Lục Thiên Quân hiện giờ đang họp, mấy ngày nay anh bận rộn cực độ, hết đi công tác rồi lại phải tham gia những cuộc họp xuyên quốc gia thế này. Anh đã ngồi họp suốt mấy tiếng đồng hồ rồi, trên khuôn mặt điển trai cũng có chút mệt mỏi.
Không liên lạc gì với Tô Hy, Lục Thiên Quân càng điên cuồng lao vào làm việc không ngừng nghỉ. Tính tình của anh cứ thế trở nên khó tính hơn rất nhiều, cứ có việc gì không vừa mắt thì lại lớn tiếng chửi cho một trận.
Thế mà hôm nay, trong lúc bầu không khí đang căng thẳng nhất, cuộc gọi của Tô Hy bất chợt tới. Lục Thiên Quân khẽ nhíu mày nhưng vẫn không thể che giấu nổi sự vui mừng trong ánh mắt, rõ ràng tâm tình của anh đang tốt dần lên. Mọi người đều đã nhìn ra, liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, im lặng hẳn để không làm ồn tới anh đang nghe điện thoại.
Lục Thiên Quân nghe máy nhưng đầu dây bên kia lại không ai nói gì cả. Đầu mày anh hơi nhíu lên, lại khiến cho những người vừa mới thở phào nhẹ nhõm trở nên căng thẳng. Anh vẫn kiên nhẫn nghe điện thoại, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nói chuyện.
Cuộc đối thoại của Trương Tử Dương và Tô Hy, Lục Thiên Quân đã nghe thấy hết. Sắc mặt anh lập tức thay đổi, hàn khí lạnh lẽo bao trùm lấy, chỉ còn một mùi chết chóc.
Đến cả trợ lí Tư Mã Lộc và thư ký Kỳ Ninh cũng cảm thấy bất an lo lắng. Cuối cùng mọi người nhìn thấy Lục Thiên Quân tức giận đứng dậy, đi khỏi phòng họp mà không nói không rằng gì. Tư Mã Lộc lập tức chạy theo sau, nhiều chuyện hỏi:
- Lục tổng, đã xảy ra chuyện gì ạ?
- Tới chỗ của bé con.
Lục Thiên Quân chẳng có thời gian mà giải thích rõ ràng, vừa đi anh chỉ nói có vài chữ đó. Tư Mã Lộc ngẩn người ra, không hiểu:
- Bé... bé con? Bé con là ai vậy ạ?
Lạ thật, Lục Thiên Quân còn chưa có con mà. Bé con này từ đâu chui ra vậy?
Lục Thiên Quân bực mình vì Tư Mã Lộc nhiều chuyện, cũng không trả lời thêm nữa. Tới bãi đỗ xe, anh nhanh chóng lái xe tìm tới trường của Tô Hy.
...
Tô Hy chẳng hơi đâu mà quan tâm tới lời cảnh cáo của Trương Tử Dương, cô nhếch môi rồi rời đi, bỏ lại hắn ta với bộ dạng đau đớn quằn quại dưới nền nhà.
Hừ, lát nữa cô còn đặc biệt chuẩn bị cho hắn ta nhiều kịch hay như vậy, cô đương nhiên không thể để cho hắn đau tới ngất luôn trong này. Cho nên trước khi đi, cô đã cố ý dội nước lạnh lên người hắn:
- Vui vẻ mà tận hưởng đi nhé!
Sau khi Tô Hy quay trở lại thì đã là hơn 30 phút sau, sinh viên có mặt trong hội trường ngày càng nhiều. Vì cả trường rất nhiều sinh viên nên tiệc dạ hội đêm nay không chỉ gói gọn trong hội trường mà còn ở ngoài trời nữa, sân trường cũng được trang trí lộng lẫy, xập xình tiếng nhạc, người người tấp nập.
Ngụy Ni khó khăn lắm mới tìm thấy Tô Hy giữa đám đông, cô ấy chạy tới:
- Tiểu Hy Hy, cậu đi vệ sinh gì mà lâu quá vậy, hại mình lo lắng gần chết. Đang định đi tìm cậu đây.
Tô Hy liền mỉm cười, an ủi Ngụy Ni:
- Không có gì, mình gặp chút chuyện thôi. Mà cậu thấy Hà Diệp Nhu tới chưa?
Mọi thứ đều đã chuẩn bị hết rồi, bây giờ chỉ việc chờ nhân vật chính xuất hiện nữa thôi. Mà chỉ sợ, Hà Diệp Nhu không đến, lúc đó sẽ uổng phí lắm.
- Mình vẫn chưa thấy. Cơ mà còn 30 phút nữa mới tới giờ, mình dám chắc là cô ta sẽ tới thôi.
Ngụy Ni vừa dứt lời thì phía xa xa đã xuất hiện bóng dáng Hà Diệp Nhu rồi, cô ta hôm nay cũng mặc váy dạ hội đẹp như bao sinh viên khác. Buổi dạ tiệc vui vẻ này nên mọi người hầu như đều không chú ý quá nhiều, cũng không có ai để ý tới việc Hà Diệp Nhu là vị khách không mời mà tới, và cô ta đã bị đuổi học được một khoảng thời gian.
Tô Hy khẽ cong khoé môi lên cười nhạt, cô hướng ánh mắt về phía nhà vệ sinh, Trương Tử Dương đã bước ra. Bộ vest lịch sự trên người đã bị Tô Hy hất nước làm ướt từ ban nãy, cho nên nhìn hắn ta vô cùng thảm hại.
Hắn cố nén đau đớn, chạy ra ngoài này tìm Tô Hy để tính sổ. Nhưng Hà Diệp Nhu đã nhanh hơn một bước, cô ta nhìn thấy Trương Tử Dương thì lập tức vui vẻ bước tới, cất giọng e thẹn:
- Anh Tử Dương!
Có lẽ chính Trương Tử Dương cũng không ngờ rằng ngày hôm nay lại có cả Hà Diệp Nhu, hắn vô cùng bất ngờ mà đứng đơ người ra một hồi.
Hà Diệp Nhu thì luôn nghĩ rằng người hẹn mình hôm nay chính là Trương Tử Dương, cô ta không hề mảy may nghi ngờ gì cả.
- Anh Tử Dương, em biết anh vẫn chưa quên được em. Em cũng vậy, trong lòng em chỉ có mình anh mà thôi.
Trương Tử Dương đứng hình một lúc thì cũng nhanh chóng khôi phục lại biểu cảm của bản thân, hắn lúc này đang đảo mắt tìm kiếm Tô Hy nên cũng không quan tâm tới Hà Diệp Nhu cho lắm, chỉ hờ hững hỏi:
- Sao em lại tới đây?
Hà Diệp Nhu lúc này vẫn không chút nghi ngờ gì, mỉm cười đáp:
- Là anh hẹn em mà. Anh Tử Dương, chúng ta quay lại đi có được không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT