“Căn cứ theo điều tra ban đầu, Bạch Niệm có rất nhiều điểm đáng nghi, chúng tôi đã kiểm tra lại ký lục ra vào cùng tọa độ của anh ta và lại tiếp tục phát hiện một vài vấn đề. Nhưng trước đó Bạch Niệm đã trình báo tường tận việc này: anh ta vì tìm kiếm dược vật điều trị tinh thần lực cho ngài mà không thể không liên hệ với một vài thương nhân ở chợ đen, một vài người trong số họ đã sử dụng Bluetooth…..”

Vài ngày sau, khi Lục Thái Phàn mệt mỏi lắm mới xử lý xong hết công vụ rồi nghỉ ngơi một lúc, nhưng anh cũng không được nhàn rỗi hoàn toàn, vẫn phải xử lý một vài sự vụ hàng ngày và nghe báo cáo của quản gia về việc xử trí Bạch Niệm.

Nhắc tới Bạch Niệm, Lục Thái Phàn khẽ cau mày.

“Rõ ràng là đã nhận ra điểm đáng nghi ở cậu ta, nhưng các ngươi vẫn để cậu ta làm bác sĩ trong Xà quật…..Là vì cậu ta từng tuyên bố có thể nghiên cứu ra dược vật chữa khỏi cho ta, hay bởi vì cậu ta vẫn thể hiện lòng cuồng nhiệt của mình để khiến các ngươi buông lỏng cảnh giác?” Lục Thái Phàn lãnh đạm liếc nhìn quản gia, giọng điệu tuy vẫn bình tĩnh nhưng thanh âm lạnh lẽo vẫn khiến số liệu của quản gia hơi nghẽn mạch.

“Là sơ suất của tôi.” Quản gia khô khan đáp lời, “Các giám sát viên cũng đã sâu sắc kiểm điểm, lúc đó họ đều nghĩ Bạch Niệm vì muốn cứu mạng ngài nên mới làm vậy – suy xét đến tình huống của ngài quả thực rất tệ, mà mọi hành vi của Bạch Niệm đều biểu thị chỉ có cậu ta là người duy nhất có thể cứu ngài, cho nên các giám sát viên mới khoan dung cho hành vi vượt tuyến rất nhỏ của cậu ta.”

“Hừ, khoan dung?”

Lục Thái Phàn hừ lạnh một tiếng.

Vẻ mặt quản gia nghiêm túc, cố gắng thể hiện mình chỉ là một cỗ máy không có bất luận tình cảm gì, nó đau khổ tiếp tục báo cáo: “Toàn bộ đội giám sát liên quan đến vụ vi phạm này hiện đã được sung quân đến K-199 để dọn dẹp phân của nhuyễn trùng…..”

Nghe tới đó, Lục Thái Phàn mới lãnh đạm thu hồi ánh mắt.

Anh quét thiết bị đầu cuối của mình, giờ Bạch Niệm đã bị đưa đến một tinh hệ xa xôi không thuộc Liên bang Địa cầu, nhưng điều đó không có nghĩa toàn bộ điều tra về cậu ta đã kết thúc, ngược lại mới chỉ là bắt đầu. Trước mắt, trong báo cáo điều tra, Bạch Niệm quả thực có lén lút giao dịch với một vài thương nhân ở chợ đen, nhưng đa phần đều liên quan đến trị liệu tinh thần lực, nhìn qua có vẻ đúng như những gì cậu ta đã khai báo trước đây, tất cả những gì cậu ta làm chỉ để cứu vớt trạng thái tinh thần lực tràn ngập nguy cơ của Lục Thái Phàn, nhưng……

Trong một đống những báo cáo phức tạp, Lục Thái Phàn chuẩn xác chỉ ra một việc trông có vẻ như rất bình thường.

“Điều tra kỹ việc này.”

Anh nói, giọng điệu lạnh nhạt, nhưng ánh mắt ám trầm.

Việc này nhìn như chỉ đơn thuần liên hệ với các thương nhân, nhưng thực tế lại có vẻ như….. liên hệ với một kẻ nào đó đứng sau.

“Kiểm tra nội viện một lần nữa.”

Lục Thái Phàn bổ sung.

Phải nói rằng trước khi Tô Lương đến, dù Lục Thái Phàn có cố gắng khống chế ra sao thì tình huống của anh vẫn vô cùng nguy hiểm.

Chỉ sợ chính vì vậy mà những con thú tham lam, độc ác cố thủ quanh Xà quật cũng đã ngửi thấy mùi máu tanh, chúng hừng hực khí thế muốn cắn một miếng thịt của con quái vật đang bệnh nặng.

“Những kẻ dám can đảm ra tay với người của Xà quật, đương nhiên phải cho chúng biết sự lợi hại của nọc rắn.”

Nghĩ tới đây, Lục Thái Phàn đột nhiên cười lạnh một tiếng.

Quản gia thoáng nhìn khóe miệng tươi cười của Lục Thái Phàn, dù chỉ là một thiết bị điện tử thuần túy, nhưng nó bỗng dưng cảm nhận được một thứ cảm xúc gọi là “run rẩy”.

Xà chủ vốn bị mọi người coi là ác quỷ, quái vật, kẻ điên, ở một góc độ nào đó, anh thực sự…..đáng sợ y hệt như trong lời đồn.

……

Mà đúng lúc này, Lục Thái Phàn bỗng nhiên dừng chân, anh quay người chăm chú nhìn về một nơi nào đó.

Lộ tuyến từ phòng làm việc của Xà chủ tới chỗ ở của anh vừa lúc ngang qua sân huấn luyện cơ giáp.

Bên kia cánh cửa đang mở, trong sân huấn luyện náo nhiệt lúc này, có một bóng người mảnh mai đặc biệt bắt mắt.

Beta trẻ tuổi đang cầm ký lục trong tay, xung quanh bị một đám Độc xà vây chặt như nêm cối.

“Cậu cứ nghe tôi đi, chắc chắn không sai đâu, đây chính là kinh nghiệm mà tôi dùng cả tính mạng mình đổi đấy. Đó là cách dễ dàng nhất để đối phó với đám tinh tặc kia, cậu chỉ cần sử dụng lá chắn thông thường của cơ giáp để chặn đợt tấn công đầu tiên. Sau đó, khi đối thủ kéo giãn khoảng cách thì cậu sử dụng chùm tia laser hiệu suất cao trên cấp K-11 để bắn vào họng súng của đối phương. Lúc này, đối thủ vẫn đang tích lũy năng lượng và lá chắn vũ khí sẽ không có tác dụng gì cả, miễn là độ chính xác vừa đủ, vừa đủ để làm nổ tung hệ thống vũ khí của lũ khốn đó.”

Lục Thái Phàn nghe được giọng nói vô cùng hùng hồn của một Độc xà nào đó.

Xà chủ lạnh lùng nhìn chăm chú tên Độc xà đang bô bô kia.

Alpha cao lớn như thế mà không hề do dự khoác vai Tô Lương, dõng dạc chia sẻ kinh nghiệm của mình.

Nhưng còn chưa nói xong đã bị một Độc xà khác đẩy sang một bên.

Độc xà mới tới không nhịn được vẫy vẫy cánh tay, tỏ vẻ không vấn đề gì.

“Sao phải phiền thế?! Xích Luyện ông đừng nói lung tung vô nghĩa nữa, dùng khiên chắn để chống lại công kích á? Như vậy sẽ khiến phòng ngự của cơ giáp hao tổn cực lớn, nếu đánh lâu dài thì sẽ rất dễ bị tổn thương hậu kỳ…..Khi đó chỉ cần ném hai quả đạn phản trọng lực, đây chính là biện pháp tốt nhất để giải quyết đám ô hợp này!”

