Câu cuối cùng của Hàn Nhi rõ ràng có hơi lớn tiếng một chút, đến nỗi hai người ngồi xa như Ngụy Ni và Tô Hy đều mang máng nghe thấy. Được cái là hôm nay nhà hàng ít khách, nhìn kĩ thì chỉ có mỗi bàn của Tô Hy và bàn của Ngụy Hàn đang ngồi là có người mà thôi. Chắc là hôm nay không mở cửa cho khác ngoài chăng?
Tô Hy rất nhanh chóng suy ra được mối quan hệ giữa Ngụy Hàn và Hàn Nhi, nghe giọng điệu của Hàn Nhi thì Ngụy Hàn giống như chỉ là một người để cô ta lợi dụng, để thỏa mãn dục vọng của bản thân mà thôi, hoàn toàn không còn chút tình cảm nào khác. Chậc, là mối quan hệ thể xác sao?
Khoé môi Tô Hy khẽ nhếch lên, cô cầm lấy điện thoại và chụp hai người họ một bức, để sau này còn dự phòng lúc Hàn Nhi tìm tới Lục Thiên Quân. Tuy không biết Lục Thiên Quân có vì bức ảnh này mà dao động không, nhưng ít ra cô cũng có cái để đáp trả lại cô ta.
Thấy Tô Hy đột nhiên chụp ảnh lại, Ngụy Ni tỏ ra khó hiểu nhìn Tô Hy, nhưng lại bị lời nói khi nãy của Hàn Nhi làm cho sôi máu. Đáng ghét, anh trai cô xuất sắc như vậy, sao có thể dính líu tới loại phụ nữ ấy chứ? Cô ta có tư cách gì mà sỉ nhục anh? Làm như người ta thèm đến cô ta ý!
Lúc này Ngụy Ni không thể nhịn nổi nữa, liền đứng dậy xông về phía Hàn Nhi. Tô Hy lần này cũng không ngăn cản cô ấy, cô chậm rãi cất điện thoại vào túi áo, sau đó bước theo sau lưng Ngụy Ni.
- Đồ đàn bà đáng ghét, chị có quyền gì mà nói anh trai tôi như vậy? Chị không tự soi gương xem bản thân mình là dạng gì đi?
Ngụy Ni tức giận đập hai tay lên bàn, trừng mắt nhìn Hàn Nhi, ngọn lửa phẫn nộ dâng trào bừng bừng. Phản ứng đầu tiên của Hàn Nhi là giật mình, sau đó liền chuyển thành nụ cười châm biếm. Ngụy Hàn nhíu mày, không nghĩ tới việc sẽ gặp em gái ở đây, hơn nữa còn để cho cô ấy nghe thấy hết câu chuyện xấu hổ nhục nhã này.
- Tiểu Ni, không được lỗ mãng!
Ngụy Hàn nghiêm khắc nhắc nhở Ngụy Ni một câu, nhưng Ngụy Ni cứng đầu không muốn nghe. Cô ấy vẫn tiếp tục nhắm vào Hàn Nhi:
- Bà cô già, cô bị lãng tai à?
Hàn Nhi lúc này mới lười nhác cười, khinh thường đáp:
- Là anh trai cô đeo bám tôi không buông thì có. Chúng tôi chỉ là mối quan hệ thể xác với nhau, anh ta lại lưu luyến như vậy, thật là đáng thương a...
- Hàn Nhi!
Lần này Ngụy Hàn không thể nhân nhượng được như ban đầu nữa, liền lên tiếng cắt ngang lời cô ta. Dẫu sao thì em gái anh cũng đang ở trước mặt, không thể để Hàn Nhi tùy tiện nói thế nào thì nói được. Cô ta có gì cứ nhắm vào anh đi, hà tất gì phải chấp nhặt đứa em mới 19 tuổi của anh chứ?
Một giây sau đó, Tô Hy đứng ở phía sau Ngụy Ni mới cất lời:
- Thì ra cô tên Hàn Nhi. Nhìn cô cũng đâu đến nỗi nào đâu, sao lại mặc đồ fake để làm trà xanh vậy?
Lúc này Hàn Nhi mới chú ý tới Tô Hy, khoé môi đang cười lập tức cứng đờ một chút. Có lẽ chính bản thân cô ta cũng cảm thấy kinh ngạc khi Tô Hy lại trùng hợp xuất hiện ở đây, những lời khinh bỉ hùng hổ khi nãy đều biến mất cả.
Nhìn Tô Hy chằm chằm một hồi, Hàn Nhi lạnh giọng nói:
- Hừ, thì ra là cô vợ bé bỏng của Thiên Quân. Không lo học hành đi, cô chạy tới đây làm gì?
Tô Hy khẽ mỉm cười, chậm rãi bước lại gần Hàn Nhi, không nhanh không chậm nói:
- Nhưng tôi lại vô tình phát hiện ra bí mật của chị đấy. Tôi tốt bụng tiết lộ thêm cho chị một thông tin, Thiên Quân không thích loại phụ nữ phóng túng như chị đâu, tìm cách để tiếp cận anh ấy cũng vô ích.
Tô Hy chẳng quan tâm tới sắc mặt của Ngụy Hàn, cô nói ra câu có sát thương nhất đối với Hàn Nhi. Cô ta nghe Tô Hy nhắc đến Lục Thiên Quân, sắc mặt lập tức thay đổi như trở thành một con người khác vậy. Cô ta kích động bật dậy, vẻ mặt cố chấp vô cùng:
- Không, cô mãi mãi chẳng thể nào hiểu được Thiên Quân đâu, người anh ấy yêu cũng chỉ có thể là tôi mà thôi. Rồi tôi sẽ cho cô biết, cô thảm hại tới cỡ nào.
Tô Hy “A” lên một tiếng, vẻ mặt như thể ngạc nhiên vô cùng, như thể rằng tới bây giờ cô mới biết còn có chuyện buồn cười thế này. Cô không nhịn được mà bật cười, sau đó nghiêm túc đáp lại một câu:
- Cô đang mơ ngủ đấy à?
Hàn Nhi bị Tô Hy hỏi vặn lại một câu, cô ta tức tới nỗi không nói nên lời. Tô Hy tốt bụng tùy tiện bổ sung thêm một câu:
- Cho dù tôi và Thiên Quân có ly hôn đi chăng nữa, anh ấy cũng sẽ không bao giờ nhìn tới mặt cô đâu. Yên tâm!
...
Buổi tối...
Tô Hy sau khi nói những lời đó với Hàn Nhi, trước sự ngỡ ngàng của Ngụy Hàn và Ngụy Ni, tâm tình của cô trở nên tốt vô cùng. Nhớ lại khuôn mặt tái mét của Hàn Nhi, Tô Hy rất hả dạ. Khi Lục Thiên Quân từ trong phòng tắm bước ra, thấy vẻ mặt vui vẻ của cô, anh hơi ngỡ ngàng.
Cô nhóc này hôm nay có chuyện gì mà trông vui như vậy?
Anh liền lưu manh sát lại gần cô, đến cả quần áo trên người cũng không thèm mặc vào. Anh gặng hỏi cô:
- Bé con, em trúng xổ số sao?
- Hả?
Câu hỏi đột ngột của Lục Thiên Quân khiến cho Tô Hy ngơ ngác, cô như một phản xạ mà quay phắt đầu sang nhìn anh, nhưng do khoảng cách của anh đang quá gần cô, khiến cho môi cô vô tình chạm qua môi anh. Cô cứng đờ người ra trong giây lát...
Trời ơi, sao tự nhiên lại gần như vậy, làm người ta hú hồn à! Sợ Lục Thiên Quân lại cố tình hiểu lầm, cô vội vã giải thích:
- Em... em không nhìn thấy anh, thực xin lỗi.
Lục Thiên Quân tỏ vẻ như vô cùng tin tưởng vào lời giải thích của cô, nhưng khuôn mặt đẹp trai lại càng sát gần cô hơn nữa. Anh vừa mới tắm xong, trên người còn mang theo chút hơi nước ẩm ướt, vừa lưu manh lại có chút gợi cảm. Anh mờ ám nói một câu:
- Thật ra, vợ chủ động hôn chồng cũng không phải là không được.
- ... - Tô Hy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT