_ Mày còn gọi mẹ về đây làm gì hả!?
_ Mẹ à...giúp con nói chuyện với Tử Mộc đi! Em ấy muốn li hôn đó
" Chát " Vi Nguyệt giáng một cái tát thật mạnh.
Khuôn mặt đẹp đẽ do chính bà sinh ra này, sao lại có thể chó chết như vậy!?.
_ Mẹ chính là muốn để thằng bé đi! Ở với mày bao năm trời, có giây phút nào mà nó được cười một nụ cười thật trong tâm chưa hả! Mày còn mặt dày giữ lại!?
_....!
_ Rồi! Cô thư kí cành vàng lá ngọc của mày đâu! Nếu là mẹ mày, thì đã cho người phanh thây ả ta ra lâu rồi! Chỉ là Tử Mộc quá hiền lành mới một mình chịu đau khổ như thế...!
Bà vịn tay ghế ngồi xuống.
Hốc mắt đỏ lên, giận dữ nhìn thứ nghịch tử này.
Suốt thời gian qua, trong dinh thự rộng lớn này, con dâu của bà chịu bao tức tưởi.
Hi sinh chịu đựng không đếm xuể.
_ Giờ mày cầu xin như vậy....là muốn mẹ phải nói cái gì chứ...Nói rằng thứ khốn nạn như mày sẽ thay đổi, sẽ không làm nó đau lòng nữa sao?
_ Con không biết...thực sự không biết...!
Ngự Thâm quần áo tóc tai bề bộn, nép thân vào góc tường.
Căn nhà này, giờ trở nên lạnh lẽo biết bao nhiêu.
Thậm chí trong tiềm thức, hắn không phân biệt nổi, liệu mọi thứ có đang tồn tại?
_ Thứ ngu ngốc! Tại sao đến khi thằng bé rời đi mày mới chịu hối hận! Tao đang thắc mắc.
Bao lỗi lầm của mày, Tử Mộc đều bỏ qua được.
Để hôm nay đến mức động tới đơn li hôn, rốt cuộc mày đã gây nên chuyện tày trời gì!? Xúc phạm đến nước nào...!
_......con....hiểu lầm...đánh em ấy...!
Đầu Vi Nguyệt choáng váng một phen.
Tử Mộc gầy gò yếu ớt như vậy.
Sao Ngự Thâm có thể....nói ra một cách nhẹ nhàng như vậy? Lại còn vì một hiểu lầm?
_ Được...Hàn Ngự Thâm....anh giỏi lắm.
Từ nay đừng bước vào dinh thự chính của tôi!.
||||| Truyện đề cử: Sở Thích Của Sùng Ninh |||||
Bà vội vã ra ngoài.
Kiềm không nổi những giọt nước mắt lăn dài.
Đáng, đáng lắm.
Nếu Tử Mộc không làm như vậy, thì bà cũng không để cậu ở cạnh đứa con này thêm cả.
Hối hận cũng quá trễ rồi.
Ngự Thâm gục đầu xuống hai tay.
Bờ rai không ngừng run lên, vì lạnh, vì anh không cảm nhận được bất kì một hơi ấm nào tại nơi hiu quạnh này.
Mỗi ngóc ngách vẫn lưu lại hình bóng của cậu.
Từ dáng vẻ làm bếp, cho đến nụ cười tươi sáng như nắng mai....và nước mắt.
Hắn quàng tay ôm lấy bản thân như tự tạo chút hoài niệm, Tử Mộc đã từng ôm hắn như thế này, mỗi ngày, mỗi tối bên giường.
Mà hiện tại đã chẳng còn nữa
Nhìn lên bàn.
Chiếc nhẫn cưới sáng loáng cùng sợi dây chuyền khắc hai chữ " Giang ly ".
Tất cả đều được để lại.
Anh lồm ngồm đứng dậy.
Lững thững bước lên phòng.
Từ trong nhà tắm đi ra một thiếu nhiên nhỏ nhắn.
_ Tử Mộc à...!
Hai tay cố với lấy, lại lỡ khiến hình ảnh tan biến.
Con mắt lờ đờ nhìn xung quanh.
Biến mất thật rồi.
Anh mở tủ ra, đống quần áo cậu vẫn chưa mang đi, vậy ít nhất, đừng mang đi nữa.
Ôm số quần áo rải trên giường, thu mình nằm tại giữa.
Ôm lấy chiếc áo thơm, tham lam hít lấy chút tàn dư.
Ngự Thâm nở nụ cười bi ai.
Mùi hương này đang bao bọc với anh, như thể cậu vẫn nằm bên cạnh.
Đang nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
Vẫn cảm giác quen thuộc ấy, ấm áp, yêu thương.
Chiếc áo này, là chiếc áo đầu tiên, cũng là chiếc áo duy nhất anh tặng cậu.
Anh vẫn nhớ, lúc đó Tử Mộc đã vui tới mức nào.
Giá như hắn có thể tiếp tục tặng thêm nhiều thứ khác.
Chắc chắn sẽ không phung phí từng giây phút nào, sẽ ghi nhớ từng khoảnh khắc chất một góc trong tim.
Nhưng có vẻ, không thể nữa rồi
_ Tử Mộc...em đang ở đâu, về đi, anh sẽ lại làm cơm cho em, muốn được ôm, muốn được nắm tay em.......làm ơn...về bên anh đi.....