(18)

Lục Thiên Quân đã nói là sẽ không chạm vào Tô Hy, đêm nay hai người chỉ là đơn thuần ngủ chung giường mà thôi. Thực tế mà nói, anh đã giữ đúng lời thề của mình, không hề vượt quá giới hạn.

Cả đêm có Lục Thiên Quân ngủ bên cạnh, Tô Hy ngủ rất ngon giấc. Tới ngày hôm sau khi cô tỉnh lại, chỗ trống bên cạnh đã sớm không còn hơi ấm nữa. Có lẽ Lục Thiên Quân đã đi lâu rồi. Lòng cô vô cớ hụt hẫng, một cảm giác không tên khó tả đang dần len lỏi vào trong tim cô.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, phá vỡ cảm giác hụt hẫng trong lòng Tô Hy. Mới sáng sớm, không biết là ai tới làm phiền cô nhỉ? Cô lười biếng ngáp ngủ, xỏ dép lê vào rồi chạy ra mở cửa.

- Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi ạ? Đại thiếu gia dặn dò cô vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng, sau đó sẽ cùng nhị thiếu gia tới trường đại học ạ.

Thì ra là giúp việc tới. Tô Hy nhanh chóng nắm bắt được trọng tâm vấn đề, liền nghi hoặc nhìn nữ giúp việc:

- Đi học gì cơ?

Đúng là cô muốn nói với Lục Thiên Quân về chuyện quay trở lại trường đại học, nhưng từ đó tới giờ cô vẫn chưa có cơ hội thích hợp để nói. Thế mà anh lại sắp xếp trước cho cô rồi ư? Làm sao anh biết được suy nghĩ của cô chứ?

Nữ giúp việc lễ phép gật đầu:

- Dạ, đại thiếu gia đã chuẩn bị ổn thoả cho cô hết rồi ạ.

Trái tim lại Tô Hy càng đập nhanh hơn bình thường. Lục Thiên Quân tại sao lại đối xử tốt với cô như vậy? Cô không thể phủ nhận rằng anh là một người rất nghiêm khắc, nhưng khi lột bỏ vẻ bề ngoài nghiêm khắc kia ra, anh còn là một người rất chu đáo. Hôn nhân chỉ là giả, có đôi lúc cô lo sợ anh sẽ đối xử tốt với mình quá, rồi dần dần khiến cho cô chìm đắm không lối thoát. Cô không phải một người phụ nữ lí trí trong tình yêu, nhưng trải qua việc bị phản bội trong tình yêu, cô dường như đã bị mất sự an toàn về nó. Cô rất sợ mình sẽ mất phương hướng một lần nữa, sẽ lỡ yêu Lục Thiên Quân.1

Nữ giúp việc thấy Tô Hy trầm tư không nói gì, cô ấy lo lắng gọi tên cô. Cô lúc này mới giật mình, liền lắc đầu nói không sao, bảo cô ấy lui xuống trước đi.

Giúp việc vâng lời, trước khi đi vẫn không quên đặt một số đồ dùng cần thiết mà Lục Thiên Quân đã dặn dò chuẩn bị từ trước xuống bàn, dẫu sao Tô Hy cũng là đi học lại, không thể để thiếu đồ dùng học tập được.

Tô Hy cũng mau điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, trước mắt được tới lại trường đại học đã là chuyện tốt rồi. Sau này còn phải quản lí tập đoàn Tô thị, cô không thể không học hành gì được. Lục Thiên Quân đã hứa là sẽ cứu vớt Tô thị, cho nên cô tin tưởng anh sẽ làm được điều đó.

Nhưng mà, không biết Lục Thiên Quân có sắp xếp cho cô học cùng trường với Hà Diệp Nhu và Trương Tử Dương không nhỉ? Nếu trùng hợp có chung trường, há chẳng phải sẽ náo nhiệt lắm sao? Lần trước cô định nói với anh là cô muốn quay trở về trường đại học cũ, một phần cũng là để tiếp tục "trả lại món nợ" cho hai kẻ phản bội kia. Nhưng Lục Thiên Quân đã chu đáo sắp xếp trước cho cô rồi, cô thật không biết nên làm sao nữa.

...

Sau khi vệ sinh cá nhân, ăn sáng xong, Tô Hy mới chợt nhận ra một chuyện nữa. Ban nãy giúp việc có nói là cô sẽ tới trường cùng với Lục Thiên Viễn, cô suýt chút nữa không để ý tới điều này.

Đáng chết, cô ghét tên Lục Thiên Viễn kia không hết, vậy mà lại bắt cô đi chung xe với cậu ta, hơn nữa còn học chung một trường đại học nữa. Sao Lục Thiên Quân có thể không công bằng như vậy chứ?1

Tô Hy tỏ rõ thái độ không vui, nhưng ý của Lục Thiên Quân đã quyết, cô cũng không thể thay đổi được gì. Ngồi ở trong xe chờ mãi, cuối cùng cô mới thấy Lục Thiên Viễn uể oải xuất hiện trước mặt cô, rõ ràng là cố tình câu giờ để cho cô phải chờ lâu mà.

- Lục Thiên Viễn, nhanh nhẹn một chút cho tôi!

Tô Hy dùng ngữ điệu của một người chị dâu, không chút khách khí mà ra lệnh. Lục Thiên Viễn chẳng buồn quan tâm, mở cửa xe và ngồi xuống chỗ bên cạnh cô. Cho tới khi tài xế bắt đầu chạy xe rồi, cậu ta mới từ tốn nói một câu, giọng điệu vẫn uể oải như cũ:

- Còn chưa già mà suốt ngày cứ cằn nhằn vậy? Tưởng làm chị dâu của tôi là hay lắm à?

Tô Hy lườm nguýt Lục Thiên Viễn, cô chính là kiểu người không bao giờ chịu nhượng bộ người khác, có thể cãi lí tới cùng, thậm chí là cãi cùn.

- Tôi cứ thích như thế đấy, thì làm sao nào? Cậu tưởng mình ghê gớm lắm sao, cũng chỉ là tiêu tiền của bố mẹ mà thôi, chẳng bằng một phần mười của chồng tôi.

Tô Hy thề, cô chỉ nhất thời mang Lục Thiên Quân ra để tổng sỉ vả Lục Thiên Viễn mà thôi, trong lúc nói cô không hề có ý gì khác.

Lục Thiên Viễn lập tức khựng lại vì câu nói của Tô Hy, ánh mắt loé lên một tia kì lạ mà chính cô cũng không nhìn ra. Cậu ta không thèm cãi nhau với cô nữa, im lặng một lúc, mãi mới lạnh lùng chất vấn cô một câu:

- Cô thật sự yêu anh trai tôi?

Có lẽ chính Tô Hy cũng không ngờ đến câu hỏi bất chợt này của Lục Thiên Viễn, do dự một hồi, cô mới gật đầu thừa nhận:

- Phải, tôi yêu anh ấy.

Đây là thoả thuận của cô và Lục Thiên Quân từ trước, cô có nghĩa vụ phải diễn vở kịch của một người vợ yêu thương chồng, cô đương nhiên không quên. Câu hỏi của Lục Thiên Viễn cũng vậy, cô chỉ được phép trả lời một câu duy nhất, đó là cô yêu Lục Thiên Quân.

Đáy mắt Lục Thiên Viễn tối sầm lại, không nhìn ra được cậu ta đang suy nghĩ cái gì. Nhưng Tô Hy cũng chẳng quan tâm nhiều tới vậy, cô liền quay mặt đi, quan sát cảnh đường phố tấp nập vào buổi sáng.1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play