Dưới ánh đèn mờ ảo ấy là cặp nam nữ đang nồng nhiệt quấn quýt hôn nhau, hơi thở cả hai đều trở nên gấp gáp. Lục Thiên Viễn tự cho rằng bản thân mình hồ đồ rồi nên mới vượt quá giới hạn như vậy, nhưng nhìn Ngụy Ni mơ màng nằm trong vòng tay mình, anh thật không nhẫn nhịn nổi nữa.
Với lại Ngụy Ni đang thành ra bộ dạng này, nếu còn để cho cô ấy nhẫn nhịn thêm, e là sẽ không xong mất. Đúng vậy, đây chính là lí do hoàn hảo nhất để Lục Thiên Viễn tự biện hộ cho bản thân mình.
Đang mải chìm trong những dòng suy nghĩ thì tiếng nức nở của Ngụy Ni đột ngột vang lên khiến cho Lục Thiên Viễn giật mình quay trở lại thực tại. Anh hốt hoảng quan sát khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn của cô, trong lòng thầm mắng chửi bản thân khốn nạn.
- Ưm... a...
Đây lại là lần đầu của Ngụy Ni? Lục Thiên Viễn thực sự không biết, tới giờ anh mới phát hiện ra thôi, anh quả thực rất bất ngờ. Chết tiệt, nếu biết trước là vậy thì anh nhất định sẽ không chạm vào cô.
Lục Thiên Viễn vội vã muốn rời khỏi Ngụy Ni nhưng lại bị cô giữ chặt lại, đôi mắt xinh đẹp ngấn nước nhìn anh chằm chằm, vô cùng đáng thương:
- Đừng... đừng đối xử với mình như vậy.
Thấy Ngụy Ni khóc, Lục Thiên Viễn lại không biết nên làm thế nào. Anh khẽ thở dài, giơ tay lên giúp cô lau nước mắt, bất đắc dĩ an ủi:
- Đừng khóc, ngoan nào!
- Hức, Lục Thiên Viễn xấu xa, đừng dừng lại có được không?
Ngụy Ni vẫn bám chặt lấy Lục Thiên Viễn không buông, khi nói ra câu đó, khuôn mặt nhỏ càng thêm đỏ bừng. Chỉ một câu nói đó đã khiến cho Lục Thiên Viễn kích động, sự nhẫn nhịn từ nãy tới giờ đã bị phá vỡ hết, như vừa mới được cởi bỏ phong ấn. Anh hít một hơi thật sâu, dùng sức nhấn mạnh xuống, xuyên qua lớp da thịt non mềm.
Ngụy Ni đau đớn cắn chặt môi nhưng vẫn không tài nào ngăn được tiếng nức nở khe khẽ của bản thân. Nhưng thật kỳ diệu ở một chỗ là, đau đớn vừa qua đi thì một loạt những khoái cảm lạ lẫm ập tới, khiến cho cô vừa thích cũng vừa sợ. Lục Thiên Viễn cũng nhẹ nhàng dần, vì là lần đầu của Ngụy Ni nên anh sẽ cố hết sức để không khiến cho cô bị thương.
Đêm nay hãy cứ là vậy thôi, mọi chuyện của ngày mai, hãy để ngày mai tính. Dù sao thì... kể từ giây phút Lục Thiên Viễn đưa Ngụy Ni vào khách sạn, anh cũng được coi là lưu manh rồi. Lưu manh hơn một chút nữa cũng chẳng sao cả.
...
Ngày hôm sau...
Khi Tô Hy tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, cô ngơ ngác nhìn xung quanh mình, trong đầu lại hiện lên rõ mồn một từng cảnh tượng của đêm qua. Cô bị Trương Tử Dương hạ xuân dược, sau đó được Lục Thiên Quân đưa đi. Hơn nữa... cô còn cùng anh ân ái trong ô tô suốt mấy tiếng liền.
Ôi trời ơi!
Tô Hy xấu hổ tới mức muốn đập đầu vào tường, cô phải làm sao đây, nên đối mặt với Lục Thiên Quân thế nào đây. Huhu không biết đâu, tất cả là tại tên cặn bã Trương Tử Dương hết.
Nhớ lại đêm qua, hình như anh còn đuổi cả trợ lí Tư Mã Lộc ra ngoài giữa cái trời đông lạnh buốt này. Cô càng nghĩ càng thấy xấu hổ mà, nhất định Tư Mã Lộc đã biết hết rồi. Cô chẳng còn mặt mũi gì nữa, hay chết quách cho rồi nhỉ?
Chuông điện thoại của cô đột ngột reo lên khiến cho cô giật cả mình, thấy người gọi không ai khác chính là Lục Thiên Quân, không hiểu sao cô lại thấy khẩn trương tới vậy. Chần chừ một hồi lâu, cô mới nghe máy:
- Alo...
- Dậy chưa, bé con?
Đầu dây bên kia, tâm tình của Lục Thiên Quân có vẻ rất tốt. Tô Hy khẽ liếm đôi môi khô khốc, nhỏ giọng đáp:
- Em vừa mới dậy thôi ạ.
Cảnh tượng này gợi cho Tô Hy liên tưởng tới khung cảnh hạnh phúc của đôi vợ chồng vào mỗi buổi sáng sớm, lòng cô không kiềm được mà rung động mãnh liệt. Cô và anh hiện giờ vẫn cứ nói chuyện bình thường với nhau, như thể rằng chưa từng xa cách nhau suốt mấy ngày qua. Mặc dù anh không tới nhà bố mẹ đẻ để đón cô, nhưng chẳng phải là vào thời khắc nguy hiểm nhất, anh vẫn xuất hiện kịp thời đấy sao? Dù cho cô có cố gắng đẩy anh ra xa thế nào đi chăng nữa thì cũng vô ích.
Lục Thiên Quân đột nhiên bật cười, giọng điệu trầm thấp bật ra từ cổ họng, vô cùng gợi cảm. Anh chủ động báo cáo lịch trình của mình cho cô nghe:
- Hôm nay anh vẫn còn bận xíu, nhưng tối anh sẽ cố gắng về nhà sớm.
- Vâng.
Tô Hy khẽ gật đầu, Lục Thiên Quân đột ngột dịu dàng như vậy lại khiến cho cô bất an. Không phải là trước đây anh chưa từng dịu dàng với cô, nhưng mà cô không có cách nào ngăn bản thân mình ngừng lo lắng được. Đã cố gắng để tránh mặt anh như thế, vậy mà tất cả đã bị phá vỡ trong đêm qua.
- Bé con, em tới kì nghỉ rồi đó, có dự định gì chưa?
Lục Thiên Quân lại tiếp tục quan tâm hỏi, Tô Hy lại máy móc lắc đầu:
- Em vẫn chưa nghĩ tới nữa.
- Em có muốn tới công ty thực tập không? Sẵn tiện, anh đưa em đi chào hỏi mọi người?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT