Sáng, ánh nắng chiếu vào gian phòng.
Mộ Khiêm thức dậy.
Theo thói quen lại đi tới Đông Tiên.
Vừa bước vào thì chợt nhận ra.
À...., Tử Mộc còn ở đây nữa đâu.
Hôm nay bị sao vậy chứ.
Chắc phải mau chóng đẩy tiến trình lên một chút.
Về thư phòng lấy một cuốn sổ cất trong ngăn kéo.
Vỏ ngoài xanh thắt lề cẩn thận.
Tất cả tên tuổi việc làm của đám tham quan đều được ghi chép tại đây.
Chỉ cần kết tội xử lí xong chỗ này, một nửa quyền lực của Lệnh Khiêm sẽ xuy giảm....!
_____________________
________________
Hai mắt nặng trĩu mở ra.
Tử Mộc chống tay gắng ngồi dậy.
Cảm giác đau từ eo truyền ra toàn thân.
Rốt cuộc đêm qua hắn đã làm cậu bao nhiêu lần.
_ Tiểu mao, được bao nhiêu rồi?
_ [ Độ hảo cảm của nam phản diện với kí chủ + 20, hiện tại 20 ]1
Tên khốn nạn đó.
Nếu ngày nào cũng như vầy, đến một lúc nài đó cậu sẽ chết vì làm tình mất thôi
_ Dậy rồi?
Lệnh Khiêm từ ngoài bước vào.
Bộ thường phục vẫn trên người.
Có vẻ cũng chưa thức dậy lâu lắm, chuẩn bị thượng triều đây mà.
_ Hoàng thượng....ư....!
Giờ đến tự ngồi dậy cũng không nổi.
Tức chết cậu rồi.
Anh ôm vai cậu, cho tựa vào thành nệm.
Tử Mộc mếu máo nhìn xuống.
Xoa xuýt lấy hông của mình, có phải phế rồi không?
Hắn ngồi xuống bên cạnh, trong tay đưa ra một ống lọ nhỏ.
Đề Tử Mộc nằm xuống gối đặt sẵn trên chân mình
_ Trẫm giúp ngươi bôi
_...ưm...!
Chất dịch mát lạnh chạm vào bên trong.
Cả khuôn mặt cậu đỏ bừng.
Đỉnh đầu như có thể xì ra khói.
Bỗng, thái giam bên ngoài đi vào.
Nhìn thấy phi lễ liền quay mặt đi.
Hàng lông mày nhíu lại, tại sao tự nhiên lại không có quy củ như vậy
_ Ai cho ngươi tự tiện vào đây?
_ Hoàng...Hoàng thượng....nhiếp chính vương đòi gặp người ngay bậy giờ...!
Có chút chuyện cỏn con mà cũng phá hỏng không gian của hắn?
_ Kêu hắn về đi, hôm sau gặp
_ Hoàng thượng....nô tài đã ngăn cản nhiều lần nhưng ngài ấy không chịu nghe....!
Anh nhìn xuống Tử Mộc đang ngẩn ngơ.
Thỏ con lại nhớ tới đứa em trai vàng ngọc kia?.
Mắt hơi khép lại, nói vọng ra
_ Cho hắn vào đây....!
Tử Mộc nhìn lên.
Đây rõ ràng là cố ý mà.
Nếu cậu đã nhung nhớ tới vậy.
Hắn liền chấp thuận.
Mộ Khiêm bước vào, cả người cứng đờ.
Tử Mộc ngồi bên cạnh Lệnh Khiêm.
Cả người toàn dấu hôn vết cắn.
Vạt áo trắng rũ xuống.
Lộ ra bờ vai nhỏ gầy chi chít các vết xanh tím.
Cậu đang nhìn hắn,, đôi mắt u buồn mịt mù.
Trong đầu diễn ra các cảnh hành hạ cưỡng hiếp tàn bạo.
Có phải Tử Mộc đã phải chịu tất cả những điều đó? Chính hắn đã đẩy cậu vào hoàn cảnh này
Lệnh Khiêm thì trái lại.
Anh hài lòng.
Phải, mau nhìn đi, giờ đây đã không phải người của ngươi nữa.
Nhìn cho kĩ.
Khắc sâu vào kí ức hình ảnh này.1
Anh vòng tay qua ôm lấy cậu, nhấn vào người mình.
Dùng chút lực nhưng làm cậu hơi đau
_ Hoàng đệ,...có chuyện gì thì mau nói đi, trẫm đêm qua không ngủ được bao nhiêu, rất mệt...!
_ Hoàng thượng, đây là danh sách những tham quan mà thần đệ tìm ra....!
Lệnh Khiêm thở dài, tỏ ra chẳng mấy quan tâm.
Đưa tay cầm lấy rồi đặt qua một bên.
Phất áo, thong thả nói
_ Được rồi, trẫm sẽ xem xét, về đi
_..........!
Mộ Khiêm không nghe thấy bất cứ điều gì.
Chỉ đang cố gắng muốm nhìn Tử Mộc ra sao trong vòng tay kia.
Có phải đang sợ không? hay như thế nào?
_ Mộ Khiêm, có thể về được rồi
Từ trong thất thần bị giọng nói lôi ra.
Anh cúi người rời đi.
Vẫn không thể liếc vào cậu một chút.
Sẽ tìm cơ hội....!
Tử Mộc vẫn nhìn hướng ra cửa.
Rồi lại vùi vào lòng anh.
Trông thật giống mèo con.
Vậy thì con mèo này đang nhắm vào cái bể cá nào?
_ Không phải đang ôm tương tư với vương gia của ngươi....?
_ Tử Mộc lo Hoàng Thượng trả lại ta cho ngài ấy...!
Lệnh Khiêm nhấc cậu ngồi lên đùi mình.
Không hiểu sao việc này làm anh thấy khá thoải mái.
Là do thân nhiệt Tử Mộc ấm, hay do cơ thể anh thích con mèo này.
Mắt phượng chăm chăm nhìn vào hai con ngươi xanh biếc đang nhìn mình.
_ Hồ yêu nhà ngươi thật biết tức thời....!
_ [ Độ hảo cảm của nam chính với kí chủ + 20, hiện tại 60 ]
_ [ Độ hảo cảm của nam phản diện với kí chủ + 10, hiện tại 30 ]1.