Bởi vì tôi là một người đến sức khoẻ còn không có.

Tình yêu của tôi sẽ chỉ là gánh nặng của anh.

Hơn nữa, trong lòng anh cũng không có tôi.

Không nhất thiết tôi yêu anh, anh sẽ phải yêu tôi.

Tôi nuốt sự cay đắng trong trái tim tôi và nói:

"Cảm ơn anh. "

Tôi đã nghe anh chơi khúc nhạc này 9 năm trước, và đó là đêm đầu tiên tôi hỏi qua anh.

Chín năm sau cũng nghe anh đàn khúc nhạc đó trong buổi hoà nhạc của anh.

Thậm chí còn ở trong lớp học kia nghe anh đàn qua.

Không lẽ anh đàn khúc nhạc đó vì tôi sao?

Xe chạy rất chậm, Cố Lan Chi ít nói chẳng nói chuyện mấy, tôi cũng không lên tiếng quấy rầy anh nữa.

Tôi và anh không cách nào ở trong cùng một không gian, bởi vì trái tim tôi đang nhảy múa trong lonfg ngực, may mắn là đã sắp đến nơi rồi.

Tôi đỗ xe ở cửa tiểu khu, anh mở cửa xe xuống xe, ngay khi tôi chuẩn bị rời đi, anh nhẹ nhàng nói một câu:

"Cô bé, chúng ta có thể nói chuyện? "

Mặc dù là một câu hỏi, nhưng lại mang ý khẳng định.

Tôi mím môi nhìn anh qua cửa sổ xe.

Người đàn ông này thanh tú, ấm áp khó nắm bắt.

Tôi muốn cự tuyệt, anh hơi khom lưng nhẹ nhàng nói bên tai:

"Tôi biết tâm tư em dành cho tôi, có một số lời đã sớm nên nói rõ chín năm trước, nhưng lại kéo dài đến bây giờ... Xin lỗi cô bé, tôi đến quá trễ khiến em bị tổn thương quá nhiều. "

Ý của anh rất rõ ràng, phút chốc, hốc mắt tôi ướt đẫm nhìn chằm chằm anh, giọng nói run rẩy hỏi:

"Ý anh là gì? "

"Cô bé, có đồng ý ở bên cạnh tôi không? "

Tình yêu của cô gái nhỏ cuối cùng đã được hồi đáp.

Những hoảng loạn trong lòng cô ấy cuối cùng đã đạt được sự cứu rỗi của anh ấy, nhưng hiện tại cô ấy lại không có can đảm để bước ra.

Phải, tôi không có sự can đảm đó.

Người đàn ông trước mắt có ánh mắt trong veo, tâm tư của tôi lẩn trốn một cách vô hình trước mặt anh, từ rất lâu trước đây, anh đã biết tôi thích anh. Sâu thẳm trong trí nhớ, tôi sẽ không bao giờ quên được câu nói của anh:

"Cô bé, tại sao em luôn đi theo tôi? "

"Bởi vì... Tôi thích anh. "

Bởi vì tôi thích anh ấy.

Giờ này khác này, anh đứng ở trước mặt tôi, giọng nói dịu dáng hỏi:

"Cô bé, có đồng ý ở bên cạnh tôi không? "

Tôi nghĩ rằng tôi rất muốn ở bên anh ấy.

Chín năm trước tôi đã nghĩ như vậy.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã muộn rồi.

Suy nghĩ ban đầu của tôi về Ngô Thành cũng không phải là muốn ở bên anh ấy, chỉ là tôi muốn tìm anh ấy...

Tìm người mà tôi thực sự thích.

Tôi rũ mắt xuống và hỏi: "Anh thích tôi không? "

Anh có thể không nghĩ rằng tôi sẽ hỏi câu hỏi này, vì vậy có sự do dự trong nháy mắt, sau đó ung dung nói:

"Đúng vậy, em là cô gái duy nhất mà tôi thích. "

Anh ấy mặc trang phục biểu diễn chính quy, áo đuôi tôm phối với sơ mi trắng, dáng người cao cao, cả người có vẻ rất mạnh mẽ, dường như có thể hoàn toàn khống chế tôi.

Loại cảm giác này chỉ có Cố Nam Thành khi ở trên giường cho tôi.

Đúng vậy, Cố Nam Thành ở trên giường đặc biệt bá đạo, một tay khống chế đặt tôi ở dưới thân.

Lúc đó, mặc dù tôi không thích cảm giác này, nhưng tôi cũng không bày tỏ ý kiến của mình.

Là không đành lòng, là sẵn sàng chấp nhận khi đối diện với người mình thích.

Bởi vì lúc đó tình yêu mà tôi cứ nghĩ.

Tình cảm sâu đậm tự cho là đúng đấy chỉ có bản thân mình tự cảm động.

Tôi mở cửa xe và xuống xe và hỏi:

"Đi cùng tôi không? "

Cố Lan Chi gật gật đầu, gần tiểu khu có một dòng sông, tôi đi ở phía trước, anh chợt đưa tay nắm lấy lòng bàn tay tôi.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay của anh nóng như thiêu như đốt, ngược lại với anh, tôi giật giật ngón tay những vẫn không nỡ rút ra.

Anh nắm tay tôi đi bên bờ sông, tôi khẽ cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo anh, nghĩ xem nên từ chối anh như thế nào, dù sao bây giờ tôi không thể ở bên anh được.

Trước tiên, tôi là vợ cũ của em trai anh, là người phụ nữ mà em trai anh đã từng ngủ cùng.

Trước tiên không nói đến việc tôi có đồng ý hay không, về phía chủ tịch Cố, tuy rằng ông đối xử với tôi rất tốt, nhưng ông cũng không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Huống chi mẹ anh ủng hộ anh và Úc Lạc Lạc bên nhau.

Bà ấy chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy con dâu thứ hai của mình biến thành còn dấu lớn.

Úc Lạc Lạc nói không sai, việc này là loạn luận.

Tôi ở bên anh là trái lẽ thường.

Thứ hai, tôi không có một cơ thể khỏe mạnh.

Tôi có thể rời khỏi thế giới bất cứ lúc nào.

Tôi không có quyền để yêu và được yêu.

Thứ ba, Cố Nam Thành tuyệt đối sẽ ngăn cản chúng tôi.

Thứ tư, một lý do quan trọng hơn, tôi vừa hỏi anh có thích tôi không?

Anh có chần chừ, có lẽ đến bây giờ anh cũng không rõ đối với anh, tôi là yêu hay là sự thương hại mà Cố Nam Thành nói.

Dù sao ai cũng không thể tin rằng, một người đàn ông cao ngạo, lãnh đạm, không giỏi yêu đương trong mắt mọi người lại thích một cô gái nhỏ chỉ gặp mặt mấy lần.

Tôi thực sự nghĩ rằng anh đang thương hại tôi.

Và bản thân anh cũng nói tôi rất đáng thương.

Bất quá đáng thương thì đáng thương, ít nhất nó cũng là một loại hồi đáp.

Nhưng tôi không chấp nhận sự hồi đáp này.

Hai người chúng tôi đi hơn mười phút, đi mãi có cảm giác như thời gian rất yên tĩnh, cuối cùng tôi không cần đi theo phía sau anh nữa, không cần nhìn bóng lưng anh nữa.

Tôi mím môi, khó khăn mở miệng nói:

"Giữa hai chúng ta, không có tương lai đâu. "

Nghe vậy anh siết chặt tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt có chút ủ rũ, anh nâng bàn tay kia dịu dàng xoa đầu tôi, trấn an nói:

"Anh biết, nhưng nếu em muốn ở bên anh thì những phiên toái kia đều để anh giải quyết. "

Tôi muốn xoa xoa bàn tay của anh, nhưng tôi đã kìm lại.

"Những chuyện đó anh không giải quyết được đâu. "

"Tin anh, Thời Thanh Vãn. "

Giọng nói của anh rất kiên định.

Lần đầu tiên anh gọi cả họ tên tôi.

"Cố Lan Chi, em không còn thích anh nữa. "

Tôi đã từ chối anh bằng cách này.

Anh mím môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.

Lúc này anh nắm lấy bàn tay tôi, đột nhiên đưa tay ôm tôi vào lòng anh, giọng trầm thấp nói:

"Xin lỗi, cô bé. "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play