Ở phía bệnh viện, Ngụy Ni vẫn đều đặn tới chăm sóc Lục Thiên Viễn. Bác sĩ nói tình trạng của hắn đã dần ổn định lại rồi, nhưng chỉ là không biết tới bao giờ mới tỉnh lại mà thôi.
Thời gian dần trôi đi như thế, rất nhanh đã trải qua 4 mùa xuân. Trong thời gian này, tập đoàn Lục thị lại càng thêm phát triển khiến cho Mafia dè chừng, chưa dám ra tay. Hàn Nhi cũng dần hồi phục trở lại, như ý muốn trở thành người phụ nữ bên Lục Thiên Quân. Vì chuyện quá khứ nên cô ta luôn cảm thấy tự ti, nhưng Lục Thiên Quân cần Hàn thị, anh giữ lại Hàn Nhi còn có tác dụng.
Chỉ duy có Lục Thiên Viễn vẫn còn hôn mê, mặc dù tình trạng đã rất ổn định. Hàng ngày Ngụy Ni đều chăm sóc cho hắn, chỉ chờ tới một ngày hắn tỉnh lại nhìn cô, nhìn cả bé con mà cô đã sinh ra.
Ngụy Ni sinh một bé trai rất đáng yêu, thông minh, đặt tên là Lục Thượng Hàn. Cô đã không còn quay trở lại trường đại học kể từ khi cô có thai rồi, cũng đã 4 năm trôi qua, bây giờ cô chỉ muốn giành hết thời gian cho gia đình và con mà thôi.
- Thiên Viễn, anh mau tỉnh lại đi có được không? Bác sĩ nói trường hợp của anh có lẽ là do tâm lý, là do tự anh không muốn tỉnh lại. Chẳng nhẽ anh không muốn gặp lại em và con sao?
Ngụy Ni ngồi bên cạnh Lục Thiên Viễn, nắm lấy bàn tay đang truyền nước của hắn, đôi mắt ngấn lệ. Khi nghe bác sĩ nói câu này, cô thực sự đã suy nghĩ rất nhiều, rồi lại cảm thấy tủi thân. Nếu như hắn thật sự không muốn nhìn thấy cô, hắn cũng nên tỉnh lại và nói với cô một tiếng chứ. Cảm giác chờ đợi thật là khó chịu, thật là đau khổ.
Bỗng nhiên, ngón tay của Lục Thiên Viễn hơi động đậy một chút khiến cho Ngụy Ni hốt hoảng, cô lập tức gọi tên hắn:
- Thiên Viễn, Thiên Viễn, anh nghe thấy em nói không?
Cuối cùng, Lục Thiên Viễn cũng mở mắt yếu ớt ra nhìn Ngụy Ni. Vào giây phút này, Ngụy Ni đã thực sự xúc động, mừng rỡ tới nỗi bật khóc nức nở. Thấy hắn định cử động, cô lập tức ngăn hắn lại:
- Anh cứ nằm yên đây nhé, em đi gọi bác sĩ. Sẽ nhanh thôi.
Ngụy Ni cuống cuồng chạy ra khỏi phòng bệnh gọi bác sĩ, chỉ một vài phút sau bác sĩ và y tá đã tới và kiểm tra cho Lục Thiên Viễn một lượt. Tình trạng sức khỏe của Lục Thiên Viễn rất tốt, tất cả đều đang phục hồi trở lại:
- Bệnh nhân không còn gì đáng lo ngại rồi, đúng là kỳ tích mà.
Ngụy Ni liên tục cảm ơn bác sĩ, cô phải mau chóng báo lại tin vui cho gia đình mới được. Nhưng khi vừa mới cầm điện thoại lên, cô lại nghe thấy giọng nói của Lục Thiên Viễn vang lên ở phía sau:
- Sao tôi lại ở bệnh viện này, cô là ai vậy?
Câu nói của Lục Thiên Viễn khiến cho tất cả mọi người sửng sốt. Ngụy Ni cũng vậy, cô lo lắng sờ lên trán của hắn, sau đó cố gắng giải thích:
- Anh đang nói đùa đúng không? Em là Ngụy Ni đây mà, anh không nhớ ra em sao?
Lục Thiên Viễn nhìn Ngụy Ni chằm chằm, sau đó thẳng thừng lắc đầu:
- Ai vậy, không quen.
Lần này Ngụy Ni cứng đờ người ra, nét mặt bắt đầu hoảng hốt. Biểu cảm của Lục Thiên Viễn không giống như đang nói đùa, thậm chí còn rất lạnh lùng, nghiêm túc.
Bác sĩ thấy tình cảnh này thì lập tức bước đến, hỏi lại Lục Thiên Viễn một lần nữa:
- Đây là bệnh viện, vậy cậu có nhớ tên của bố mẹ cậu hay không?
Lục Thiên Viễn nhíu mày, tỏ ra mất kiên nhẫn:
- Hỏi gì mà hỏi ngu vậy, bố mẹ tôi sao tôi không nhớ? Bảo anh Thiên Quân tới đón tôi về đi, hôm nay tôi muốn xuất viện.
Lục Thiên Viễn vừa nói, vừa muốn rút ống kim đang truyền nước ra, nhưng lại bị Ngụy Ni ngăn lại. Trường hợp này không ai có thể lường trước được, bây giờ cô phải hết sức bình tĩnh:
- Thiên Viễn, anh mới tỉnh lại, không nên xuất viện ngay đâu ạ. Với lại anh Thiên Quân bận rộn chuyện công ty, chắc không tới đón được anh đâu.
Lục Thiên Viễn nhìn Ngụy Ni bằng ánh mắt chán ghét, lạnh lùng đẩy cô ra:
- Vậy thì bảo Tô Hy tới đi. Nếu không phải là anh tôi kết hôn với cô ta, tôi còn lâu mới thèm gọi cô ta là chị dâu.
Ngụy Ni lại một lần nữa khựng lại, tuy lực đẩy của Lục Thiên Viễn không mạnh, nhưng sự lạnh nhạt từ hắn khiến cho cô cảm thấy tủi thân vô cùng. Nếu như hắn nói không nhớ ra cô là ai, vậy thì tại sao còn nhớ tới những người khác? Có lẽ, cũng chỉ là quên mình cô mà thôi.
Ngụy Ni thực sự rất muốn chất vấn Lục Thiên Viễn rằng, từ trước tới nay trong lòng hắn có bao giờ chứa cô không? Cô trong mắt hắn là cái gì? Từ đầu tới cuối, cô chỉ có cảm giác như bản thân đang là một trò hề, một chút giá trị cũng không có.
Nữ y tá liền tiến tới an ủi Ngụy Ni, còn bác sĩ thì hết sức khuyên Lục Thiên Viễn nên ở lại theo dõi tình hình thêm.
Cho tới tối, cuối cùng bác sĩ cũng đưa ra kết luận Lục Thiên Viễn bị mất trí nhớ tạm thời. Có một số chuyện, một số người hắn sẽ không nhớ ra ngay, phải dần dần làm quen lại thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT