Đồ đệ đột phá Trúc Cơ, Phong Thiệu cũng cảm thấy tự hào. Nhớ ngày đó, chính y đã tự tay chuẩn bị các loại đan dược hảo hạng, cũng chọn lấy ngày tốt rồi đưa ái đồ đi bế quan.

Mặc dù Hà Loan có ánh hào quang của nữ chính nhưng thật ra thiên phú vẫn kém hơn nam chính và nhân vật phản diện, cũng may nàng không phụ lại kỳ vọng, mới sáu năm đã đột phá Trúc Cơ, là hàng thượng đẳng. Tốc độ tu hành của Phong Thiệu thuộc loại siêu hạng, chưa đầy trăm tuổi đã là trung kỳ Kim Đan, người như vậy ở Cửu Châu cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Xưa nay Hà Loan rất được các vị sư thúc yêu thương, chăm sóc nên Phong Thiệu cũng muốn mời vài vị sư huynh đệ đến cùng uống rượu. Có điều Trương Bách Thiên, La Thắng vẫn chưa về tông, chỉ còn lại Triệu Bác và Phương Trường Tín.

Mấy năm nay Phương Trường Tín vẫn luôn chăm chỉ tu hành, cũng bế quan vài năm. Tuy rằng cảnh giới của cậu chưa đột phá nhưng vóc dáng đã cao lên nhiều, rốt cuộc cũng đứng đến vai Phong Thiệu, mi thanh mục tú, càng nhìn chăm chú càng thấy khôi ngô, là dáng vẻ thiếu niên nhiệt huyết sáng sủa.

Hà Loan bế quan sáu năm, lúc này xuất quan cũng lộ ra dáng vẻ đại cô nương, mắt hạnh môi anh đào, nhìn vô cùng hoạt bát linh động.

Phương Trường Tín là đệ tử thân truyền của Thái Huyền, Hà Loan lại do một tay Bích Lạc nuôi lớn, Phong Thiệu không tránh khỏi muốn nói rõ ngọn nguồn chuyện của Thái Huyền, Bích Lạc với hai người. Chỉ là vừa nói xong thì sắc mặt của cả hai đều biến đổi.

“Sư huynh!”

“Sư tôn!

Hai người cùng nhào vào trong lòng Phong Thiệu khiến y phải mỗi tay ôm một đứa, không lộ ra chút khe hở nào. Y không khỏi cảm khái trong lòng: nháy mắt đã qua hơn hai mươi năm, dáng vẻ của chính y cũng không nhìn ra có thay đổi gì nhưng hai người bọn họ lại biến đổi rõ rệt.

“Thiên phú của Bích Lạc sư bá mẫu cũng không kém, chỉ cần năm sáu trăm năm là có thể Kết Anh trở về rồi. Các ngươi không cần nhớ mong.” Phong Thiệu dịu giọng an ủi, không quên vỗ vỗ bả vai của cả hai.

“Đúng vậy, Bích Lạc sư tổ còn có Thái Huyền sư thúc tổ bầu bạn, không xảy ra chuyện gì được đâu.” Phong Bạch nói không nặng không nhẹ, sau đó cũng không nặng không nhẹ kéo lấy Hà Loan, nhân tiện lại không nặng không nhẹ túm lấy Phương Trường Tín kéo ra khỏi lòng Phong Thiệu.

Phong Thiệu tà tà liếc mắt nhìn hắn, Phong Bạch lại làm bộ như không thấy, quay đầu nói chuyện với Triệu Bác: “Sư thúc, nghe nói hai ngày trước cấm chế của tiên cảnh Côn Luân xảy ra sự cố, khiến cho đám yêu thú thừa dịp chui vào?”

Triệu Bác gật đầu: “Sơn Hà Xã Tắc Đồ vừa xuất hiện, yêu thú liền bắt đầu tàn sát bừa bãi, ngay cả đại cấm chế của Côn Luân ta cũng dần bị ăn mòn. May mà sư đệ đã nhắc nhở từ sớm giúp chúng ta có sự chuẩn bị… Tuy nhiên đúng là hai người trước đã xảy ra sự cố, cấm chế bảo vệ mất đi hiệu lực mới để cho đám yêu thú thừa dịp lợi dụng. Thế nhưng cũng chỉ là đám yêu thú cấp hai, cấp ba mà thôi, dù cắn bị thương mấy đệ tử ngoại môn nhưng đã bị Lâm sư đệ nhanh chóng chém chết rồi.”

Phong Thiệu nghe ra được Lâm sư đệ trong lời này đang nói đến ai, chính là đại sư huynh Lâm Tòng Chi của y. Vì vậy không khỏi thấy hơi khó hiểu: “Hiện giờ vẫn là Lâm sư huynh cai quản chuyện hộ vệ cấm chế ư? Thân thể của huynh ấy vẫn gánh vác được sao? ” Chiếu theo trí nhớ của y, nhân vật này đã bị Thanh Thành giết chết từ sớm, cho dù không bị y giết nhưng nguyên thọ của hắn đã sắp tận cùng rồi chứ? Dù có Cố Thọ đan cũng không thể ăn đến vô cùng vô tận như vậy được.

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.” Triệu Bác vẫy phất trần, trầm giọng nói: “Ta thấy thân thể của Lâm sư đệ vẫn rất tốt. Chuyện nguyên thọ mỗi người mỗi khác, cũng không thể áp đặt của người khác vào để phỏng đoán được. ”

Phong Thiệu hơi nhướn mày, trong lòng vẫn cứ cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không nhiều lời nữa, chỉ đi tới Hư Vô phong góp ý với Cố Hoài: “Chuyện hộ vệ đại cấm chế của Côn Luân vô cùng quan trọng. Chung quy nguyên thọ của đại sư huynh đã sắp đến rồi, chỉ sợ thân thể khó mà gánh vác được, không tránh khỏi có lúc sẽ xảy ra sai lầm. Mấy con yêu thú quấy phá không tính là chuyện lớn gì nhưng nếu để cho đám người Ma tu nhân cơ hội trà trộn vào thì lại không dễ đối phó.”

Cố Hoài cũng nghe lọt những điều Phong Thiệu nói, huống chi y nói rất có lý, vì thế liền sai hai đệ tử chưởng sự Kim Đan qua. Phong Thiệu thấy như vậy vẫn chưa đủ nên đề nghị để Triệu Bác, y cùng với Lâm Tòng Chi đều là đề tử thân truyền, làm việc cũng sành sỏi, sẽ khiến người ta yên tâm hơn.

Cố Hoài an bài xong mọi thứ, Phong Thiệu lại hỏi đến chuyện của Nấm nhỏ, thử nói: “Nếu như không thể lấy được Ma châu ra, không thể trừ hết ma khí thì có thể nuôi nó ở trong Côn Luân không?”

Cố Hoài nhướn mày, sắc mặt có hơi ngưng trọng, sau một lúc lâu mới nói: “Việc này ta khó có thể làm chủ.”

Trong lòng Phong Thiệu trầm xuống, y đã có dự cảm không tốt thế nhưng cũng chẳng thể chỉ trích được gì. Nếu như Nấm nhỏ không thể lấy được Ma châu và ma khí ra khỏi người thì ngay sau sẽ chẳng thể tu luyện được gì, còn bị Ma châu nuôi thành Ma tu. Côn Luân thu đệ tử là Ma tu, dù sao cũng không hợp với tông quy ngàn vạn năm nay. Huống chi tứ tông luôn lấy việc trảm yêu trừ ma là nhiệm vụ hàng đầu của mình, Côn Luân đem hết toàn lực vì Nấm nhỏ sẽ bị người ngoài cho là mang tư tâm bất chính, chẳng qua nhờ nể mặt Thái Huyền mới xem Nấm nhỏ như một nửa người trong nhà.

Nhìn thấy sư đệ lộ vẻ cô đơn, Cố Hoài có hơi không đành lòng, bèn nói: “Sư đệ không cần lo lắng, cho dù không thể nuôi ở trong tiên cảnh Côn Luân nhưng nuôi bên ngoài Côn Luân thì vẫn được, dù gì cũng giống nhau, đều có linh khí dồi dào để cho nó tu hành. ”

Lời này đã được coi là nhượng bộ mười phần rồi, Phong Thiệu gật đầu, lộ ra tươi cười thoải mái nhưng kỳ thật trong lòng đã có tính toán sẵn.

Hai tháng sau, các chưởng lão Côn Luân và cả mấy vị đại năng thoái ẩn cũng không thể tách Ma châu và ma khí ra khỏi cơ thể của Nấm nhỏ. Đối với việc để Nấm nhỏ đi hay ở cũng dẫn đến một trận tranh cãi.



Côn Luân luôn thiên vị, bao che khuyết điểm cho đệ tử nhà mình nhưng cũng vô cùng gìn giữ tông quy. Thế nên mặc dù có một nửa nhân số niệm tình Nấm nhỏ là con của Thái Huyền mà muốn giữ nó ở lại Côn Luân để hưởng linh khí trong tiên cảnh, có được đãi ngộ như với đệ tử bình thường. Thế nhưng một nửa còn lại thì cảm thấy việc này trái với tông quy, thân là tông môn đứng đầu lại nuôi dưỡng Ma tu, về tình về lý đều không thích hợp.

Việc này bàn luận đến cuối cùng liền chọn cách mà Cố Hoài nói lúc ban đầu là nuôi dưỡng Nấm nhỏ bên ngoài Côn Luân, tuy không ở trong tiên cảnh nhưng vẫn có linh khí. Nấm nhỏ cũng được nhận các ưu đãi của một đệ tử bình thường nhưng người không ở bên trong Côn Luân, như vậy sẽ không tính là vi phạm tông quy, xem như là cách giải quyết tạm thời.

Phong Thiệu đã cố gắng nhiều lần nhưng chỉ cho ra được kết quả thế này, không khỏi có hơi ủ dột. Một con ngựa đau – cả tàu bỏ cỏ, có lẽ chuyện thẳng thắn với sư tôn về việc y là Ma tu còn cần phải xem xét kĩ càng hơn nữa, không thể khinh suất được, dù sao y cũng rất luyến tiếc Côn Luân.

Nếu Nấm nhỏ đã không thể ở lại Côn Luân, Phong Thiệu đành phải tìm một nơi thích hợp để nuôi dưỡng nó bên ngoài. Chỗ đó cần phải có linh khí sung túc, nếu ở gần nơi có tiểu linh mạch thì càng tốt hơn.

Việc này cũng không dễ xử lý, may mà Phong Thiệu còn có Lục Dực Xích Mân chuyên thăm dò nhưng nơi có linh khí sung túc và thiên tài địa bảo. Chỉ là việc này không thể làm xong trong chốc lát được, bởi vậy Phong Thiệu liền đưa Hà Loan đến chỗ tu hành trước.

Trên đường đi, Hà Loan nhận lấy trọng trách bế Nấm nhỏ. Suy cho cùng nam nữ vẫn có sự khác biệt, cho dù là một tiểu nha đầu như Hà Loan thì cũng có vài phần bản năng làm mẹ, thế nên rất yêu thích trẻ con. Hiện giờ Nấm nhỏ đã bắt đầu ê ê a a tập nói, nàng liền tích cực dạy nó học mấy từ như “Cha”, “Mẹ”, “Sư huynh”, “Sư thúc”…

Không biết do thiên tính hay như thế nào, được Hà Loan dạy mấy ngày nay, Nấm nhỏ với thiên tư thông tuệ đã học xong mấy từ đó nhưng học nhanh nhất vẫn là “Mẹ”!

Tuy Nấm còn nhỏ nhưng vẫn theo bản năng gọi người mà nó cảm thấy thân thiết nhất là “Mẹ”, người này chính là Phong Thiệu không thể nghi ngờ. Giọng nói non nớt gọi “Mẹ” đến vô cùng hoạt bát vui sướng, gọi xong còn mở to đôi mắt tròn xoe đợi được khen ngợi.

Sắc mặt Phong Thiệu lập tức đen sì nhưng cũng chẳng thể nổi giận với một đứa trẻ, may mà y vẫn còn một ái đồ tri kỷ như chiếc áo bông nhỏ*. (*Bên trung quốc hay có câu con gái là chiếc áo bông nhỏ của bố)

Hà Loan cũng cảm thấy nếu muốn gọi “Mẹ” thì không thể gọi sư tôn của nàng được, cho nên nàng liền hướng dẫn Nấm nhỏ chui vào lòng Phong Bạch đang kề sát bên cạnh sư tôn nhà mình.

“Mẹ!” Nấm nhỏ mới học được một chữ, vớ lấy ai cũng gọi là mẹ.

Mí mắt Phong Bạch khẽ giật, nâng tay muốn sờ đầu nó nhưng lại theo bản năng hóa thành móng vuốt thú, chợt bắt gặp Phong Thiệu quẳng đến một nét mặt tươi cười và cả ánh mắt hưng phấn, sáng bừng lấp lánh của đứa nhỏ trong lòng, năm ngón tay thon dài của hắn mới miễn cưỡng vẫn là năm ngón tay người, thậm chí còn dịu dàng vuốt mặt Nấm nhỏ mấy cái.

Bởi vì Phong Bạch là thánh thú Bạch Hổ nên trời sinh đã khiến yêu ma tà mị không dám đến gần, hắn có một loại uy hiếp phát từ bản năng. Vậy nên theo lý thuyết, Nấm nhỏ cũng được tính là một tiểu Ma tu, đáng ra phải sợ hãi tránh né còn không kịp, thế nhưng không biết có phải do lúc trước ma châu được linh khí của Phong Bạch bảo vệ bên ngoài một thời gian dài hay không, khiến cho hiện giờ Nấm nhỏ bỗng cảm thấy thân thiết hơn hai phần, cũng không chống đối lại hắn.

Thế nhưng sau đó đúng lúc Phong Bạch muốn thơm nó một cái thì Nấm nhỏ lại hơi co rụt người theo bản năng, chu miệng khẽ hắt xì rồi uốn éo thân mình chui vào trong lòng Phong Thiệu, cũng gọi ra một từ mới: “Cha!”

Phong Thiệu dở khóc dở cười, chọc chọc quai hàm của nó: “Ai là cha ngươi? Ta là sư huynh. Nếu để Thái Huyền sư thúc trở lại nghe thấy ngươi gọi như vậy thì phải làm thế nào?”

Nấm nhỏ không hiểu y đang nói gì, chỉ cười khanh khách, cho rằng cha lại đang chơi đùa với nó.

“Sư tôn lo lắng điều này làm gì. Sư thúc tổ cũng phải mấy trăm năm nữa mới trở về cơ. Bây giờ Nấm vẫn còn nhỏ nên mới gọi vậy thôi, đợi nó lớn hơn rồi dạy lại là được.” Hà Loan cũng cười. Nàng bẻ một góc trên món điểm tâm mình yêu thích nhất rồi đút cho Nấm nhỏ.

Phong Thiệu ngẫm lại cũng cảm thấy đúng, huống chi lúc thằng nhóc này gọi một tiếng “Cha” thì lòng y liền mềm nhũn. Hai người tâm linh tương thông, tình cảm gắn bó cứ giống như có mối quan hệ ruột thịt vậy.

Nấm nhỏ không thích ăn cái này. Nó oe oe mấy tiếng rồi phun ra, sau đó liền tìm đến chỗ cây đại thụ Xuyên Nghi để trốn, lăn lê bò toài một hồi thì cũng ngồi được lên cổ Xuyên Nghi rồi bi ba bi bô không ngừng, thỉnh thoảng còn túm lấy mớ tóc nâu xám, dựng đứng như đám rễ tre của đối phương. Nếu bị tóc đâm vào tay, nó sẽ không ngừng đá đạp lung tung trong lòng Xuyên Nghi, cũng chỉ có kẻ tính tình chất phác trì độn như Xuyên Nghi mới chịu đựng nổi.

Nấm này cũng cực kỳ thông minh, đã nhận định được người này dễ bắt nạt. Tuy rằng nó càng ỷ lại “Cha” hơn nhưng nếu nó nằm sấp trong lòng y một hồi lâu, còn thơm thơm y vài cái là sẽ bị “Mẹ” kéo ra đánh mông. Nó nhớ đòn đau liền muốn di dời trận địa, Hà Loan dáng người nhỏ xinh chơi không vui, chỉ có Xuyên Nghi với thân hình cao lớn khôi ngô chính là “Bạn chơi” tốt nhất của nó.

Mỗi khi bị “Mẹ” đuổi xuống khỏi người “Cha”, nó sẽ lao thẳng tới vòng tay ôm ấp của Xuyên Nghi, gặp chỗ nào là bóp bóp, đạp đạp, sờ sờ, cắn cắn chỗ đó, giống như muốn khám phá ra những vùng đất mới trên người đối phương vậy.

Nấm nhỏ cũng chẳng phải một đứa trẻ tầm thường, sau mấy ngày bị nó chơi đùa, ngay cả một yêu thú cấp bốn như Xuyên Nghi cũng bị nó để lại đầy dấu vết trên người. Từ cổ đến bụng đều bị nó cắn thành dấu răng, ngay cả phần đùi thậm chí mông cũng bị bóp ra vết thâm tím, đạo bào thì bị xé rách mấy chỗ liền khiến dù là Phong Thiệu cũng không nhìn nổi.

Phong Bạch thì lại càng không vừa mắt, mà thứ khiến hắn thấy không vừa mắt nhất chính là bộ phận phía dưới bị lộ ra ngoài của Xuyên Nghi do đạo bào bị xé rách, đặc biệt hơn nữa là trên đó còn có mấy dấu vết ái muội nhìn vô cùng chói mắt. Phong Bạch rất không muốn Phong Thiệu thấy được cảnh này, vì thế để đề phòng lửa chưa cháy rụi nhà mình liền đi trước một bước, xách lấy Nấm nhỏ tét cho mấy tét, sau một hồi thì nó cũng ngoan ngoãn trở lại.



Phong Thiệu xoa thái dương, không thể không thừa nhận rằng: nói lý cũng không sánh bằng có nắm tay cứng.

Thế nhưng Nấm nhỏ ngoan ngoãn chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Dường như nó đã tìm được bí kíp ‘làm thế nào để bắt nạt Xuyên Nghi mà không bị “Mẹ” tét mông’ — không được phá hỏng đạo bào! Cho nên trò giải trí mỗi ngày của nó biến thành chui vào trong đạo bào của Xuyên Nghi để lăn qua lộn lại. Xuyên Nghi vốn là một kẻ đấm cả ngày không hự nhưng lần này Nấm nhỏ trêu chọc hơi quá tay khiến nó không thể nhịn được nữa phải rên lên một tiếng.

Phong Thiệu sao có thể không nghe thấy được, vừa đi qua liền phát hiện bụng Xuyên Nghi căng phồng. Y nhướn mày, vươn tay chụp lên muốn lôi Nấm nhỏ đi ra nhưng dường như nó vẫn chưa chơi đủ nên cứ kéo chặt lấy thứ gì đó không buông, chọc cho gốc cây khô Xuyên Nghi vạn năm chẳng thay đổi sắc mặt cũng phải lộ ra vẻ vặn vẹo, khẽ kêu lên: “Đau!”

Từ ấy về sau, Phong Thiệu cũng phải lấy ra nắm tay thép.

Từ ấy về sau, Nấm nhỏ cũng lĩnh ngộ được bí kíp mới, sờ sờ cắn cắn bóp bóp đều có thể, Xuyên Nghi sẽ không kinh động đến “Cha” nó, nhưng nếu muốn kéo thì nó sẽ bị ăn đòn.

Một nhà năm người cứ vừa đi vừa dừng, ầm ĩ mất hơn nửa tháng mới đưa được Hà Loan đến nơi tu hành.

Vốn Phong Thiệu cũng không cần phải đích thân đưa nàng đi. Hiện giờ Hà Loan đã lớn, còn là Trúc Cơ kỳ, nhưng y cứ nghĩ đến do mình đưa nàng đi khiến bao nhiêu năm nay nàng chưa được trở về nhà thì cũng muốn đích thân hộ tống.

Hà Loan cũng luyến tiếc sư tôn nhà mình. Nàng cứ cảm thấy tuy rằng sư nương trời sinh đã có dung mạo đẹp đẽ nhưng lúc nào cũng lạnh lẽo, hung ác như một vị hung thần vậy. Người nọ có thể thả ra sát khí khiếp người bất cứ lúc nào, mà sư tôn của nàng lại ôn nhu thiện lương đến vậy, kiểu gì cũng phải chịu thiệt trong tay hắn, thế nhưng nàng có cách gì đâu. Lúc trước khi bế quan nàng đã có ý đồ muốn cản trở sư nương vấy bẩn sư tôn nhà mình, thế nhưng sư nương không chỉ biết đánh mà còn biết diễn, rất khôn khéo khiến nàng chẳng chiếm được một phân thắng lợi, chỉ đành trơ mắt nhìn sư tôn rơi vào ma trảo của người nọ, bị hắn chà đạp.

Có điều giờ ván đã đóng thành thuyền rồi, Hà Loan tự biết mình không có bản lĩnh đấu lại sư nương nên lập tức thay đổi phương án tác chiến, từ đả kích sư nương chuyển thành bảo vệ sư tôn. Quan trọng nhất là để sư tôn đỡ phải chịu khổ hơn một chút.

“Tiêu Hồn cao bình thường của tông môn cũng chỉ có tác dụng tốt lúc ấy thôi, không có công hiệu bảo dưỡng gì cả. Đây là dược cao do con điều chế lại, dược tính cơ bản không khác với Tiêu Hồn cao lắm nhưng được tăng thêm mấy loại thuốc quý giúp tẩm bổ, bôi trơn, dùng lâu cũng sẽ giúp dưỡng sinh.” Hà Loan lặng lẽ nhét mấy lọ Tiêu Hồn cao bản nâng cấp vào trong tay Phong Bạch, cuối cùng còn không quên nhìn chằm chằm vào đối phương dặn dò: “Sư nương đừng cứ bắt nạt sư tôn con, hôm đó trên mặt sư tôn con bị đau đến đỏ bừng đấy.”

“Đó là ta thương y, y vừa vui vẻ thì mặt sẽ bị đỏ.” Khóe miệng Phong Bạch khẽ giật, giọng điệu thì đứng đắn nhưng tay đã nhanh chóng thu lấy thuốc mỡ rồi nhét vào trong túi gấm.

Hà Loan hơi bĩu môi, đâu có tin lời hắn nói. Với sự thẳng tính của nàng lúc bình thường thì đã mở miệng phản bác một phen rồi, nhưng nghĩ đến nhiều năm sau mình không ở cạnh sư tôn, cũng chỉ đành nhẫn nhục chịu đựng. Nàng dùng giọng điệu gửi gắm vô cùng trịnh trọng: “Không có A Loan ở đây, sư nương nhất định phải chăm sóc sư tôn cẩn thận.”

“Yên tâm đi.” Phong Bạch đáp lại dứt khoát mười phần. Vì để cảm tạ một phen tâm ý của đệ tử, hắn còn lấy ra một thứ có được từ chỗ Tử Hư chân nhân lúc ở bên trong kiếm trận – tâm pháp tu hành [ Huyền Môn tam yếu ] rồi đưa cho nàng. Tâm pháp này tốt ở chỗ có thể tăng tốc độ tu hành, tuy không được coi là vô cùng tuyệt diệu nhưng lại rất thực dụng.

Đối với lễ vật của sư nương, Hà Loan vốn không muốn nhận đâu vì sợ cầm đồ của sư nương sẽ bị đoản khí, nhỡ sau này sư tôn bị oan ức thì nàng cũng không dám đứng thẳng lưng. Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nhỡ không nhận rồi chọc giận sư nương, để sư nương và sư tôn nảy sinh hiềm khích thì chẳng phải càng khiến sư tôn chịu oan ức hơn ư.

Phong Bạch thấy Hà Loan được truyền tâm pháp còn như lâm đại địch thì không tài nào hiểu nổi, may mà cuối cùng vẫn truyền được. Lúc này Phong Thiệu cũng đã trò chuyện xong với Xung Di, hai người giống như gia trưởng bàn bạc với thầy giáo, từ sắc mặt tràn đầy vui mừng của y cũng nhìn ra được thành tích của Hà Loan rất tốt. Rốt cuộc trong ánh mắt của Phong Thiệu vẫn lóe lên chút không nỡ xa tiểu đồ đệ.

Thế nhưng đưa tiễn nhiều ngày cuối cùng cũng phải từ biện, một hàng người Phong Thiệu lại dẹp đường trở về tông, mục đích là muốn chọn được một nơi có linh khí sung túc để cho Nấm nhỏ định cư, có điều mãi vẫn chưa tìm được. Phong Thiệu dự định sẽ an trí Nấm nhỏ ở lại Hoàng gia của Ký Châu, nơi đó cách Côn Luân không xa, cũng tiện cho y có thể chăm sóc.

Tác giả có lời muốn nói:※ Tiểu kịch trường [ vui lòng tự tưởng tượng ]

※ Nấm: Thu……o[*^@^*]o

※ Xuyên Nghi:…… Tê o[﹏]o

※ Nấm: Yêu yêu đát ╭[╯3╰]╮

※ Xuyên Nghi:…… Ân a o[≧ 口 ≦]o

※ Nấm: Ca ca, bẹp bẹp [⊙﹏⊙]

※ Xuyên Nghi: A a a a a a [o#゜ 曲 ゜]o

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play