Tô Hy gần như sụp đổ, cô đã phát hiện ra rất nhiều người đang hoà vào đám đông, lặng lẽ theo dõi cô. Chuyện này là Lục Thiên Quân làm sao?
Rõ ràng Lục Thiên Quân đã đồng ý là không xen vào chuyện riêng tư của cô rồi cơ mà, anh rốt cuộc đang làm gì chứ? Giám sát cô ư, anh là không tin tưởng cô hay nghi ngờ cô sẽ qua lại với đàn ông khác? Cô thực sự rất thất vọng về anh, cô cứ nghĩ rằng cô và anh đã đủ thân thiết tới mức tin tưởng nhau rồi chứ?
Hoá ra vẫn chỉ là cô một mình ảo tưởng, là cô tự mình đa tình...
- Sao vậy? Không còn gì để nói nữa đúng không? Vậy là đã thừa nhận?
Hà Diệp Nhu thấy Tô Hy đột nhiên trầm tư không nói gì, cô ta cũng có chút nghi hoặc. Nhưng khó khăn lắm mới áp đảo được tình thế, cho nên cô ta phải tấn công dồn dập mới được. Tuyệt đối không được để cho cô có cơ hội đáp trả.
- Mọi người hãy xem đi, Tô tiểu thư của chúng ta đã ngấm ngầm thừa nhận bản thân mình là loại lẳng lơ rồi đó. Còn trẻ mà đã như vậy, không biết sau này sẽ thế nào.
Hà Diệp Nhu cố tình lại nói lớn, trong lòng đắc ý vô cùng. Tô Hy chắc chắn là không thể làm được gì trong tình huống này nữa rồi, trừ khi là Lục Thiên Quân xuất hiện và nói ra thân phận của cô ra. Nhưng Lục Thiên Quân chắc chắn sẽ không xuất hiện ở đây rồi, nghe nói anh đang đi công tác dài ngày ở nước ngoài. Chỉ cần Hà Diệp Nhu không nói ra thân phận thật của Tô Hy, người ngoài nhất định sẽ cho rằng cô là loại phụ nữ hạ tiện, lẳng lơ.
- Diệp Nhu, cậu thực sự ghét tớ đến vậy sao? Tớ đã bị cậu cướp đi tất cả rồi, sao cậu có thể bôi nhọ thanh danh của tớ như vậy? Chi bằng...tớ chết quách cho rồi.
Tô Hy bất ngờ phản đòn lại, khiến cho Hà Diệp Nhu không thể lường trước được. Cô dùng dáng vẻ khóc lóc đáng thương này để đảo ngược lại tình thế, sau đó đứng dậy.
Hà Diệp Nhu cứ tưởng Tô Hy định đánh mình, không ngờ Tô Hy lại ôm mặt khóc chạy ra ngoài. Mọi người đều hốt hoảng đuổi theo, nhỡ đâu cô nghĩ quẩn thì sao?
Hà Diệp Nhu nhìn thấy Lục Thiên Viễn và Trương Tử Dương vội vã đuổi theo trước, cô ta cũng hoảng loạn mà theo sau. Không thể nào, hai người họ có mặt ở đây từ lúc nào chứ?
Tô Hy chạy lên sân thượng, nằng nặc đòi nhảy xuống:
- Tớ chết quách cho xong!
Mọi người thực sự đã bị doạ một phen rồi. Lục Thiên Viễn nhanh chân chạy tới kéo Tô Hy ra khỏi khu vực nguy hiểm, khẽ quát:
- Điên à, tự nhiên đòi chết gì?
Tô Hy không nói gì, chỉ lắc đầu khóc nức nở, khiến cho ai nhìn vào cũng phải đau lòng. Lần này đến lượt Trương Tử Dương quay sang chất vấn Hà Diệp Nhu:
- Diệp Nhu, em càng ngày càng quá đáng, không coi ai ra gì.
- Em...em...
Hà Diệp Nhu không nghĩ tình hình lại thành ra như vậy, cô ta không những bị Trương Tử Dương lớn tiếng mà còn bị các bạn học bàn tán. Ai ai cũng nói là cô ta muốn ép chết Tô Hy.
- Thật là độc ác, dù sao cũng từng là bạn thân mà. Đã cướp đi bạn trai của Tô Hy rồi còn giở trò nhục mạ cô ấy.
- Đúng đó, Hà Diệp Nhu này cũng chẳng phải loại người tốt lành gì đâu.
Hà Diệp Nhu nhìn xung quanh, ai ai cũng chỉ trích cô ta thậm tệ, cô ta lại quay sang Trương Tử Dương, mếu máo khóc:
- Anh Tử Dương, em...em không có làm vậy. Là do Tô Hy...
- Đủ rồi. Em cái gì cũng đổ lỗi cho Tô Hy. Cái tính ngang ngược này của em thật khiến cho người khác chịu không nổi. Anh cũng như vậy thôi.
Trương Tử Dương nói rồi nhìn sang Tô Hy vẫn đang khóc, hắn vừa lo lắng cũng vừa xót xa. Lục Thiên Viễn trừng mắt nhìn hắn, sau đó đưa Tô Hy đi. Đi tới đâu, đám đông đều tự động tách ra để mở đường.
...
- Này, không sao đấy chứ?
Tới phòng y tế, mọi thứ đã yên tĩnh lại, Lục Thiên Viễn mới đỡ Tô Hy ngồi xuống. Cô đã nín khóc rồi, nhưng ánh mắt vẫn như người mất hồn, không đáp gì cả.
Lục Thiên Viễn cứ nghĩ là do ban nãy Hà Diệp Nhu đã nói gì tổn thương tới cô, cho nên anh định đứng dậy, đi tìm Hà Diệp Nhu để tính sổ:
- Để tôi giúp cô đi đòi lại công bằng.
- Lục Thiên Viễn!
Tô Hy đột ngột kéo tay Lục Thiên Viễn lại, ngăn không cho anh đi nữa. Lục Thiên Viễn sững sờ nhìn cô, sau đó cũng nghe theo lời của cô, không đi nữa. Anh đứng yên chờ cô nói tiếp.
Một hồi lâu, Tô Hy mới ngẩng đầu lên nhìn Lục Thiên Viễn. Cô không biết nên bắt đầu nói từ đâu, nhưng sau khi biết chuyện Lục Thiên Quân vẫn luôn cho người giám sát cô, cô cảm thấy bức bối lắm.
Khó chịu nhất vẫn là, Lục Thiên Quân không tin tưởng cô...
- Nhìn tôi tệ lắm sao, tôi giả dối lắm sao, tôi không đáng để tin tưởng đến thế sao?
Tô Hy ủy khuất, chấn vấn Lục Thiên Viễn liên tục, dù cho chuyện này đối với anh cũng chẳng có liên quan gì.
Lục Thiên Viễn không hiểu vì sao cô lại đột ngột hỏi như vậy, nhất thời không biết nên đáp thế nào. Anh thở dài, ngồi xuống bên cạnh cô:
- Có chuyện gì xảy ra sao? Là Hà Diệp Nhu đã nói những lời đó à?
Tô Hy mệt mỏi lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Cô đúng là điên rồi, tự nhiên lại đi tâm sự với Lục Thiên Viễn. Anh ta với Lục Thiên Quân là anh em ruột, cũng cùng một giuộc mà thôi.
- Cái đó...thật ra tôi tin cô không phải là người như vậy. Cô rất tốt mà, cũng đáng để tin tưởng nữa. Nếu không thì sao hôm đó tôi dám gọi cho cô tới bảo lãnh mình chứ? Là vì tôi tin tưởng cô đó.
Lục Thiên Viễn thừa nhận rằng, bản thân mình trước giờ chưa bao giờ an ủi ai, cho nên anh cũng không biết phải an ủi thế nào. Nhưng những lời anh nói đều là những lời thật lòng cả, tuyệt đối không có một chút giả dối.
Tô Hy bất ngờ ngước lên nhìn Lục Thiên Viễn chằm chằm, mãi cô mới nặn ra được một câu:
- Vì sao?
Vì sao lại an ủi cô? Lẽ ra anh ta nên rời đi, bỏ mặc cô mới phải. Trước giờ không phải anh ra vẫn luôn rất ghét cô hay sao?
Lục Thiên Viễn thở dài nhìn Tô Hy. Cô gái nhỏ này, cũng thật ngốc nghếch. Anh đã nói như vậy rồi mà cô vẫn chưa nhận ra tâm tư của anh hay sao?
- Thôi bỏ đi. Tóm lại thì, cô chính là cô gái tốt đẹp nhất mà tôi từng gặp. Cho nên, đừng suy nghĩ tự ti như vậy nữa, thật không giống với khí thế của cô chút nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT