Lúc Phong Thiệu nhìn thấy Đan Thanh chụp vào bụng Bích Lạc thì đã biết không ổn!
Y thân là Ma tu, lại tu luyện tâm chú Tế Luyện nên rất hiểu rõ thủ những
đoạn trong ấy, khi nhìn thấy thân pháp của Bích Lạc chợt ngưng lại thì
đã chạy tới ngay lập tức. Về phần kết cục của Bích Thục và Đan Thanh ra
sao, y cũng không còn lòng dạ nào để ý đến nữa.
Vẻ mặt của Bích Lạc khi bị ma châu Âm Huyết hấp thu tinh huyết và nguyên
phách vô cùng đau đớn, thống khổ, bà lập tức bảo vệ phần bụng theo bản
năng. Thế nhưng đã không còn hồn phách Nguyên Thần làm thổ nhưỡng, cũng
không còn tinh huyết để tẩm bổ khiến cho linh khí nhanh chóng bị xói mòn hết. Nếu như không bảo vệ tốt phần tinh huyết nguyên phách còn lại, để
cho ma khí của ma châu Âm Huyết đang dũng mãnh tràn vào cắn nuốt toàn
bộ, lúc ấy Bích Lạc sẽ phải chết chắc. Có điều cho dù có bảo vệ được thì chỗ tinh huyết nguyên phách còn sót lại cũng không chắc có thể cứu sống được.
Phong Thiệu vừa nâng Bích Lạc dậy
vừa đút cho bà một viên Hộ Nguyên đan, Thái Huyền cũng lập tức đến bên
cạnh. Ông ôm lấy Bích Lạc vào trong lòng, dường như Bích Lạc cũng cảm
nhận được điều gì, hai mắt vốn mờ mịt lại hiện lên một chút ánh sáng,
giọng nói vô cùng suy yếu: “Đứa nhỏ…”
“Không quan trọng nữa.”
Trên gương mặt tái nhợt của Thái Huyền dần ngưng tụ sự lạnh lẽo, trong con
ngươi buốt giá lộ ra vẻ hoảng sợ cấp bách. Ông ôm lấy Bích Lạc nhanh
chóng cưỡi mây bay đi, thoáng chốc đã không còn thấy bóng dáng nữa.
Sư thúc ắt sẽ có cách cứu người, Phong Thiệu thầm nghĩ. Y không muốn phải
thấy Bích Lạc gặp chuyện không may, còn cả sư điệt vẫn chưa kịp chào đời nữa. Nếu Bích Lạc không ngăn cản Bích Thục thay mình… Phong Thiệu cảm
thấy vô cùng khó chịu, vừa mới quay người lại nhìn thấy Đan Thanh đang
dần dần trượt xuống từ trên người Phong Bạch, máu từ lồng ngực nàng đang không ngừng chảy ra nhiễm đỏ cả một vùng xung quanh, trông vô cùng dữ
tợn.
Nhưng thứ hấp dẫn mọi người không
phải là thi thể mà là huyết tinh ma khí âm trầm đang lan tràn khắp nơi.
Không còn tinh huyết nguyên phách nuôi dưỡng, khiến cho ma khí Âm Huyết
đang tàn sát bừa bãi không ngừng rốt cuộc cũng lộ ra thứ mùi đầy tà dị
không thể che giấu nổi nữa.
Khi thấy đám
đệ tử của Phiêu Miểu tông phẫn nộ nhào về phía Phong Bạch, Phong Thiệu
cũng lập tức đứng lên, vận lực nói lớn: “Không nhìn thấy ma khí đang
tràn lan à? Đan Thanh của Phiêu Miểu đã bị Ma tu đoạt xá từ lâu cho nên
hành vi cử chỉ mới có thể điên cuồng như vậy. Ngay cả Bích Lạc chân nhân của Côn Luân ta và tông chủ Phiêu Miểu cũng đều bị Ma tu làm hại. Hiện
giờ Côn Luân đã loại bỏ Ma tu này, chẳng lẽ các ngươi còn muốn báo thù
thay hắn? Hay các ngươi vốn là một nhóm với tên Ma tu này?”
Chúng đệ tử của Phiêu Miểu đang bị một màn Phong Bạch tàn nhẫn giết chết Bích Thục kích động, sau đó lại thấy cảnh tượng Đan Thanh chết thảm thì tựa
như đổ thêm dầu vào lửa, nào còn thời gian để ý đến ma khí, tất cả đều
hận đỏ cả mắt. Thế nhưng hiện giờ bị Phong Thiệu gõ tỉnh, mùi máu tươi
của ma khí đang lan tràn khắp nơi không đâu không ngửi thấy, quả thực
chính là bằng chứng rõ ràng như núi.
Các đệ tử không khỏi bị chững lại, hai mắt nhìn nhau, quả thật có hơi không phân rõ được mọi chuyện đầu đuôi là thế nào.
Nắm chắc thời cơ đối phương đang bị rối loạn trận tuyến, Phong Thiệu xoay
người bái lạy về phía Cố Hoài đang ngồi trên chủ tọa rồi nói: “Tông chủ, Đan Thanh bị Ma tu đoạt xá nhằm âm mưu ly gián tứ tông chúng ta, lời
nói không chỉ bịa đặt mà còn mang theo tâm tư độc ác, không những mưu
hại Bích Lạc sư bá mẫu mà còn sát hại cả tông chủ của Phiêu Miểu tông.
Cũng may có Minh Tịnh sư điệt ra tay đúng lúc, kịp thời chém chết Ma tu
mới có thể nhanh chóng hóa giải cơn nguy cấp.”
Dùng lời ngay thẳng chiếm lấy tiên cơ, mặc kệ chân tướng có phải vậy hay
không thì những lời này của Phong Thiệu cũng tách Côn Luân và Phong Bạch ra khỏi tất cả mọi chuyện liên quan. Dù sao cũng là Phong Bạch thẳng
tay giết chết tông chủ nhà người ta trước mặt bao người, chuyện này ắt
sẽ để lại hậu họa về sau.
Cho dù y lên
tiếng đúng lúc thì vẫn không tránh khỏi có những tiếng thì thào to nhỏ ở bên dưới. Thế nhưng với tu giả, thì thầm cũng chẳng được coi là thì
thầm bởi vì bất cứ lời nào nói ra cũng đều sẽ lọt được đến tai. Sở dĩ
không có ai dám đứng ra bởi vì dù còn nhiều điểm đáng ngờ nhưng ma khí
vẫn đang lượn lờ xung quanh chứng tỏ đúng là do Đan Thanh tu luyện ma
công, điều này đã là sự thật không cần tranh cãi.
Mặt khác, thế công hung hãn mãnh liệt của Phong Bạch lúc nãy, thậm chí là
bàn tay bỗng hóa thành móng vuốt thú sắc bén, chỉ với một chiêu đã đánh
gục được tu giả Kim Đan và Nguyên Anh khiến cho bốn phía đều cảm thấy
khiếp sợ. Thân thể thánh thú… Côn Luân có một đệ tử như vậy chỉ sợ là
sâu không lường được.
Tâm đã sinh lòng kiêng kị thì sẽ không còn ai dám ra mặt thay người chết nữa.
Tâm tư của Cố Hoài không xoay chuyển linh hoạt được như Phong Thiệu, trong
cục diện vừa rồi hắn chỉ chú ý đến kiếm pháp của Phong Bạch. Thế nhưng
hắn cũng đồng tình với Phong Thiệu mười phần, tỏ ý tán đồng ý kiến của
y. Thậm chí còn đem ngọc phù của Côn Luân đưa cho Phong Bạch trước mặt
mọi người, tuyên bố Phong Bạch trở thành thủ đồ của Côn Luân.
Nhìn Phong Bạch đứng phía dưới Cố Hoài, tắm trong ánh mắt tán thưởng của tất cả mọi người khiến Phong Thiệu bỗng nhiên sinh ra cảm giác kiêu ngạo —
Dáng vẻ của tiểu súc sinh nhà y đúng là càng ngày càng tốt. Thế nhưng
cho dù có tốt đến đâu thì cũng chỉ là tiểu súc sinh của một mình y mà
thôi.
Tuy rằng nghi thức thu nhận đồ đệ
lần này xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn nhưng cuối cùng tổng kết
lại vẫn là kết quả tốt, cũng khiến cho người của tứ tông đều nhớ kỹ dáng vẻ kinh diễm của Phong Bạch, đồng thời giúp hắn trở thành đệ tử mầm
móng của Côn Luân. Một đệ tử mới Trúc Cơ của Hư Vô phong lại có thể chém chết tu giả Nguyên Anh và Kim Đan, tuy rằng thắng được đều do hành động bất ngờ nhưng cũng là đứng ra vì Côn Luân. Ngoại trừ được Cố Hoài để
tâm, các trưởng lão khác cũng rất nguyện ý dạy bảo một hai. Chung quy
kiếm chiêu của Phong Bạch chẳng có gì xuất sắc, chỉ hơn ở chỗ tiềm lực
phi phàm, linh khí hùng hậu.
Phong Thiệu
cứ nghĩ rằng Phong Bạch sẽ không thích bị quản thúc, không ngờ hắn lại
học hành chăm chỉ mười phần. Đối với những việc có thể giúp gia tăng
thực lực thì Phong Bạch đều luôn rất nghiêm túc, dường như đây đã trở
thành một loại chấp niệm khác của hắn. Đối phương mà không đi học thì
Phong Thiệu chỉ sợ bị hắn quấn lấy không buông, đến khi người đi rồi thì y lại cảm thấy bên trong động phủ thật trống trải.
May mà những ngày tiếp theo của y cũng không được coi là vắng vẻ, bởi vì
toàn bộ trên dưới Côn Luân lúc trước luôn lạnh lùng thì nay đều để mắt
đến y.
Phiêu Miểu vô lễ với Côn Luân, tuy rằng Côn Luân ghi hận trong lòng nhưng cũng chẳng thể làm được gì. Suy
cho cùng ban đầu Phong Thiệu đem những sai lầm này đổ hết lên đầu Ma tu
giúp cho Phong Bạch và Côn Luân rút ra sạch sẽ, đồng thời cũng giúp
Phiêu Miểu phủi sạch mọi chuyện. Việc Phong Thiệu bị oan cùng với Bích
Lạc bị thương cũng chỉ có thể tính lên đầu hai kẻ đã chết là Bích Thục
và Đan Thanh, không thể từ đó mà giận chó đánh mèo sang Phiêu Miểu được.
Những chuyện này khiến cho đệ tử Côn Luân càng căm ghét Phiêu Miểu thêm vài phần.
Phong Thiệu cũng căm ghét, không chỉ vì bị người ta đổ oan hủy đi sự trong
sạch mà còn vì bị chỉ ra là Ma tu. Tuy rằng về sau đã xảy ra những
chuyện khác vùi lấp nhưng đây cũng trở thành quả bom hẹn giờ của y. Có
điều Phong Thiệu không quá rối rắm bởi dù sao quả bom này cũng đã tồn
tại ở đó lâu rồi, chỉ cần tiếp tục nghĩ cách giải quyết là được.
Trên thực tế tạm thời chuyện này chưa tạo thành phiền phức lớn gì cho Phong
Thiệu, bởi vì toàn bộ Côn Luân đều đang cảm thấy oan ức thay y. Các vị
trưởng lão của thế hệ trước thì không ngừng an ủi, các đệ tử lại càng
thêm cố gắng tu luyện kiếm pháp, không ai không coi một chưởng của thủ
đồ trên Hư Vô phong thành tấm gương để noi theo, muốn dùng thực lực mạnh mẽ để bảo vệ tôn nghiêm của Côn Luân. Những sư huynh đệ đồng trang lứa
cũng hay thích tìm Phong Thiệu để uống rượu nói chuyện, có điều không
một ai còn nhắc đến chuyện hợp tịch song tu với Phong Thiệu nữa.
Phong Thiệu thấy vậy thì mừng rỡ, vô cùng vui vẻ nhận lấy toàn bộ những để ý
và an ủi của mọi người, còn không quên thăm hỏi động tĩnh của núi Phù
Dao bên kia.
“Đã có mấy vị sư huynh
chưởng sự tới nơi đó để điều tra rồi. Hóa ra trong Tán Tu minh có không
ít người bị luyện thóa thành con rối sống. Lần này lục soát toàn bộ,
không ngờ gần đấy còn có vài Ma tu đang ẩn nấp cùng với rất nhiều phàm
nhân bị chết hoặc mất tích ở các thành gần đó, có lẽ đều bị đem đi để
hiến tế cho trận pháp. Các sư huynh dẫn hơn mười người tới phá trận, chỉ sợ đã chết gần vạn người phàm. Những Ma tu này quả thực vô cùng tàn
ác!” La Thắng thở dài.
Phong Thiệu gật đầu nhưng không tỏ vẻ quá quan tâm, thuận miệng hỏi: “Xử lý thế nào?”
“Những con rối sống kia nếu tiếp tục sống như vậy cũng chỉ là uổng phí, tất
nhiên phải giết hết. Có điều không diệt được toàn bộ, vẫn để một kẻ chạy thoát được…”
“Tên là Thanh Dương đúng không?” Phong Thiệu hỏi.
“Là một trưởng lão, nghe nói còn khá có thực lực. Gã sử dụng những con rối
kia một cách vô cùng quỷ quyệt, cũng chỉ có mình gã trốn thoát được từ
trong tay Côn Luân ta.” Triệu Bác trả lời xong thì không khỏi cảm thấy
khó hiểu: “Sao sư đệ lại quan tâm đến việc này như vậy?”
Phong Thiệu liền kể lại toàn bộ chuyện gã cứu Đan Thanh cho mọi người nghe.
Đám người Triệu Bác nghe xong thì cũng đoán được đại khái, không khỏi
cảm thán tên Thanh Dương kia quá lớn mật, dám động cả lên đầu của Côn
Luân. Vì thế sau khi mọi người trở về đều cùng bẩm báo lên tông môn, ắt
phải đuổi tận giết tuyệt người này.
Từ ngày đó, chuyện này liền được treo lên cùng với năm nghìn thiện công để các đệ tử trong tông môn nhận nhiệm vụ.
Sau khi chuyện này được treo lên thì có không ít đệ tử đến nhận nhiệm vụ,
trong đó bao gồm cả Trương Bách Thiên và La Thắng. Bọn họ muốn làm việc
này không hoàn toàn vì thiện công, Trương Bách Thiên nói: “Nếu không
phải bị Ma tu luyện thành con rối sống thì giai nhân bậc này của Cửu
Châu cũng không đến mức hoa tàn ngọc vỡ. Trong lòng ta luôn cảm thấy
tiếc nuối không thôi, muốn nhanh chóng diệt trừ tên ma chướng này.”
La Thắng thì đồng cảm với gần vạn phàm nhân vô tội phải chết thảm, trong
lòng lo lắng nên cũng muốn tham gia, hi vọng có thể nhanh chóng diệt trừ ma đầu, tránh cho sinh linh đồ thán.
Phương Trường Tín cũng muốn đi nhưng lại bị Phong Thiệu ngăn cản: “Đệ mới
trung kỳ Trúc Cơ, tên Ma tu kia đã là Kim Đan rồi. Các sư huynh còn bận
chia nhau ra để tìm kiếm, sẽ không rảnh tay quan tâm đến đệ đâu.”
Phương Trường Tín cầm kiếm, muốn Phong Thiệu đi cùng cậu nhưng Phong Thiệu
không hề muốn tham dự vào chuyện này cho nên không đồng ý. Phương Trường Tín cũng đành phải thôi, ngược lại càng thêm để tâm đến chuyện tu hành. Cậu thầm nghĩ nếu như một ngày kia mình có thể mạnh mẽ được như Minh
Tinh sư điệt, lúc ấy sư huynh sẽ không phải lo lắng cho mình như vậy
nữa, một huynh một đệ chân đạp Cửu Châu cũng không sợ hãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT