Mọi người hoàn hồn về sau, ánh mắt không tự chủ tập trung về hết trên người Sakura.
Sakura không để ý cầm lên cây đũa, dù sao cũng không bị rơi rớt trên nền làm bẩn đến, híp mắt bắt đầu ăn.
Lại chú ý ánh mắt mọi người ngay sau đó, Sakura thân thiện nhìn lại, giơ bát cùng đũa múa may :"ăn cơm nha, ta cả ngày nay còn chưa có cái gì vào bụng đâu"
Vinh Vinh đối với nàng là người thân thiết nhất, tự nhiên đi trước mở miệng, cũng xua tan không khí xấu hổ :"ân a, Anh nhi ăn nhiều chút" lại giơ đũa cấp nàng gắp cái rau xanh.
Sakura cũng không từ chối, nhưng là bị mọi người xung quanh nhìn chằm chằm khiến có chút mất tự nhiên, cô dù sao cũng biết xấu hổ, lại chỉ có thể cười hì hì qua chuyện.
Tên đệ tử Thương Hi giật mình qua đi, tức giận quá ý đồ không được thực hiện, không khỏi tức giận càng nhiều chồng chất, lúc đi ngang qua người Sakura, cố tình đá vào chân ghế.
Chân ghế cũng không vững chắc, bị một hồn sư đá vào cũng lập tức gãy, mà nếu Sakura không chú ý, lập tức muốn ngã xuống đất nha.
Bất quá, càng khiến mọi người sửng sốt chính là, khi chiếc ghế gãy nát rơi xuống, Sakura vậy mà ngồi yên như không có chuyện gì.
Đúng, chính là ngồi yên.
Sakura vậy mà làm như không có chuyện gì!! Ngay cả khi không có ghế ngồi cũng vẫn mảy may không di chuyển, thậm chí còn điềm nhiên ăn cơm!!!
Tính, Sakura nhẹ nhàng đứng dậy, vuốt vuốt mái tóc đen bóng dài qua hông, nhẹ nhàng chuyển động thân mình.
Sakura ánh mắt đen nháy lắp lánh nhìn đến chiếc ghế bị đá gãy nát khi, mỉm cười nhìn tên hung thủ đã gây ra vụ việc này.
Cô nhẹ nhàng vỗ vai hắn :"nhớ đền bù tiền thiệt hại nhé!"
Tên đệ tử Thương Huy lắp bắp nửa ngày cũng không xong :".....cô.....cô....."
Sakura nghiêng đầu :"hửm, tự làm tự chịu nhé~!! ha hả"
Lại là cái giọng điệu này, dường như mỗi câu nói của cô đều mang theo như có như không âm dương quái khí.
Tên đệ tử Thương Huy không chịu được tức giận, cái gọi là rảnh rỗi sinh nông nổi chính là như thế này.
Hắn vung lên bàn tay, hướng mặt Sakura mà phát lực tát xuống.
Phanh——
Một tiếng động này vang lên khiến mọi người đồng thời sửng sốt, chỉ thấy Sakura sử dụng đôi đũa trên tay, ấy vậy mà lại nhẹ nhàng ngăn chặn đến.
Ánh mắt cô như thường, lại không có bất kì cảm xúc dư thừa nào.
Giọng nói cô mềm nhẹ mang theo vài phần ấm áp, nhưng lời nói ra lại không như vậy, khiến cho người không rét mà run :"oya~ oya~ , thật là, ngay từ đầu nhìn thấy mấy người đã khiến ta rất khó chịu kia mà, nhất định phải khiến ta động thủ mới được sao?"
Còn chưa để mọi người phản ứng thêm gì, đôi đũa trong tay cô kẹp chặt, nhìn qua không giống như đang dùng sức, nhưng tiếng vang lên lại khiến mọi thứ trở nên quỷ dị khó nói.
Răng Rắc——
Tiếng xương vỡ lạnh lẽo vang lên, tất cả như lâm vào trầm mặc, chỉ có tiếng hét của người bị vỡ xương mới khiến mọi thứ trở nên sinh động.
Sakura mím môi đôi chút, chiếc đũa mất đi sự bao bọc của chakra mà bị nghiền nát thành bột mịn.
Sakura chép chép miệng, có chút thất vọng :".....sao lại như vậy, trước đây không phải khiến người trực tiếp đau ngất đi sao?"
Mọi người xung quanh lúc này vậy mà cùng chung một suy nghĩ : cái này mà thất vọng? Có phải không muốn cho người khác sống nữa hay không? =_=
Bởi vì là chakra hơn nữa lại còn mang theo mấy phần muốn che giấu nên mọi người xung quanh cũng không có phát hiện dị thường.
Sakura cũng không quan tâm quá mọi người nghĩ như thế nào, chỉ là ánh mắt không thay đổi, lại ném một tên to con như ném gấu bông nhẹ tênh về phía đám người Thương Huy.
Tên sư phụ bên Thương Huy nhanh chóng đứng lên, hai tay đỡ lấy vai thanh niên và để hắn xuống. Tên thanh niên mặt sớm đã trắng bệch, máu chảy ra từ miệng cũng đã sớm nhiễm đỏ nửa khuôn mặt, ánh mắt hắn tan rã dần, không chịu nổi mà ngất lịm đi.
Không khí trong phòng ăn trầm lắng xuống, các thực khách đã sớm bị dọa bỏ chạy, phần lớn là lo sợ chính mình bị kéo vào trong vòng xoáy lúc nào không hay, chỉ là vẫn có phần ít người gan dạ ở lại, phải biết rằng, bình thường mà muốn xem hồn sư chiến đấu liền không dễ dàng, còn phải bỏ ra không ít tiền đâu.
Những tên đệ tử Thương Huy sao mà nhẫn nhục được nữa, lúc nãy đi vào đã bị bọn Đái Mộc Bạch khinh bỉ, lúc này, 6 tên thanh niên đồng loạt đứng lên nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, huống hồ, bọn họ còn có sư phụ đâu!!!
Vị sư phụ trung niên nam nhân tỏ ra nghiêm nghị nhìn Sakura :"đám tiểu hài tử các ngươi là đến từ học viện nào?"
Đới Mộc Bạch song nhãn lóe quang mang :"nói đến học viện của chúng ta, các ngươi còn chưa xứng để hỏi" nói rồi lại nghiễm nhiên ngồi yên một chỗ.
Sử lai khắc học viện tuy nhỏ bé, lại đào tạo ra toàn là nhân tài, không ai tốt nghiệp học viện này mà không phải nhân vật có tiếng và được đế quốc trọng dụng, tự nhiên học viên nơi này cũng có quyền kiêu ngạo đôi chút.
Bất quá, bọn họ từng cái cao nhất cũng chỉ 37,38 cấp hồn lực, tự nhiên không nên kiêu ngạo với người đã sáu mấy cấp hồn đế.
Vị sư phụ của Thương Huy học viện nét mặt đen lại :"khá lắm, để ta giáo huấn đám nhóc ngạo mạn này một phen".