“Ầy, thật không thể chịu được đám cùi bắp các ông nữa rồi! Ông tưởng ai cũng như ông à? Cơ giáp dân dụng mà lại gắn hai quả đạn phản trọng lực thì làm gì còn tính linh động nữa, một khi bị bao vây thì chỉ có thể chờ chết!”

Sau đó là một giọng nói lười biếng vang lên, chính là giọng Tiết Ngân Hoàn.

Anh ta trực tiếp đẩy người đang khoác vai Tô Lương ra rồi xông lên thế chỗ, sau đó cũng thân mật khoác vai cậu, giúp cậu sửa ký lục.

“Bọn ngu các ông không nghe thấy những gì Tiểu Lương nói lúc trước à? Đã bảo đây là sổ tay hướng dẫn phòng thủ cho người dân ở khu 48! Mấy ý kiến của các ông toàn là bậy bạ, không được, tiểu Lương, cậu mặc xác họ đi, cứ nghe tôi…..”

Thấy Tô Lương không hề phòng bị, Tiết Ngân Hoàn càng xán lại gần.

Ánh mắt Lục Thái Phàn lạnh băng đến cực điểm.

……

“Dưới tình huống bình thường, bọn tôi còn lười xử lý cái đám tinh tặc này, nhưng theo như cậu nói, khu 48 không có lực lượng bộ đội biên phòng bảo vệ, thường xuyên bị bọn khốn này cướp bóc, vậy thì phương án tốt nhất là không nên đối đầu trực tiếp với chúng. Hỏa lực của cơ giáp dân dụng thực sự rất kém, hơn nữa chỉ động chút là sẽ vỡ tan tành, đánh tầm xa thì may ra còn được, chứ nếu tới gần thì chắc chắn sẽ phải chịu kết cục xấu….”

Tô Lương đang cố gắng ghi nhớ hết những kiến nghị của Tiết Ngân Hoàn, con trỏ trên máy ghi ký lục lấp lóe liên tục như sắp bay lên.

Thực ra hôm nay cậu tới sân huấn luyện chỉ vì muốn xác nhận một vấn đề nho nhỏ với Tiết Ngân Hoàn.

Không giống như các tinh khu các được bảo vệ tầng tầng lớp lớp, khu 48 là khu nghèo khổ nhất, lại còn thường xuyên bị tinh tặc đánh cướp.

Trong đầu Tô Lương chỉ có một ý tưởng mông lung, cậu muốn đưa một số phương án khẩn cấp vào giáo án dạy học của mình, muốn dạy cách đối kháng cho những thanh niên chỉ dựa vào bản năng để đối phó với tinh tặc kia. Nếu thực sự có thể học được chút kinh nghiệm từ một nơi như Xà quật, vậy những đứa trẻ của khu 48 kia sẽ chịu ít thương vong hơn phải không?

Cho nên, sau khi Tô Lương xác nhận với quản gia, hôm nay không có huấn luyện gì, cậu liền tìm tới sân huấn luyện cơ giáp, muốn hỏi Tiết Ngân Hoàn chút kinh nghiệm để dân thường có để chống lại tinh tặc…..

Nhưng cậu hoàn toàn không ngờ mình mới vừa thảo luận với Tiết Ngân Hoàn không bao lâu, vừa ngẩng lên đã thấy xung quanh không ít Độc xà đang tới. Ngày thường họ là các chiến sĩ luôn mang vẻ lạnh lùng túc sát, không nói không cười, nhưng giờ lại biểu hiện nhiệt tình ngoài dự đoán của Tô Lương. Sau khi biết Tô Lương đang cố gắng tập hợp những phương án khẩn cấp để giúp đỡ người dân khu 48, nhóm Độc xà càng thêm tích cực.

Vấn đề duy nhất là đám Độc xà nói đi nói lại một hồi rồi bắt đầu vặc nhau, vặc nhau xong liền cởi áo khoác đòi lên cơ giáp đánh nhau một trận, thử luôn xem kinh nghiệm của ai đúng ai sai.

“Ơ, các, các anh đừng như vậy…..”

Tô Lương há hốc miệng nhìn mấy người kia bắt đầu động thủ đánh nhau, sắc mặt cũng hơi trắng.

“Ôi chao, đừng xen vào, cứ kệ họ, cậu cứ xem mấy tên ngốc đó đánh nhau đi, ai thắng chứng tỏ phương pháp của người đó tốt, cách này đơn giản hơn nhiều còn gì? Nhưng mà, hehe, tôi cảm thấy cuối cùng thì phương án của tôi vẫn hữu dụng nhất------”

Tiết Ngân Hoàn vừa khoác vai Tô Lương vừa hì hì cười nói với thiếu niên.

Nhưng còn chưa dứt lời đã đột nhiên tắt điện.

“Tiểu Hoàn, anh sao vậy?”

Tô Lương đang muốn hỏi tiếp, chợt phát hiện ra Tiết Ngân Hoàn không phải người duy nhất ngậm miệng.

Nhóm Alpha trước đó còn hùng hổ xô đẩy lên kèo đánh nhau cũng như đột nhiên bị ấn nút tạm dừng, không dám lên tiếng hoặc cử động chi hết.

Cả đám sợ hãi nhìn về hướng Tô Lương.

Mà Tô Lương cũng như có cảm giác, cậu quay đầu lại.

Sau đó cậu thấy một bóng người cao lớn đang bước từng bước về phía mình.

Là Lục Thái Phàn.

Hôm nay Xà chủ vừa xử lý công vụ xong, anh mặc một thân chính trang, quân phục sẫm màu, đai lưng bằng da buộc chặt. Nhưng không giống như bộ quân phục tỉ mỉ cài đến cúc trên cùng, những phụ kiện khác của anh đều được phối rất tùy ý, chiếc mũ quân đội hơi xéo, mái tóc dài xõa trên vai, không còn miếng chống cắn che đậy, gương mặt kia vô cùng lạnh lùng ngạo mạn....…

Hơn nữa, anh ấy thực sự đẹp trai đến mức khiến kẻ khác ngừng thở.

Đương nhiên cái câu hơn nữa kia chắc chỉ có mình Tô Lương cảm nhận được.

“Xà, Xà chủ đại nhân……”

Tô Lương suýt nữa cắn đầu lưỡi mình.

Cậu chưa hề chuẩn bị tinh thần gì cả.

Đây là lần đầu tiên cậu gặp lại Lục Thái Phàn kể từ khi xảy ra sự kiện ở phòng điều trị tinh thần lực.

Mấy ngày nay cậu vẫn luôn tránh mặt Xà chủ, chẳng có lý do gì khác, đơn giản là vì chỉ cần vừa thấy đối phương, Tô Lương sẽ vô thức nhớ lại cảnh tượng trong căn phòng điều trị tinh thần lực kín mít kia, bản thân khi đó đã “mạo phạm” Lục Thái Phàn ra sao.

Còn cả…..

Lục Thái Phàn đáp lại cậu thế nào.

[Em cũng có thể gọi anh là a Tị.]

Giọng người đàn ông trầm khàn, lời nói nghiêm túc ấy dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.

Mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng đó, Tô Lương đều cảm thấy máu toàn thân như dồn cả lên mặt.

“Ừm.”

Khi nghe thấy tiếng gọi “Xà chủ đại nhân” kia của Tô Lương, Lục Thái Phàn khẽ cau mày.

Nhưng vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, hoàn toàn làm lơ rất nhiều Độc xà ở đây, bước vài bước lại gần Tô Lương.

“Có thể không?”

Anh rũ mắt nhìn ký lục của Tô Lương rồi hỏi.

Sau khi được Tô Lương đồng ý, anh vô cùng nho nhã lễ độ lật xem toàn bộ ký lục mà cậu đã ghi chép chiều nay. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play