con ở nhà, gần gũi với nó hơn... anh em chắc sàn sàn tuổi dễ nói chuyện, thử hỏi xem nó có để mắt tới ai không nhé? Hmm, mẹ lo quá... Ba con lại càng lo, thực sự không nói nổi, thằng bé là độc tôn của Nhâm thị mà

Tình Nhu vờ gật gù đồng ý, cô biết lí do thật đằng sau đó là gì, là bản thân cô ngăn cản mọi tiền đồ của Nhâm Cảnh Thâm, khiến hắn trái tính mà cả gan chống lại nhiều sự mặc định của ông Nhâm. Có đôi lúc Tình Nhu cũng hỏi chuyện này với nam nhân, hắn có bông đùa, có nghiêm túc, chắc nịch đáp lại:

-       Tôi nói rồi Tình Nhu, ngoài em ra tôi không động tâm với ai... Làm vợ của tôi cũng chỉ có em...

Nữ nhân có chút cảm động nhưng phải nghĩ tới đại cuộc, cô nhăn mày, nói:

-       Cảnh Thâm, em hỏi thật lòng đấy... Ba mẹ lo cho anh rất nhiều. Anh không thể sắp xếp đi gặp một cô gái nào khác hay tìm hiểu ai sao?1

P/s: nóng hổi nóng hổi vừa đọc vừa thả tim nha mí  bà ❤

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play