(125)

Lục Thiên Viễn mấy ngày nay luôn ở bên chăm sóc Ngụy Ni mọi lúc mọi nơi, sau khi được bố mẹ cô đồng ý, hắn đã mừng rỡ vô cùng. Chuyện này tạm thời hắn vẫn chưa nói cho bố mẹ mình biết, hắn sẽ tìm thời cơ thích hợp nhất để nói ra chuyện trọng đại này. Cho nên, mấy ngày nay hắn đưa cô tới biệt thự riêng của mình, cũng thường xuyên qua đêm ở đây. Khi bố mẹ gọi điện hỏi, hắn chỉ nói là ngủ nhà bạn mà thôi.

Bố mẹ Lục cũng không nghi ngờ gì nhiều, bởi vì Lục Thiên Viễn cũng thường xuyên qua đêm ở nhà bạn mà.

Hôm nay Ngụy Ni dậy muộn, Lục Thiên Viễn đã chủ động tự làm bữa ăn sáng cho cô. Quả thực nhìn hai người giống như một đôi vợ chồng trẻ đang thời kỳ hạnh phúc. Đây chính là cuộc sống mà Ngụy Ni đã từng mong muốn, cuối cùng cũng trở thành hiện thực rồi.

Nhìn Ngụy Ni ăn một miếng mì xào cho chính tay Lục Thiên Viễn làm, hắn lại cẩn thận hỏi:

- Thế nào, mùi vị có ổn không?

Là một thiếu gia nhà giàu, Lục Thiên Viễn bây giờ mới chỉ là bắt đầu tập nấu nướng mà thôi, có thể tay nghề vẫn chưa ổn lắm. Ngụy Ni nuốt đồ ăn vào trong miệng rồi mỉm cười, gật đầu tán dương:

- Rất ngon!

Lục Thiên Viễn lập tức trở nên vui vẻ như một đứa trẻ, hắn lại rót thêm cho Ngụy Ni một cốc sữa ấm, cẩn thận thử độ nóng rồi mới đưa cho cô:

- Nào, uống một chút đi.

Ngụy Ni chưa từng nghĩ, cũng có ngày cô được chứng kiến một mặt chu đáo này của Lục Thiên Viễn. Có thai sớm thì đã sao chứ, cô được người mình yêu thương cưng chiều hết mực, như vậy còn không được hay sao?

Cô uống một chút sữa rồi lại đặt xuống, nhìn sang Lục Thiên Viễn:

- Thiên Viễn, vậy chuyện này... anh định nói sao với bố mẹ anh đây?

Lục Thiên Viễn vẫn chưa đề cập với Ngụy Ni chuyện này, quả thực khiến cho cô mấy ngày nay vẫn còn canh cánh trong lòng. Nhưng cô biết hắn cũng có những điều khó nói, tạm thời sẽ không giục giã hắn quá nhiều. Chỉ là cô tò mò muốn biết mà thôi.

Lục Thiên Viễn nhìn cốc sữa vừa mới được đặt xuống của Ngụy Ni, sau đó ngước lên nhìn cô, cười khẽ:

- Còn thế nào nữa, đương nhiên sẽ cưới rồi!

Một câu này của Lục Thiên Viễn khiến cho Ngụy Ni bất ngờ, hai má của cô lập tức trở nên ửng đỏ. Cô xấu hổ cúi gằm mặt xuống, làm giá:

- Em... em còn chưa đồng ý gả cho anh mà.

Lục Thiên Viễn bật cười, ôm lấy Ngụy Ni vào trong lòng, hứa hẹn:

- Chờ sau khi em sinh con, anh nhất định sẽ cho em một hôn lễ mà em mong muốn. Hiện tại em không cần lo lắng gì cả, chỉ cần dưỡng thai cho thật tốt mà thôi, được không?

20 tuổi, lần đầu tiên Lục Thiên Viễn nói những lời trịnh trọng như vậy. Tuy là còn quá sớm để bắt đầu một cuộc hôn nhân, nhưng hắn sẽ cố gắng làm tốt, sẽ cố gắng để mang đến cho Ngụy Ni một cuộc sống hạnh phúc nhất. Không phải ai sinh ra cũng đã được làm chồng, làm bố, vậy nên hắn càng phải cố gắng thật nhiều.

Ngụy Ni mỉm cười tủm tỉm, hạnh phúc gật đầu. Gả cho Lục Thiên Viễn, dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cô cũng chịu.

...

Xe ô tô dừng lại tại một căn biệt thự khác mà Tô Hy chưa từng tới bao giờ. Có lẽ, Lục Thiên Quân có rất nhiều biệt thự mà cô không biết. Cô đi theo người vệ sĩ vào bên trong, lập tức cảm nhận được một bầu không khí lạnh lẽo tới sởn gai ốc.

Thang máy đi tới tầng cao nhất của biệt thự, nơi đây không có bật đèn, khắp hành lang chỉ có một màu tối om. Nhưng cũng may, có một ít tia sáng ít ỏi của ban ngày chiếu vào nên Tô Hy mới nhìn rõ mọi thứ. Nếu là vào ban đêm, nơi này quả thực sẽ rất âm u.

Ở phía trước có một vài vệ sĩ đang canh gác cửa, khi Tô Hy và vệ sĩ tới nơi, bọn họ có phần ngơ ngác nhìn nhau một lúc. Người vệ sĩ đi theo Tô Hy liền quát:

- Nhìn thấy thiếu phu nhân mà còn đơ ra đó làm gì?

- Dạ...? Thiếu phu nhân, mời cô vào ạ.

Có lẽ mấy người vệ sĩ cũng bất ngờ khi Tô Hy đột ngột xuất hiện ở đây mà không có báo trước. Nhưng Lục Thiên Quân trước giờ làm gì cũng chẳng cần phải báo cáo cho ai, bọn họ không biết cũng là lẽ đương nhiên thôi.

Nhìn thấy những người vệ sĩ quen thuộc trước mặt, Tô Hy mới thở phào nhẹ nhõm. Cô yên tâm hơn bước vào bên trong, nhưng bầu không khí lạnh lẽo toả ra từ bên trong lại khiến cho cô rùng mình, căng thẳng.

Đi được một vài bước nữa, cô mới nhìn rõ được tình cảnh ở bên trong là như thế nào. Phía trước cô là một người đàn ông bị trói trên ghế, toàn thân chi chít những vết thương do bị tra tấn. Ngồi ở trên ghế cao chính là Lục Thiên Quân đang hút thuốc, ánh mắt lạnh lẽo tựa như ác quỷ. Nhìn thấy Tô Hy xuất hiện, anh dường như cũng không tỏ ra quá bất ngờ gì.

Lục Thiên Quân gạt tàn thuốc đi, bước xuống bậc thang và tiến tới chỗ Tô Hy. Không hiểu vì sao cô lại sợ hãi vô cùng, vô thức lùi lại một bước. Nhưng bước chân của anh nhanh hơn cô, anh lập tức vươn tay kéo cô lại, ôm vào lòng:

- Lùi lại làm gì, em sợ?

Tô Hy căng thẳng hít một hơi thật sâu, sau đó khẽ lắc đầu. Lúc này cô phải bình tĩnh, không được phép sợ hãi.

Lục Thiên Quân nhìn một Tô Hy dù đã sợ hãi thành ra như vậy mà vẫn quật cường, nơi lồng ngực khẽ nói đau. Anh đưa cô tới gần người đàn ông đang bị trói kia hơn, để cho cô nhìn rõ hắn là ai:

- Em nhận ra hắn chứ?

Tô Hy mở mắt nhìn thật kĩ, lập tức trở nên bàng hoàng vì người đàn ông trước mặt chính là Peter. Cô khó hiểu ngước lên nhìn Lục Thiên Quân, chỉ thấy anh đang cười lạnh lẽo:

- Hắn ta là gián điệp của Mafia Italy, cố tình tiếp cận em để đạt được mục đích. Cũng may là anh sớm tóm được hắn, nếu không thì em...

Nói tới đây Lục Thiên Quân lại ngập ngừng không nói tiếp nữa, nhưng biểu cảm này của anh khiến cho Tô Hy cảm thấy xa lạ, thậm chí là sợ hãi. Cô quay sang nhìn Peter đã bị tra tấn tới mức này, thật sự không biết nên nói gì.

Nếu như hắn ta thực sự là gián điệp thì vì sao lúc ở Nam Phi, hắn lại cứu cô? Cô cũng không rõ mọi chuyện thế nào, nhưng dù sao thì Peter cũng từng là ân nhân cứu mạng của cô, quả thực cô có chút không nỡ:

- Thiên Quân, anh chắc chắn chuyện này rồi chứ? Chỉ là... em sợ rằng trong này có hiểu lầm gì đó, sẽ hại người vô tội...

Nếu như Peter thật sự là gián điệp thì Tô Hy sẽ không nói làm gì, nhưng chuyện gì cũng phải có chứng cứ rõ ràng, ngộ nhỡ thật sự là Peter bị oan thì sao?

Cô chưa bao giờ có ý nghĩa muốn nói đỡ hay bênh vực cho Peter, chỉ là chuyện này đột ngột quá, khiến cho cô khó tin.

Lục Thiên Quân cười khẽ, buông Tô Hy ra. Anh đối với những nghi hoặc của cô dường như không còn quá bất ngờ gì, bởi vì anh biết rõ cô sẽ nói như vậy:

- Em muốn xem bằng chứng gì? Bằng chứng tên này là gián điệp, hay là bằng chứng em cùng tên này có quan hệ?

Lục Thiên Quân nói câu này không khỏi khiến cho Tô Hy bàng hoàng sửng sốt. Cô chỉ nói như vậy thôi mà, sao lại thành anh nghi ngờ cô có gian tình với Peter? Thật sự khó hiểu, anh rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì đây chứ? Chẳng nhẽ cô không đáng để cho anh tin tưởng đến vậy sao?

Tô Hy bắt đầu cảm thấy khó chịu khi bị nghi ngờ như vậy, cô cơ hồ đoán ra được lí do, có lẽ thời gian qua Lục Thiên Quân lạnh nhạt với cô là vì chuyện này?

- Thiên Quân, em và Peter thật sự không có gì cả!

Tô Hy hít một hơi thật sâu, nhấn mạnh một câu. Cô biết anh là một người có tính chiếm hữu cao, vì vậy nên cô làm gì cũng biết chừng mực và giữ khoảng cách với những người khác. Không biết chuyện này anh nghe từ đâu ra, nghe ai nói mà buộc tội cô có gian tình với Peter như vậy.

Sự không tin tưởng của anh, quả thực khiến cho cô thất vọng tràn trề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play