Sầm Thanh cứ đi theo Đoàn Sinh Hòa ra sân bay, anh đột nhiên ngừng lại, đưa va ly hành lý trong tay trả lại cho cô.
Đoàn Sinh Hòa đứng ở ven đường chờ Trần Hoài, thấy Sầm Thanh giương mắt nhìn mình, anh cúi đầu hỏi: “Em sao vậy?”
“Anh không đưa tôi đi…” Sầm Thanh quên liên lạc người tới đón máy bay, nếu Đoàn Sinh Hòa không đưa cô thì cô cũng chỉ có thể tới hàng ngũ chờ xe taxi.
“Muốn tôi đưa em đi à?” Đoàn Sinh Hòa bắt chước giọng điệu của cô.
Sầm Thanh nghe anh tỏ ra đáng yêu toàn thân không khỏi nổi da gà. Nhưng bởi vì có chuyện nhờ anh, cô chẳng dám trưng ra biểu cảm ghét bỏ, chỉ đành chịu đựng.
Cô gật đầu, tỏ vẻ nịnh nọt nhét va ly về tay Đoàn Sinh Hòa, cô chắp hai tay đặt trước ngực, lạy hai cái: “Nếu anh thật sự không tiện đường, tới nội thành rồi thả tôi xuống cũng được… Tuy rằng đây không phải là chuyện người làm, nhưng không sao tôi có thể hiểu được.”
“Em đang nhờ vả người khác hay là chúc tết vậy?” Đoàn Sinh Hòa buồn cười.
“Vậy để tôi chúc tết cho thầy Đoàn.” Sầm Thanh mở miệng nói ngay, “Chúc thầy Đoàn một năm mới, nhất mã bình xuyên, nhị long hí châu, tam dương khai thái, tứ quý bình an*…”
(*) lời chúc này mang ý nghĩa cát tường bình an.
Đoàn Sinh Hòa ngắt ngang lời chúc tết của cô: “Có câu khác thực tế hơn không?”
Lời chúc thực tế một chút?
“Vậy chúc ông chủ Đoàn đại phát tài, vợ con chăn giường ấm, có biệt thự xe sang khắp mọi nơi.” Sầm Thanh chỉ vào một chiếc xe đang chạy chậm cách đó không xa, “À, nói xe sang thì xe sang tới rồi.”
Cô cố ý làm ra vẻ giật mình, bắt đầu diễn xuất: “Chiếc xe này trông thật thoải mái, tôi còn chưa ngồi bao giờ đâu.”
Đoàn Sinh Hòa quay đầu nhìn qua, quả thật là xe của anh, nhưng không phải là chiếc mà Sầm Thanh đã từng nhìn thấy lúc trước.
“Làm sao em biết là của tôi?” Anh nhét va ly vào cốp xe, mở cửa hàng ghế sau cho Sầm Thanh.
Sau khi Sầm Thanh ngồi vào bèn chỉ Trần Hoài ở vị trí ghế lái, nói: “Bởi vì anh ấy từ rất xa đã vẫy tay với anh, giống…”
“Giống cái gì?” Đoàn Sinh Hòa ngồi vào bên cạnh cô, đưa cho Sầm Thanh một chai sữa chua vị dâu tây trong tủ lạnh trong xe, anh nhớ mang mang cô chọn mùi dâu trong ba cây kẹo mút, đoán chừng là cô thích.
“Giống như cha già đón con ở cổng nhà trẻ.”
Lời này vừa thốt ra, hai người đàn ông trong xe đều rơi vào trầm lặng.
Đoàn Sinh Hòa liếc nhìn Trần Hoài ngồi phía trước, anh không muốn chấp nhận sự so sánh khiến mình hạ thấp vai lứa. Trần Hoài cũng chẳng dám tiếp lời, anh ta chăm chú nhìn tình hình giao thông không phức tạp ở phía trước, tỏ vẻ nghiêm túc lái xe.
Đoàn Sinh Hòa hỏi: “Em đi đâu?”
“Tinh Sơ.” Sầm Thanh uống một hớp sữa chua, có hơi lạnh, cô bị lạnh đến mức nhíu mày.
“Đừng uống nữa.” Đoàn Sinh Hòa thấy được biểu cảm của cô, anh mới nhớ tới hiện giờ đã vào tháng mười hai, anh uống lạnh quen rồi không cảm thấy gì, nhưng quên mất Sầm Thanh là một cô gái.
Anh nhận lấy sữa chua đặt sang một bên, nói với Trần Hoài ở phía trước: “Đến công ty giải trí Tinh Sơ.”
Trần Hoài theo bản năng đáp lại, sau khi chạy một lúc anh ta mới cảm thấy không thích hợp, cất tiếng chầm chậm: “Chỗ nào? Tinh Sơ?”
“Ừm.” Đoàn Sinh Hòa nhìn thẳng anh ta qua kính chiếu hậu, anh dùng ánh mắt cảnh cáo Trần Hoài đừng nói lung tung.
Trần Hoài ngoài mặt im lặng không nói, bên trong đang sóng to gió lớn.
Nhìn thấy một cô gái ở bên cạnh Đoàn Sinh Hòa cũng đã đủ khiến anh ta giật mình, cô gái kia thế mà còn làm việc tại Tinh Sơ?
Không đúng, Trần Hoài càng nghĩ càng thấy bất thường.
Sau khi Sầm Thanh xuống xe, anh ta dè dặt quay đầu hỏi: “Đoàn tổng, đó là gián điệp mà anh phái qua sao?”
Đoàn Sinh Hòa dùng biểu cảm nhìn tên ngốc để nhìn Trần Hoài, anh giải thích: “Đó là em họ của Lục Chiếu.”
“À, em họ…” Trần Hoài đột nhiên mở to hai mắt, anh ta thắng gấp, “Em họ.”
Trong đầu anh ta nhanh chóng xem xét lại mọi chuyện trong khoảng thời gian này, dần dần trong đầu Trần Hoài hiện ra một khả năng.
“Sếp không phải vì muốn tán tỉnh cô em họ kia mà muốn hợp tác với Tinh Sơ chứ?”
Đoàn Sinh Hòa không quá hài lòng với từ tán tỉnh kia, anh nghiêm túc nói: “Đôi bên cùng có lợi.”
“Đôi bên cùng có lợi, sếp nói đúng.” Trần Hoài ngoài miệng hùa theo, trong lòng vẫn không nhịn được nói móc: đúng cái con khỉ, mấy năm nay không thấy anh cùng Tinh Sơ đôi bên có lợi, sao vừa quen biết em họ của người ta thì muốn đôi bên cùng có lợi? Tôi thấy anh muốn hôn nhân lợi ích.
“Bên giám đốc Lưu nói thế nào?” Đoàn Sinh Hòa lấy sữa chua trên chỗ ngồi, sau khi mở nắp thì đưa tới miệng uống một hớp.
Lưu Văn Thủy toàn quyền phụ trách việc hợp tác với bên Tinh Sơ, trước khi Đoàn Sinh Hòa đi thành phố Q anh đã bảo Trần Hoài theo sát, báo cáo cho anh bất cứ lúc nào, nhiều hôm rồi vẫn chưa có động tĩnh gì.
“Giám đốc Lưu nói Tinh Sơ không muốn cùng chúng ta đôi bên có lợi…” Không chỉ không muốn vậy, còn từ chối Lưu Văn Thủy ngoài cửa.
Trước đây Trần Hoài cũng từng nghe nói về ân oán giữa Tinh Sơ và Hòa Duyệt của bọn họ, dù sao anh ta cảm thấy nếu mình đại diện cho Tinh Sơ vậy nhất định không muốn có dính dáng với Hòa Duyệt. Nhưng không loại trừ các ông chủ doanh nghiệp mang lòng rộng rãi, nói không chừng chẳng bao lâu bên Tinh Sơ sẽ bị tình yêu của sếp nhà mình với cô em họ làm cảm động thì sao?
“Bảo anh ta tiếp tục liên hệ.” Đoàn Sinh Hòa thản nhiên nói.
Với tình hình trước mắt của Tinh Sơ, hợp tác với anh là sự lựa chọn tốt nhất, Đoàn Sinh Hòa không cho rằng Lục Chiếu sẽ coi nhẹ toàn bộ đại cục.
“Nhưng giám đốc Lưu nói bên kia mang thái độ kiên quyết…” Đâu chỉ kiên quyết, ngay cả người phụ trách bên kia anh ta cũng chưa gặp mặt, toàn bộ quá trình đều đối thoại với trợ lý, Lưu Văn Thủy sắp mất thể diện rồi, mỗi ngày mặt mày đều cau có.
Đoàn Sinh Hòa đáp: “Ừm, bảo anh ta tiếp tục.”
Trần Hoài cố lấy dũng khí, nói thêm: “Anh ấy nói bằng không thôi đi, dù sao chúng ta cũng không nhất định cần Tinh Sơ…”
Đoàn Sinh Hòa lườm anh ta một cái: “Cậu cũng cảm thấy như vậy?”
“Vâng…” Trần Hoài không dám quay đầu lại.
Hai vị cấp trên muốn thông qua anh ta một tên trợ lý quèn để truyền lời, coi anh ta là cái nhân bánh quy kẹp bên trong, thật là làm khó anh ta mà.
“Lần này mới bị từ chối mấy lần?” Đoàn Sinh Hòa chợt nghĩ tới cô gái ngồi bên cạnh mình ban nãy, anh đã từ chối Sầm Thanh mấy lần nhỉ?
Đột nhiên Đoàn Sinh Hòa cúi đầu nhìn chai sữa chua trong tay… Ở hàng ghế sau chỉ có một chai sữa chua, nói cách khác đây là chai sữa chua ban nãy Sầm Thanh đã uống một hớp.
“Ba bốn lần thì phải…”
Đoàn Sinh Hòa tiện tay nhét chai sữa chua trong túi đựng đồ, anh khôi phục vẻ nghiêm túc: “Bảo anh ta học…” Nói đến một nửa thì ngừng lại, anh liếm bờ môi khô ráo, nghe được Trần Hoài hỏi học ai.
“Học Ngu Công.” Ba chữ thốt ra một cách mạnh mẽ.
Trần Hoài nghe ra được giọng điệu của Đoàn Sinh Hòa, cảm thấy anh đang bên bờ tức giận, nửa chặng đường sau anh ta không dám thở mạnh.
Người xưa nói oan gia ngõ hẹp, Trần Hoài đưa Đoàn Sinh Hòa về nhà, lúc quay về công ty lại gặp Lưu Văn Thủy ở bãi đỗ xe ngầm.
“Trần Hoài, Trần Hoài.” Lưu Văn Thủy bắt đầu gọi anh ta từ đằng xa, “Đoàn tổng về rồi à?”
“Giám đốc Lưu.” Trần Hoài nhớ lại lời nói của Đoàn Sinh Hòa trên đường đi, “Tôi đã nói với Đoàn tổng chuyện anh gặp bế tắc ở Tinh Sơ…”
Lưu Văn Thủy lập tức hỏi tới: “Đoàn tổng nói gì?”
“Đoàn tổng bảo anh học Ngu Công.”
“Ngu Công?”
Ánh mắt Trần Hoài kiên định, giọng nói cương quyết: “Nhất định phải nắm bắt ngọn núi lớn Tinh Sơ này, cho dù làm đến đời con trai anh cũng phải dời núi đi.”
–
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT