Tuy rằng Phong Thiệu
đã khôi phục hơn phân nửa nhưng cũng không vội vã rời khỏi động phủ,
thương thế phải điều dưỡng càng lâu thì bài tình cảm này lại càng phát
huy tác dụng.
Dù sao chuyện này còn liên
quan đến tông mạch, biến cố trước đó sợ là toàn bộ đệ tử và các trưởng
lão của Côn Luân đều đã biết được ngọn nguồn, cũng quyết định không lộ
ra chuyện y là Ma tu. Tuy nhiên Phong Thiệu không cho rằng hiện giờ có
thể ở lại động phủ của Côn Luân để dưỡng thương nghĩa là vạn sự đã đại
cát, thế nhưng ít ra tình huống cũng không phải quá xấu, mà khổ nhục kế
thì không ngại càng nhiều càng tốt.
Cho nên Phong Thiệu tính toán cứ làm ổ thêm một năm nữa rồi mới xuất đầu lộ diện.
Bên trong động phủ lúc nào cũng như mùa xuân, gió êm liễu rủ, cây cỏ xanh tươi rợp bóng.
Tuy nơi này không lớn nhưng Phong Thiệu lại rất có cảm tình, lúc đầu y chỉ
coi chỗ này là nơi ở của người trước, thế nhưng về sau tất cả thảo mộc
và cây cối bên trong động phủ đều được y và Phong Bạch cùng chăm sóc.
Nếu y cũng bị lệnh cưỡng chế không cho nhập Côn Luân giống Nấm thì sẽ
không thể trở về động phủ đã làm bạn vài thập niên này được nữa rồi.
Tuy nhiên cảm khái thì cảm khái vậy nhưng trong lòng Phong Thiệu đều đã có
tính toán từ trước, cho dù khổ nhục kế lần này có dùng được hay không
thì cũng không thể ở lại đây được nữa.
“Anh anh anh anh anh.” Cỏ Hợp Hoan bị Phong Thiệu nhấc ra khỏi dịch dưỡng
linh đặt trong viện, bàn tay nó không ngừng vẫy gọi, tỏa ra sự yêu kiều.
Đôi cỏ Hợp Hoan một hùng một thư* này đã hoàn toàn trưởng thành, lúc còn
nguyên hình thì không nhìn ra có gì khác biệt, chỉ là dáng vẻ béo béo
nộn nộn xanh tươi. Thế nhưng khi đầu ngón tay Phong Thiệu tung bay vận
lên ma quyết, tầng tầng hắc vụ bao quanh lấy chúng khiến phần tim của cỏ Hợp Hoãn cũng lộ ra màu đen, từ trong sương mù dần hóa thành hình
người. (*hùng là giống đực, thư là giống cái. Có điều để nam nữ thì
không chuẩn vì đây là cây cỏ nên mình tạm để nguyên như vậy)
Sau khi chúng biến thành hình người thì đều có dáng vẻ mười lăm mười sáu
tuổi, thân thể hai người trần trụi, toàn thân trắng nõn. Hùng thảo biến
thành một thiếu niên, mái tóc đen nhánh lộ ra mấy phần lục sắc, dáng vẻ
tế mi tú mục lúc nào cũng ẩn ẩn ý cười; Thư thảo biến thành thiếu nữ
mang theo mấy phần diễm lệ, ngũ quan lay động lòng người, trong mắt như
ẩn chứa nét xuân sắc vô hạn.
Tuy rằng rất vất vả mới luyện thành hình người, cũng giống với mấy cọng cỏ Hợp Hoan
của đan tu năm đó trên đài đấu pháp kén rể, thế nhưng hai ngọn cỏ Hợp
Hoan này lại chưa mở được thần trí, cho dù Phong Thiệu đã dùng phương
thức luyện ma để nuôi dưỡng chúng.
Bồng
Khâu đỏ mắt nhìn hai người nam nữ kia, giọng điệu chua lè: “Ngươi dùng
cách thức luyện con rối để nuôi linh thảo, thế mà còn nuôi thành công đã là một cơ duyên vô cùng tốt rồi. Linh trí của linh thảo nào phải thứ dễ dàng khai mở như vậy, cho dù là linh trí của yêu thú thì cũng phải
nghìn con mới có được một con, chuyện này phải dựa cả vào duyên pháp,
huống chi là mấy cọng cỏ. Ngươi đừng quá tham lam.”
Tất nhiên Phong Thiệu cũng hiểu được đạo lý này, y không phải người có lòng tham không đáy, thử sáng tạo mà đã thu được thành tích như vậy là rất
may mắn rồi, dĩ nhiên cũng phải hao hết sức lực. May mà linh khí ở Côn
Luân sung túc, cộng thêm trong tay Hà Loan có được yếu quyết nuôi dưỡng
do tổ tiên truyền lại, cùng với ma công tâm đắc của Bồng Khâu… Tất cả
những thứ đó hợp lại mới có thể nuôi dưỡng hai ngọn cỏ Hợp Hoan này
thành con rối, mà không phải chỉ là hai cây cỏ Hợp Hoan bình thường.
Nếu là cỏ bình thường thì sẽ chỉ biết tấn công theo bản năng giống như năm
đó y bị hương thôi tình của Hợp Hoan dụ dỗ, tuy rằng hương kia vô cùng
hung mãnh nhưng ảo giác lại không thể tổn thương được y. Thế nhưng con
rối thì khác, chúng không chỉ có mỗi loại tấn công này mà còn có thể
không ngừng tăng cường thực lực sau mỗi lần được luyện hóa, tính dẻo dai cực cao.
Vì giúp hai sức chiến đấu của
mình phát huy tác dụng càng lớn hơn nữa, Phong Thiệu không thể không
thảo luận nghiên cứu cùng Bồng Khâu. Sau một hồi thảo luận, thí nghiệm,
luyện chế tốn công tốn sức thì cũng đã trôi qua hơn mười ngày. Mãi đến
khi Phong Bạch từ bên ngoài trở về động phủ, đập vào mắt là hình ảnh hai người Phong Thiệu và Bồng Khâu đang không ngừng chọt tới chọt lui trên
người một thiếu niên độ mười tám mười chín tuổi.
“Thúc thúc.” Phong Bạch gọi một tiếng, đi tới. Bàn tay hắn đã âm thầm kháp
pháp quyết, thế nhưng sau khi nghe thấy thiếu niên kia phát ra một tràng tiếng “A a a a” thì thủ pháp của hắn cũng bị kiềm hãm, sau đó lại im
lặng rụt về.
Trong lòng Phong Thiệu đang
mặc ngâm một đạo ma lệnh, thân thể trắng nõn của thiếu niên và thiếu nữ
kia liền lập tức hóa thành một làn sương mù đen, lúc sương tán đi lại
trở về hình dáng hai cây cỏ. Sau khi an trí hai cọng Hợp Hoan về lại
dịch dưỡng linh, y mới ngẩng đầu hỏi: “Trở về rồi à, Xuyên Nghi và Nấm
có khỏe không?”
Lúc trước hai người quá
sốt ruột, Phong Bạch mang theo Xuyên Nghi và Nấm vội vàng đuổi theo
nhưng Nấm không thể bước vào Côn Luân nên Phong Bạch đã để Xuyên Nghi ở
lại bên ngoài trông nom nó, sau đó liền một lòng một dạ ở trong tông môn chăm sóc người bệnh Phong Thiệu. Suốt bốn tháng đằng đẵng Phong Bạch
cũng không ra ngoài nom lại Xuyên Nghi và Nấm nhỏ, nếu không nhờ Phong
Thiệu hỏi đến thì chỉ sợ một lớn một nhỏ ở bên ngoài đã bị hắn ném đến
chín tầng mây rồi.
“Thúc thúc yên tâm,
Xuyên Nghi chăm sóc Nấm tốt lắm.” Phong Bạch không tự chủ bày ra vẻ tươi cười, nói tiếp: “Ta đã mang bọn họ tới Hoàng gia, Hoàng gia vẫn nhớ rõ
thúc thúc từng đối xử tốt với họ nên cũng thu dọn chu đáo chỗ ở đồng
thời an bài thị đồng chiếu cố ân cần, còn hỏi thăm chuyện sang năm tông
môn thu nhận đệ tử mới nữa.”
Phong Thiệu
tà mắt liếc nhìn hắn, chỉ nói: “Được, Hoàng gia kia cũng chẳng phải niệm tình ta từng đối tốt với họ, ta có tốt đến mấy cũng đâu thể so được với đệ tử thân truyền duy nhất của chưởng môn cơ chứ. Nói đến chuyện thu đệ tử năm sau, vậy càng là công sự của thiếu tông chủ nhà ngươi, một kẻ
sắp bị đuổi ra khỏi Côn Luân như ta đâu thể trộn lẫn cùng.”
Phong Bạch cười, duỗi dài tay kéo đối phương vào trong lòng: “Thúc thúc cũng
muốn làm thiếu tông chủ ư? Ngày sau ta kế vị liền để thúc thúc làm thiếu tông chủ là được rồi.”
“Nói hưu nói
vượn.” Phong Thiệu trừng mắt liếc nhìn Phong Bạch, Phong Bạch lại không
đổi sắc mặt mà cười tủm tỉm hỏi tiếp: “Vậy thúc thúc muốn làm gì nào?”
Muốn làm gì?
Chuyện muốn làm nhiều lắm… Sống sót, tẩy trắng cho mình, hóa giải tòa đại sơn
Tu Di lão tổ, còn cả bảo vệ Côn Luân không dẫm vào vết xe đổ, tăng lên
tu vi, đề cao năng lực, phi thăng bất tử (vân vân).
Bởi vì chuyện muốn làm quá nhiều nên Phong Thiệu luôn phải an bài từng cái
một theo kế hoạch, những chuyện chưa quy hoạch thỏa đáng thì y cũng
không thích nói ra khỏi miệng. Thế nên chợt bị hỏi như vậy ngược lại
khiến y chẳng kể nổi một phần ba.
Phong
Bạch cũng không lưu tâm, nâng tay đỡ lấy cằm Phong Thiệu, dùng lực nâng
mặt y lên, ánh mắt dừng trên ấy lưu luyến không thôi: “Bất kể thúc thúc
muốn làm gì cũng phải làm cùng ta. Ta cũng chỉ ở bên một mình thúc
thúc.”
Phong Thiệu ngẩn ra, cũng dừng động tác đang kéo tay hắn, bất đắc dĩ nói: “Biết, ai ném được tiểu súc sinh nhà ngươi cơ chứ.”
Phong Bạch cũng hơi lơ đễnh, như chợt nhớ ra điều gì, hắn cởi bỏ túi gấm rồi đưa qua “Đây là Hoàng gia hiếu kính thúc thúc.”
“Bọn họ có dụng ý gì, ngươi cũng say theo hả. Thứ này không phải để hiếu
kính ta, cái bọn họ quan tâm là năm sau thu nhận đệ tử.” Phong Thiệu
nhướn mày, cuối cùng không quên thêm một câu “Tự mình cầm đi, năm sau sẽ càng nhiều hơn”
“Thúc thúc còn so đo cái này với ta? Của ta không phải cũng là của người hay sao?” Giọng nói của Phong Bạch cực mềm, ngẩng mặt giống như một đứa nhỏ.
Vốn Phong Thiệu cũng không coi là thật, lúc này lại chẳng thể giận nổi, một tay bám chặt cổ hắn, cười mắng: “Đó là tất nhiên, năm đó tiểu súc sinh
nhà ngươi đã ăn không hơn nửa gia sản của ta, cho dù của ngươi là của ta thì ta cũng vẫn phải chịu thiệt.”
“Ta đây vẫn còn.”
Phong Bạch chợt quay người, lỗ mãng áp đảo Phong Thiệu trên đất, hắn giống như một con dã thú tham lam hôn cắn đối phương.
Phong Thiệu bị cắn xé hơi đau đớn nhưng cũng không đánh chửi hắn, ngược lại
còn siết chặt cánh tay của mình hơn. Y ngắm nhìn tiểu súc sinh này không chớp mắt, giọng nói ấm áp: “Mới chỉ ngắn ngủi có hơn hai mươi năm mà tu vi của ngươi đã đại tăng, thực lực siêu quần. Không chỉ là thiếu tông
chủ Côn Luân trong mắt bọn họ mà còn là thủ đồ của sư huynh ta. Ta cực
kỳ tự hào.”
Phong Bạch hôn một đường từ
xương quai xanh của đối phương lên trên, khẽ mổ cánh môi của y, khi nghe thấy vậy thì hắn bỗng dừng động tác, nghiêng đầu nhìn qua. Phong Bạch
thấy rõ bên trong ánh mắt của y có sự tin tưởng, thân thiết, yêu thương, mỗi một cảm xúc ấy đều khiến hắn chìm sâu vào cảm giác thỏa mãn. Phong
Bạch hận không thể ăn sống nuốt tươi, ngay cả da thịt cũng ăn sạch vào
trong bụng, hoàn toàn dung hợp thể xác và tinh thần của mình với đối
phương, giúp cho hắn không bao giờ còn phải cảm thấy lo lắng bất an thúc thúc sẽ chợt biến mất không dấu vết nữa.
Thời gian một năm với tu giả mà nói chỉ như mấy cái chớp mắt, tuy rằng Phong Thiệu không ra khỏi động phủ, không thể luyện trường kiếm nhưng cũng
không chậm trễ chuyện tu hành. Một năm này Phong Bạch cũng không tới chỗ các trưởng lão để học tập nữa, lúc nào cũng lấy cớ là phải chăm sóc cho sư thúc để trồng nấm trong động phủ của Phong Thiệu.
Hai người không luyện kiếm, Phong Bạch liền cùng Phong Thiệu nghiên cứu tu
luyện Cửu Tự Chân Ngôn. Công pháp này xuất phát từ tay Tử Hư, tác dụng
mang lại rất bất phàm cho nên khó khăn khi tu luyện cũng không nhỏ. May
mà vẫn còn hào quang nhân vật chính soi sáng, trước khi chết đều có
thuộc tính của nhân vật phản diện thúc đẩy, cho nên tuy tâm pháp rất khó nhưng hai người vẫn ngày tiến ngàn dặm.
Thời gian ngoài lúc tu hành cũng không lãng phí, Phong Thiệu dùng toàn bộ tinh lực của mình cho hai cọng cỏ Hợp Hoan.
Sau khi cùng Bồng Khâu không ngừng thử nghiệm và sáng tạo, hiện giờ Phong
Thiệu đã có thể tiểu hợp, tiểu hoan, thành lập ăn ý với hai nhánh cỏ Hợp Hoan. Không cần lấy ra dược đỉnh, không cần học tâm pháp nuôi linh
thực, cũng không cần linh căn hệ mộc, y chỉ cần dùng ma quyết thúc dục
đã luyện hóa được hai nhánh linh thảo này trở thành con rối một cách vô
cùng thuận buồm xuôi gió. Phương thức công kích cũng không chỉ có một
loại như trước.
Lúc này đã không còn cách thời gian Phong Thiệu tính toán cho kế hoạch bao lâu nữa, khi y đang
chuẩn bị sẵn sàng đi tới Hư Vô phong để biểu lộ cõi lòng thì động phủ
lại nghênh đón một vị khách — Phong Thiệu dùng thức tảo kiểm tra liền
thấy được người tới mặc tăng bào phất phới, chính là Tử Giác với vẻ
phóng khoáng. Lúc này Từ Giác mỉm cười nói: “A Thiệu, là ta.”
Sau khi ông ta nói xong những lời này, chiếc nhẫn trên ngón tay cái của Phong Thiệu cũng hưởng ứng mà phát ra ánh sáng.
Phong Bạch cũng lưu ý đến điều này, ánh mắt hắn bất giác trở nên sâu thẳm.
Bất kể là vì đã tính toán phải đi biểu lộ chân tình hay do đối phương là Từ Giác, Phong Thiệu cũng không còn giả bộ vết thương chưa lành nữa. Cho
nên khi Từ Giác vừa tiến vào liền phát hiện Phong Thiệu vẫn êm đẹp, cũng không có dáng vẻ mệt mỏi thì không khỏi cảm khái: “Nếu không phải ta
từng nghe Thái Dần sư huynh kể lại tình hình lúc ấy thì hiện giờ đã nghĩ là ngươi căn bản chưa từng bị thương.”
Nói xong, ông giống như còn lo lắng mà cầm lấy cổ tay Phong Thiệu, ý muốn tham thức.
Hành vi không giống người ngoài bậc này đập vào mắt Phong Bạch liền khiến
ánh mắt hắn lại tăng thêm một tầng âm u, thế nhưng trên mặt vẫn biểu
hiện như thường. Hắn đi lên phía trước kéo tay Phong Thiệu trở về, sau
đó tạ lỗi với Từ Giác: “Tình hình hiện giờ của sư thúc, kỳ thật cũng
không muốn để cho ngươi ta đến xem mình như tà ma ngoại đạo… ” Giọng
điệu này của hắn ý từ là: cho dù hiện giờ Phong Thiệu đã trở thành Ma tu nhưng cũng có kiêng kị.
Lời này thật sự
là vô căn cứ, Phong Thiệu liếc mắt nhìn Phong Bạch nhưng cũng không vạch trần, ngược lại phối hợp hơi cụp mắt, bày ra dáng vẻ tâm sự tầng tầng.
Từ Giác cũng là người có thất khiếu Linh Lung*, lúc này liền thu tay lại,
tiếc hận nhìn về phía Phong Thiệu: “Ông trời ghen tị anh tài, tuy rằng
người đời khinh thường Ma tu nhưng ngươi cũng không cần tự coi nhẹ chính mình, đứng trước sinh tử thì việc Đạo tiêu tan đã không còn ý nghĩa
nữa. Sư tôn và các sư huynh ngươi sẽ khó chịu biết nhường nào?” (*Chỉ
người thông minh, khéo léo)
Sau khi nói
vài lời an ủi, ông lại vỗ bả vai Phong Thiệu, nói: “Còn có vài lời là sư tôn ngươi nói, nhưng trước mắt ông ấy không thích hợp tới gặp ngươi cho nên nhờ ta chuyển lời hộ. Ngươi không thể ở lại Côn Luân cho nên sư tôn đã giao phó ngươi lại cho ta. Mấy năm nay ta cũng ít khi về chùa mà
thường hay dạo chơi bên ngoài, người đi theo bên cạnh ta cũng có thể
nhập thế học hỏi thêm kinh nghiệm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT